9527

Chương 43

Dịch: Nguyễn Hạ Lan


'ANH TỰ TÌM CÂU TRẢ LỜI'
***
Kiều Mộ nhướng mày, biếng nhác dựa vào đầu giường, cầm di động xem tin tức.
Tiêu Trì nói chuyện điện thoại một lúc. Gác máy, anh lại lục quần tiếp, phát hiện trong túi không có gì. Nhận ra có khả năng đã làm rơi trong xe, anh không khỏi cười khổ: "Tối nay anh ngủ sô pha, em nghỉ ngơi sớm đi!"
Kiều Mộ ngẩng đầu khỏi màn hình di động. Cô nhìn cái quần trong tay anh một chốc, ánh mắt lấy làm thích thú, rời xuống bụng dưới của anh: "Sao phải ngủ trên sô pha?"
"Em biết còn hỏi." Tiêu Trì ném quần, ngồi xuống, lấy di động trong tay Kiều Mộ đi. Anh nở nụ cười nhìn cô bằng cặp mắt sáng rỡ: "Ở đây có không?"
"Đang kỳ an toàn." Kiều Mộ chớp chớp mắt, khẽ nói: "Anh nhỏ tiếng chút, phỏng chừng ông vẫn thức đấy."
Tiêu Trì nhếch mày, rướn người qua, lấp kín môi cô.
Kiều Mộ đẩy anh ra, buồn cười trêu chọc: "Cố ý cạo râu cơ đấy?"
"Sợ cọ vào em!" Tiêu Trì mỉm cười, anh vén áo ngủ cô lên, thò tay vào, cúi đầu hôn trán cô: "Sao anh cảm thấy giống ăn trộm thế nhỉ?"
"Trộm sắc à?" Kiều Mộ chế nhạo. Nghe thấy tiếng Liệt Phong cào cửa, cô lại không nhịn nổi cười.
"Có tên trộm sắc nào đẹp trai như anh không." Nói đoạn, Tiêu Trì quay đầu về phía cửa, phát ra hiệu lệnh bảo Liệt Phong yên lặng.
Kiều Mộ cong hàng mày: "Thể diện lớn nhỉ?"
"Không lớn, vừa vặn. Em nhìn thử xem!" Tay Tiêu Trì trượt xuống, khàn giọng: "Hỏi em một chuyện."
'Vâng', Kiều Mộ giữ lấy tay Tiêu Trì, không cho anh sờ soạng lung tung, "Chuyện gì?"
"Hồi mới về nước, em không nhớ anh thật hả?" Tiêu Trì ngoan ngoãn không mó máy, vẻ mặt nghiêm túc.
Kiều Mộ cắn môi, chần chừ chốc lát rồi gật đầu thoải mái đáp: "Không nhớ. Ghi chép xong, về ngủ một giấc, tỉnh dậy quên luôn chuyện đó."
Thực tế là anh phơi nắng đen quá, mặt lại thêm sẹo, nên thoạt đầu cô không nhận ra.
"Nói dối." Tiêu Trì tóm lấy thoáng chần chừ của cô, vạch trần không chút khách sáo: "Em có nhớ anh, chẳng qua không nhận ra thôi."
Khi ấy đang mùa hè, thậm chí gần tối mà vẫn còn nóng hầm hập như lò lửa. Sau khi bắt được đối tượng, trên đường đến đội hình cảnh địa phương làm hồ sơ và bàn giao lại, anh đờ đẫn giống khúc gỗ. Ngồi bên cạnh anh, cô nghe đồng nghiệp an ủi anh đừng nghĩ nhiều, chưa gây ra rắc rối to tát gì cả.
Mấy ngày liền không nghỉ, sự hy sinh của ông già dồn nén đến nỗi anh gần như không thở nổi, áp lực tâm lý quá lớn, khoang xe lại bí. Đến đội hình cảnh, xuống xe một cái, không chống đỡ nổi, anh liền ngất đi. Là cô cấp cứu cho anh, còn lột anh chỉ sót mỗi cái quần lót.
Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên bàn trong phòng họp. Cô đưa lưng về phía anh, đang nói chuyện điện thoại với bạn học bảo gặp phải tí chuyện, sẽ về khách sạn ngay.
Nói rõ ngọn nguồn sự thể xong, không biết đầu bên kia hỏi gì, cô lạnh lùng bổ sung thêm câu: "Vẻ ngoài tạm được, cơ thể tốt thì tốt, phải cái hệt trai bao yếu xìu không thịt, chả có hứng thú trêu ghẹo."
Cô còn bảo: "Cậu lưu manh thật đấy, người ta là cảnh sát đó, tính tấn công cảnh sát hả."
Qua một lúc, cô quay người lại, đi mấy bước, dùng khăn giấy lót ngoài tay, khều khều chiếc quần đã cởi ra của anh và nói: "Có vẻ chẳng lớn lắm, chỉ lớn hơn cái bọn mình trông thấy trong tiết giải phẫu lần trước tí thôi. Phán đoán từ mũi hoàn toàn không có bất cứ cơ sở khoa học nào đâu."
Dứt lời, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, cô rụt tay về, vội vàng cúp máy, ra mở cửa.
Sau đấy, họ cũng không gặp lại nhau nữa, cho đến khi cô về nước.
"Sao tự nhiên anh hỏi điều này?" Kiều Mộ bừng tỉnh trong giây lát, hành vi lưu manh trước kia của anh rành rành là đang trả thù. Cô nhíu mày.
"Trước kia quên hỏi." Tiêu Trì xoay người phủ lên mình cô, đôi con ngươi sâu thăm thẳm nhìn vào mắt cô, "Em cũng biết chột dạ à? Lúc lừa anh sao không thấy em chột dạ!"
Kiều Mộ tránh ánh mắt của anh, xoay mặt sang bên: "Em lừa anh cái gì?"
"Bạn trai cũ. Còn nhiều hơn thế ấy." Tiêu Trì ghé sát, hôn má cô, một chuỗi tiếng cười khe khẽ tràn ra trong cổ họng: "Chột dạ thật rồi?"
"Em chẳng chột dạ tẹo nào hết! Anh biết tỏng còn hỏi em, rõ ràng là xấu bụng." Kiều Mộ thẳng đầu lại: "Qua sô pha ngủ đi!"
"Không đi!" Tiêu Trì từ chối dứt khoát, nhanh chóng môi áp môi.
Hôn xong, anh ôm cô nằm tử tế. Lồng ngực dán sát lưng cô, anh hỏi: "Cố tình không chuẩn bị à?"
Sáng nay anh đã gửi tin nhắn cho cô, với tính cẩn thận của cô, chẳng có lí nào không chuẩn gì cả. Là bác sĩ, cô thích sạch sẽ hơn ai hết.
Kiều Mộ khẽ nhăn mày: "Anh cảm thấy có khả năng không?"
"Có!" Tiêu Trì đáp bằng giọng điệu khẳng định: "Người khác, anh không dám đoán bừa, nhưng em thì tuyệt đối có thể làm ra chuyện này."
"Thế anh ngủ sô..." Kiều Mộ nghiến răng, còn chưa nói hết câu thì đã bị anh xoay qua, miệng bị ngăn lần nữa.
Gần một tuần không gặp, anh chẳng khác gì mãnh hổ thoát xích.
Đợi nhịp thở của cả hai ổn định lại, Kiều Mộ mệt không buồn nhúc nhích. Cô gối lên khuỷu tay anh, bảo anh tắt đèn.
Nụ cười thỏa mãn lộ ra trên mặt Tiêu Trì, anh nhổm dậy mở cửa cho Liệt Phong vào. Tắt đèn, nằm lại giường, anh hôn trán cô một cái rồi ôm cô chìm vào giấc nồng.
Lắng nghe nhịp đập trái tim anh, Kiều Mộ từ từ khép mắt, cũng thiếp đi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bị anh đánh thức, cô vừa bực vừa buồn cười, "Tối qua nên để anh ngủ ở sô pha, cho nghẹn chết anh luôn!"
"Em không nghẹn chắc?" Tiêu Trì ôm cô, đẩy hai chân cô ra và chen vào: "Anh tự tìm câu trả lời."
Kiều Mộ cắn vai anh, cố gắng không kêu thành tiếng.
Xong việc, Trời vẫn chưa sáng. Kiều Mộ ngáp liên tục, cô làm ổ trong vòng tay Tiêu Trì, hỏi anh phải đi bao lâu.
"Còn chưa rõ, nếu nhanh thì một tuần." Tiêu Trì duỗi tay mò điếu thuốc đưa lên miệng nhưng không đốt.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve ngực cô: "Trương Lương Nghiệp cực kỳ đa nghi, lòng báo thù cũng rất mạnh mẽ. Em với ông nội đều phải chú ý an toàn nhé!"
"Anh yên tâm! Gần đây, ngày nào em cũng luyện quyền. Đám trộm cắp bình thường còn chưa làm em bị thương được đâu." Kiều Mộ vươn tay lấy đi điếu thuốc của anh, ném lên tủ đầu giường.
Tiêu Trì phì cười, lại nhặt về đưa vào miệng: "Qua cơn thèm đã, anh đang cai đây!"
Kiều Mộ 'ừm' một tiếng, sau đấy mặc kệ anh.
Nằm một lúc, Tiêu Trì nâng cổ tay xem đồng hồ, thấy đã 6 giờ sáng, anh không nhịn được, cúi đầu hôn cô: "7 giờ anh đi!"
Kiều Mộ ngáp một cái, giơ tay ôm anh: "Giữ mạng trở về đấy!"
"Biết rồi!" Tiêu Trì thở dài. Sau khi chỉnh đồng hồ báo thức, anh ôm cô ngủ bù tiếp.
6 giờ rưỡi, ông nội thức dậy. Liệt Phong sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, Tiêu Trì cũng không ngủ nổi.
Kiều Mộ vẫn say giấc, hít thở đều đặn.
Anh ngắm nhìn cô bằng ánh mắt nồng thắm. Một lúc, anh mới trở dậy mặc quần áo, lấy giấy bút trong ngăn kéo viết lại cho cô mấy dòng, tiếp đó đè thẻ lương và chìa khóa nhà lên trên. Bước tới dém chăn cẩn thận cho cô, rồi anh mở cửa đi đánh răng rửa mặt.
Sửa soạn xong xuôi, vừa vặn ông nội mở cửa ra ngoài.
Tiêu Trì cất lời chào hỏi ông, dẫn ông và Liệt Phong cùng xuống lầu, đến sân trước.
"Hồi trước bảo cháu đến học quyền cũng không thấy cháu có thời gian. Nhân đây, ta dạy cháu mấy chiêu bảo vệ tính mạng, chuyên dùng đối phó với dao. Thậm chí dùng súng, cháu cũng khống chế được ít nhiều!" Ông nội triển khai tư thế, tung các đòn phá giải.
Tiêu Trì tập trung chăm chú học theo.
7 giờ đúng, có điện thoại gọi tới, anh nghe máy nói chuyện một chốc. Sau đấy, anh tạm biệt ông nội, ngoảnh đầu thoáng nhìn lên lầu, đoạn sải bước vội vàng ra khỏi cửa.
Ngủ đến 7 giờ 10, Kiều Mộ rời giường mặc quần áo. Liếc thấy trên bàn có lá thư, cô vô thức cầm lên.
'Không thể cùng em đón sinh nhật năm nay rồi. Chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Thẻ lương cho em muốn mua gì thì mua, mật khẩu là 952700. Chìa khóa nhà cũng cho em. Lần này phải cướp người trước khi bọn Trương Lương Nghiệp ra tay tóm được, anh không dám đảm bảo nhất định sẽ quay về. Nếu không thể trở lại, nhà cho em làm của hồi môn, tìm một người mà sống vui vẻ. Di thư trên tủ đầu giường trong phòng ngủ của anh. Tam Nhi là người làm chứng. Tiêu Trì.'
Kiều Mộ khẽ mím môi. Cất thư vào ngăn kéo, cô lấy di động gửi tin nhắn cho anh: Em không cần hồi môn, anh sống và trở về đấy!
Qua một lúc, Tiêu Trì trả lời với một chữ 'được', không có lấy một lời dư thừa.
Kiều Mộ vẫn cầm di động, đi mở cửa sổ cho tản bớt mùi. Theo bản năng, cô lại khoanh tay, thất thần nhìn về nơi xa.
Dường như, cô không ngừng bị hấp dẫn bởi hooc mon phái nam trên người anh... Nhưng lại chẳng thể nói rõ mình thích anh ở điểm gì. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô ngày càng để tâm đến sự an nguy của anh, sợ mỗi lần gặp mặt sẽ là lần cuối cùng, cảm giác thật tệ!
Ngẫm nửa ngày vẫn không có manh mối, Kiều Mộ lắc đầu, thay ga giường, ôm đến phòng tắm ném vào trong máy giặt, tiện thể đánh răng rửa mặt.
Ông nội đã dắt Liệt Phong ra ngoài, dì Lưu đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Rửa mặt sạch sẽ, cô xuống lầu ăn tạm chút gì đó lót dạ, rồi lái xe đi làm.
Hôm nay đến phiên cô trực ca đêm, 10 giờ tối tới 8 giờ sáng hôm sau. Buổi sáng phải về khoa châm cứu cùng Mạnh Trường Phong xử lí một bệnh nhân tương đối khó 'nhằn'.
Đến giờ, bệnh nhân đã nằm bò trong phòng trị liệu, chắc đau đớn khó chịu nên không ngừng rên.
Mạnh Trường Phong làm việc cầu toàn, khoa châm cứu bên này tuy rất hiếm người bệnh đến cửa gây rối, nhưng hiếm không có nghĩa là không có. Miệng vết kim châm nhỏ cực kỳ, song thời gian chống đỡ cơn đau lại hơi dài, đặc biệt là sau khi gây mê, người bình thường ít nhất phải đau mất một ngày thì cảm giác đau mới dần dần biến mất.
Mạnh Trường Phong lo bệnh nhân nghĩ rằng đau chính là không có hiệu quả, cho nên muốn cô làm chứng cho mình.
Giải quyết xong, điện thoại có cuộc gọi, Kiều Mộ đành về phòng làm việc trước.
Tần Bân đến Lâm Châu rồi. Anh ta hỏi cô tối nay có thể cùng ăn bữa cơm không, nói rằng sau lần này, khả năng là sẽ rất lâu không trở lại.
Kiều Mộ thoáng ngần ngừ, tuy nhiên cô không từ chối lời mời của anh ta.
Tiêu Trì không ở Lâm Châu, nhưng chắc chắn Trương Lương Nghiệp luôn nhìn cô chằm chằm. Tần Bân tới phối hợp điều tra, chuyện này không lí gì lão không biết.
Hẹn ở nhà hàng Xuân Bốn Mùa. Kiều Mộ nhớ ra Hứa Thanh San từng bảo Bành Văn Tu và Tần Bân là bạn học đại học, cô bèn đưa ra đề nghị: "Trước Hứa Thanh San cứ léo nhéo, anh đến cũng không mời nó ăn bữa cơm, tối nay cùng dùng bữa nhé! Rủ cả bạn học Bành Văn Tu của anh đi!"
Tần Bân có vẻ bất ngờ. Im lặng chốc lát, giọng nói của anh ta lại vang lên: "Không thành vấn đề! Anh đợi em ở cửa Xuân Bốn Mùa."
"Được!" Kiều Mộ đáp, gác máy quay lại phòng trị liệu.
Bệnh nhân vẫn không thể rời giường, lưng cắm hơn chục kim châm, nằm sấp rên hừ hừ.
Kiều Mộ bước đến xem tình hình, sau đó xoay gót sang khoa cấp cứu bên kia. Thấy không có chuyện gì khẩn cấp, cô về nhà nghỉ ngơi trước.
Đến nhà, dừng xe, đi xuống. Nhân Tế Đường cũng rất đông người tới, Kiều Mộ thở dài, rửa tay qua phụ giúp.
Liệt Phong hớn hở vẫy đuôi theo sau cô. Nó đi vào, lượn một vòng, lại nằm trước cửa phòng trị liệu, nhìn chòng chọc người hàng xóm làm châm cứu bên trong.
Ông nội không vui nổi. Từ lúc cô vào cửa, ông khen Liệt Phong hiểu chuyện suốt, không biết còn tưởng ông khen cháu trai cơ đấy.
Ngủ một giấc tới hơn 5 giờ chiều, Kiều Mộ tỉnh dậy, trang điểm và ăn mặc chỉnh tề rồi đi xuống lầu nói với ông nội một tiếng, lái xe đến Xuân Bốn Mùa.
Kiều Mộ đến nơi vừa khéo. Bước xuống liền liếc thấy xe của Trương Lương nghiệp lái vào bãi đỗ, cô không khỏi nhếch mày.
Lần này, Tần Bân tới lâm Châu, thực ra lão sốt ruột cũng chẳng có gì là bất ngờ, gặp được cũng không phải trùng hợp. Kiều Mộ chỉ nghĩ không rõ, sao lão biết cô sẽ đến Xuân Bốn Mùa?
Tần Bân đang đợi ngoài cửa. Hình như anh ta đã đợi khá lâu, mồ hôi đầy mặt, áo sơ mi trên người cũng ướt đẫm, dáng vẻ hơi nhếch nhác.
Kiều Mộ vẫy tay với anh ta, đeo túi bước tới, bất thình lình cho anh ta một cái ôm, giọng nói lạnh đi: "Chẳng phải anh luôn muốn qua lại với em sao, hôm nay cho anh một cơ hội!"

Bình Luận (0)
Comment