9527

Chương 31

Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'NÃY LÀM GÌ MÀ HỎNG CẢ ĐIỀU HÒA ĐẤY?'
***
Kiều Mộ hơi nhíu mày, thản nhiên ngoảnh đầu lại, đưa mắt ngó một cái.
Chỗ này không thể nhìn thấy tình hình trong phòng khám, nhưng có thể tưởng tượng ra bộ dạng Lí Thành An đang hào hứng chụp ảnh.
Có lẽ, cô nên lắp đặt một camera ở Nhân Tế Đường.
"Mày đần thế cũng nhìn ra được, chứng tỏ tao vẫn chưa làm hết sức đâu." Kiều Mộ thấp đầu, giơ tay chỉ về phía cửa nhỏ, "Có cô bé không có quần áo mặc, mày giúp tao dẫn con bé đi chọn mấy bộ! Đợi tí!"
Hứa Thanh San cười hê hê, thoải mái gật đầu. Cô nàng đã nghe ông nội Kiều kể chuyện của Hoàng Viện, biết là một cô bé chứ chưa từng gặp mặt.
Kiều Mộ vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh San rồi trở vào. Cô cố ý bước khẽ khàng, chộp đúng lúc Lí Thành An đang chụp ảnh, "Sư huynh?"
Lí Thành An cất vội di động, bình tĩnh nói: "Anh nhớ phía Tây thành phố có một tiệm sách cũ. Về rảnh giúp em anh đi hỏi thử, xem phục chế được không."
Kiều Mộ không hé môi, đôi mắt trong veo nhìn hắn chằm chằm.
Mắt không chỉ là cơ quan thị giác của con người mà còn biểu lộ cảm xúc của con người một cách trực tiếp nhất.
Đồng tử của Lí Thành An lớn gần gấp 4 lần so với bình thường, cho thấy lúc này hắn đang cực kì phấn khích, mang theo cả sự hoảng hốt sẽ bị nhìn thấu.
Nửa phút trôi qua, cảm xúc thấp thỏm hoang mang của hắn trở nên mãnh liệt, đồng tử phóng đại dần co lại và sinh ra một tia ác độc.
Kiều Mộ nhìn đủ liền thôi. Cô cúi xuống cầm bài thuốc để trên quầy khám lên: "Vậy làm phiền anh! Xưa nay ông nội không bao giờ cho người ngoài xem bài thuốc này, anh là đồ đệ đã học thành nghề của ông, có đọc được chắc cũng không sao."
Lí Thành An thầm toát mồ hôi hột, hắn cười gượng: "Lát nữa tự anh đi nói với thầy chuyện này, thầy sẽ không trách em đâu."
"Thế thì cảm ơn sư huynh!" Kiều Mộ khẽ gật đầu.
Lí Thành An thở phào nhẹ nhõm. Vừa khéo di động có cuộc gọi, hắn liếc qua màn hình, hai mắt chợt lóe sáng. Hắn rời khỏi quầy khám, ra ngoài nghe điện thoại.
Kiều Mộ thoáng nhìn theo, khẽ nhấp môi. Cô đậy nắp hộp cẩn thận, cất lại vào trong tủ.
Từ bé cô đã biết đám trộm cắp ngõ An Cư này có một quy tắc bất thành văn, đó là trộm nhà ai thì trộm, nhưng không thể ăn trộm ở Nhân Tế Đường.
Thi thoảng có tên trộm mới 'hành nghề', song hôm sau sẽ len lén trả về, bao năm nay vẫn không thay đổi.
Bài thuốc quẳng trong phòng khám cũng không cần phải lo lắng. Vả chăng, hiệu quả của thuốc đông y cũng tùy người. Công dụng của thuốc đông y pha chế có thể sản xuất hàng loạt, khác biệt rất lớn so với đơn thuốc kê cho từng người.
Ông nội để toa thuốc này ở phòng khám, quanh năm không khóa, còn bởi một nguyên nhân là những bài thuốc này đa phần phối không đủ, tuy có vị thuốc thay thế nhưng hiệu quả cũng giảm đi đáng kể.
"Kiều Mộ à, anh dở tí việc, hôm nay không trông phòng khám với ông nội được. Anh xin nghỉ cả thứ Hai, thứ Ba nhé!" Nhận xong điện thoại, Lí Thành An trở ra, hô to một tiếng. Đúng lúc dì Lưu mua thức ăn về, hắn ta cất lời chào, sau đấy vội vã đi luôn.
Kiều Mộ chẳng đáp lời, dõi mắt nhìn xe hắn chạy xa mới xoay gót vào giếng Trời gọi Hoàng Viện xuống lầu.
Giao cô bé cho Hứa Thanh San xong, quay lại vẫn chưa thấy ông nội đi xuống. Nghĩ một thoáng, Kiều Mộ lên lầu xem ông thế nào.
Ông cụ đã dậy, có điều tinh thần vẫn không tốt lắm. Cô rót cho ông cốc nước, đi tới mở rèm cửa sổ.
"Vết thương của Tiêu Trì phải nghỉ ngơi. Cháu gọi điện bảo nó vào bệnh viện đông y đi. Ông nói cho cháu cách châm cứu." Ông nội uống hớp nước, từ từ ngồi lên, "Hôm nay phòng thuốc đóng cửa. Chốc nữa, cháu đi xem bà Ba chút, thời tiết nóng quá, dễ cảm nhiệt."
Kiều Mộ gật đầu, thấy ông nội chỉ là ngủ không ngon giấc nên cô yên tâm đi xuống.
Kết thúc cuộc gọi với Tiêu Trì, dì Lưu cũng nấu xong bữa sáng. Ăn xong, Kiều Mộ chuẩn bị một lượt rồi đeo hòm thuốc đến nhà bà Ba.
Không có gì đáng ngại. Trời nóng không thích ăn cơm, con dâu cho bà ăn nhiều dưa cải đấy thôi.
Làm giác hơi cho bà Ba xong, khi Kiều Mộ đi ra thì thấy Tiêu Trì không biết đến từ bao giờ đang đợi ngoài cửa. Cô thoáng ngẩn người, con người sẫm lại, trừng mắt với anh: "Bảo anh nhập viện chứ có bảo anh đến tìm em đâu."
"Gặp em còn phải xin phê chuẩn à. Vậy có cần 'thỉnh an' sáng tối mỗi ngày không?" Tiêu Trì buông lời trêu đùa. Cầm lấy cái ô trên tay Kiều Mộ, anh khoác vai cô chậm rãi đi về, "Lãnh đạo suy xét đến thân phận hiện tại của anh tương đối nhạy cảm, tạm thời bảo anh rút khỏi án này để theo vụ giết hại cả nhà tối qua."
Kiều Mộ 'ờ' một tiếng, cô hơi ngước mặt: "Anh không cam lòng?"
"Sao mà cam lòng được, đã theo hơn nửa năm, không tóm hết đám tội phạm này, ngủ cũng chẳng yên." Tiêu Trì cúi đầu, ánh mắt sáng rực ngắm sườn mặt của cô, "Em không lo lắng tẹo nào sao?"
Kiều Mộ nghe ra trong lời nói của anh có ẩn ý, đáy mắt cô hiện lên nét cười nhàn nhạt, "Ông nội không bắt anh giữ khoảng cách với em, anh còn bất mãn gì nữa?"
"Bất mãn nhiều lắm..." Tiêu Trì hôn trán cô, khẽ cười thành tiếng: "Muốn mời em đến nhà ăn cơm cũng chẳng có thời gian."
Quả nhiên là hai ông cháu, anh còn chưa nói gì thì cô đã lật đáp án ra rồi, chả giữ cho anh tí mặt mũi nào hết.
Đưa ánh mắt sâu xa liếc qua Tiêu Trì, Kiều Mộ không tiếp lời.
Qua chuyện Kiều Huy và Nhiếp Lan đăng kí kết hôn, phỏng chừng ông cụ cũng đã nhìn rõ hiện thực. Chuyện Kiều Huy trở về là không có khả năng. Nhân Tế Đường muốn tiếp tục duy trì, gánh nặng này chỉ có thể đặt trên vai Kiều Mộ.
Cô đã không bằng lòng với những gì ông chọn, chi bằng buông tay để chính cô lựa chọn.
Cho nên, Kiều Mộ thật sự không lo ông sẽ yêu cầu Tiêu Trì gì gì cả.
Tiêu Trì đi chậm, Kiều Mộ thả bước cho kịp chân anh. Cô kể với anh chuyện Lí Thành An đã có được bài thuốc điều chế sáp bao thuốc viên, đồng thời xin nghỉ hai ngày.
"Sang Thiên chỉ mượn danh nghĩa bán xưởng dược, mục đích là để chúng ta không biết đâu mà lần. Hắn canh chừng ở Nhân Tế Đường không đi, chắc chính vì thứ này. Năm trước, một đồng nghiệp trong đại đội phòng chống tội phạm ma túy của sở đã hi sinh, còn mất cả một con chó nghiệp vụ." Tiêu Trì nghiến răng, "Mấy hôm nay thu lưới, chúng không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu. Có điều, em cứ cẩn thận chút!"
"Em biết rồi." Thấy Tiêu Trì thực sự khó chịu, Kiều Mộ thở dài, đưa tay đỡ anh.
Về đến Nhân Tế Đường, ông nội viết toàn bộ ra giấy: huyệt vị châm kim, độ sâu của kim, cỡ kim, khoảng cách thời gian châm, rồi giao cho Kiều Mộ, giục hai người tới bệnh viện.
Kiều Mộ lái xe khỏi gara, Tiêu Trì theo sau. Vừa lên xe, sắc mặt anh liền thay đổi. Anh nhăn mày, đau đến nỗi không ngừng nhe răng hít vào.
"Đau lắm hả anh?" Kiều Mộ giảm tốc độ. Lúc chờ đèn xanh, cô quay sang, cau mày hỏi: "Trước đây bị thương thế nào vậy?"
"Xót anh à?" Tiêu Trì nheo mắt, nằm đơ trên ghế, mồ hôi lạnh vã đầy trán.
Kiều Mộ bực mình, đăm đăm nhìn anh một chốc thì thu lại tầm mắt. Khi đèn xanh bật sáng, cô bèn nhấn chân ga phóng vèo.
Bởi xe tăng tốc đột ngột, theo quán tính, Tiêu Trì bổ nhào xuống, lại đụng phải lưng ghế, tức thì đau đến nỗi hít vào một hơi.
Kiều Mộ cũng chẳng buồn nhìn anh, giọng điệu dửng dưng: "Không xót."
Tiêu Trì bỗng chốc bật cười. Anh móc bao thuốc trong túi, đưa một điếu vào miệng nhưng không đốt.
Cô chẳng khi nào mềm lòng với anh cả.
Lát sau, anh lấy di động, đưa camera nhắm chuẩn sườn mặt của Kiều Mộ, điềm nhiên chụp một tấm.
Đến bệnh viện Đông y, hoàn tất các thủ tục, Kiều Mộ đưa anh vào phòng bệnh nằm xuống, sau đấy cô trở lại chào hỏi các bác sĩ trực ban của phòng bệnh khoa ngoại.
Nằm lên giường, nghe tiếng bước chân bên ngoài đi xa dần, Tiêu Trì mở khóa di động, giở tấm ảnh chụp ban nãy ra xem.
Nhìn nghiêng, đường nét khuôn mặt của Kiều Mộ không xinh đẹp bằng chính diện, nhưng lại mang khí chất kiêu ngạo, cực kì giống nụ mai chớm nhú đầu xuân.
Màu sắc nhàn nhạt, đủ để phác họa nên dáng vẻ chúa tể mùa xuân, nở rộ đầy cành.
Tuy nhiên cũng ngập tràn cảm giác xa cách.
Mặc dù ôm cô trong vòng tay, anh vẫn có thứ ảo giác cách sông cách núi xa xăm vô tận.
Tiêu Trì cất di động, vừa vặn Kiều Mộ đã mặc áo blouse trắng, cầm dụng cụ cần dùng đến khi châm cứu bước vào. Anh cong khóe môi, chỉ mỉm cười nhìn cô, chẳng nói gì.
"Nằm tử tế, đừng cử động lung tung!" Kiều Mộ đặt khay xuống, quay lưng đi đóng cửa.
Hai ngày nay, học sinh đến truyền dinh dưỡng tăng vọt, để giảm bớt áp lực cho phòng bệnh truyền dịch, mấy phòng bệnh nội trú gần như chật kín, hành lang đầy người qua lại. Một số phụ huynh rảnh rỗi còn thích nhảy phòng bệnh, bất kể bên trong có phải học sinh truyền dịch hay không.
Trở vào, Tiêu Trì đã nằm ngoan ngoãn, anh nghiêng đầu, gối vào cánh tay phải, hai bắp thịt trên cánh tay trái nổi lên rõ ràng, kéo căng tay áo phông màu xám.
Chuẩn bị xong, Kiều Mộ cởi quần dài của anh, tiện tay vắt lên đuôi giường. Tiếp đó, cô dịch cái ghế qua, đặt đèn cồn lên, bắt đầu châm cứu cho anh.
"Làm sao em biết ông nội không gây khó dễ với anh?" Tiêu Trì lim dim mắt, mở camera di động để quay, khóe miệng anh cong cong: "Em xin hộ anh à?"
Kiều Mộ lườm anh một cái, không trả lời.
Muốn nói thật gì chứ? Anh đâu còn bình tĩnh không gợn sóng như ao trên thiên đình thế này, sớm đã dậy sóng rồi ấy.
"Không thừa nhận chính là ngầm thừa nhận." Tiêu Trì lại cười.
Kiều Mộ nhìn xuống, cùng lúc châm kim vào huyệt vị, ngón tay cô thầm dùng sức, nhấn xuống eo anh.
"Shhhhh..." Tiêu Trì đau đến hít vào, lời tới bên miệng, bị tay cô nhấn xuống, nên anh đành phải cắn răng chịu đựng.
Kiều Mộ lấy tay về, cầm kim hơ nóng trên đèn cồn, lần nữa châm vào huyệt.
Tiêu Trì dán mắt nhìn cô, cuộn đầu lưỡi đá một bên má. Anh lặng lẽ bỏ di động xuống, ý cười trong mắt lắng sâu, cố tình nằm im.
Rút xong kim, hơ lửa đổi kim mới. Hoàn thành hết thảy, thấy anh bỗng nhiên im thít, cô khẽ nhíu mày.
Phương pháp châm kim ông nội cho không thường dùng, sơ sảy tí là có thể khiến thần kinh nửa thân dưới tạm thời tê liệt, do đó dẫn đến trơ kim.
Kiểm tra huyệt vị một lượt, chắc chắn không sai sót, Kiều Mộ vẫn không yên tâm. Cô cúi xuống gọi anh: "Tiêu Trì?"
Anh giả vờ ngủ.
Kiều Mộ cắn môi, ngồi xổm bên mép giường, giơ ba ngón tay thăm mạch của anh.
Tiêu Trì chầm rãi mở mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa. Anh ôm choàng lấy Kiều Mộ, chẳng buồn thanh minh, cứ thế phủ kín môi cô.
Nghĩ một đằng nói một nẻo này...
Hôn một lúc, anh buông cô ra, thở hổn hển. Sau lưng và trên chân cắm khá nhiều kim, không thể động đậy, mồ hồi như tắm, ướt gần hết cái áo phông.
"Đáng đời!" Đáy mắt Kiều Mộ đong đầy ánh cười. Cô đứng dậy ngồi vào ghế, ung dung nhìn anh.
Người này, bị thương nặng như vậy còn có lòng dạ trêu cô.
"..." Tiêu Trì thở gấp một hồi mới nghiêm túc hẳn.
Lát sau, Quan Công chống nạng tới. Vào cửa, nom trên mặt, trên đầu Tiêu Trì mướt mồ hôi, gã vô thức giơ tay huơ huơ trước quạt gió của điều hòa, "Điều hòa đang bật đây, làm sao mà thành cái dạng này thế?"
"Vừa nãy hỏng, mới sửa xong." Kiều Mộ chẳng buồn che giấu nụ cười trong mắt. Cô cố ý nghiêng mình nhìn Tiêu Trì với khoảng cách rất gần: "Em ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi."
Tiêu Trì nghiến răng, mắt ngập tia lửa. Anh hận không thể kéo cô lại, đè xuống, hung hăng 'xử lí' một phen.
Kiều Mộ coi như không thấy, cô thong thả đứng dậy gật đầu với Quan Công, đoạn mở cửa ra ngoài.
Ngồi xuống, Quan Công hắng giọng, châm chọc: "Nãy làm gì mà hỏng cả điều hòa đấy?"
"Nói chuyện đàng hoàng!" Tiêu Trì khẽ quát, cầm di dộng mở ứng dụng tin tức.
"Là thế này, không biết sao clip vụ tai nạn của Trương Dương đã lên tin tức. Thông tin cá nhân bị người ta đào ra." Quan Công cất vẻ cười đùa đi: "Chuyện này khá lạ."
"Cậu để ý vụ này! Tôi e tối Khương Bán Hạ bị giết, có người vây xem nhận ra Kiều Mộ." Đầu mày Tiêu Trì nhăn lại, anh đưa tay rờ cằm theo bản năng: "Bảo Ngân Kiều điều tra tài khoản của Lí Thành An. Mấy công ti sếp phó Lương yêu cầu hải quan kiểm tra ngẫu nhiên trọng điểm*, thông báo cho bọn Tam Nhi để mắt cẩn thận. Khi bắt giữ không được bỏ sót tên nào."
(* Hải quan kiểm tra một cách ngẫu nhiên thí điểm một loại hàng hóa xuất nhập khẩu.)
Quan Công gật đầu, khóe mắt liếc qua cửa phòng đóng chặt, gã nhỏ giọng: "Hôm nay tôi tới không phải vì chuyện này. Ngân Kiều với bố cô ta đến đấy. Ông có gặp không?"

Bình Luận (0)
Comment