32
Quả thật đúng như lời Hoàng thượng nói, Hoàng hậu đã sắp xếp mọi thứ rất chu toàn.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, hành trình thuận lợi không trở ngại, xe ngựa nhanh chóng dừng trước cửa phủ Dương gia.
Ta vịn tay Liên Nhi bước xuống xe ngựa, để Gia Nghĩa canh giữ bên ngoài trông chừng xe ngựa.
“Nương nương, thơm quá.” Liên Nhi khịt khịt mũi, khẽ thì thầm vào tai ta.
Ta cũng hít một hơi thật sâu, cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi hương thoang thoảng dễ chịu.
Là hương hoa mai sao?
Xem ra phủ Dương gia trồng rất nhiều cây mai.
Ta đột nhiên nhớ đến vườn bạch mai ở cung Phượng Nghi của Hoàng hậu, trong lòng khẽ cảm thán, quả nhiên đúng là người một nhà.
“Đại nhân đang ngắm trăng ở Mai Uyển, để tiểu nhân dẫn nương nương qua đó.” Gã sai vặt chờ sẵn ở cổng phủ thấy chúng ta xuống xe liền lập tức dẫn đường, không nói nhiều lời thừa thãi, chỉ chăm chú đưa ta và Liên Nhi đi qua hành lang quanh co hướng về phía Mai Uyển.
Trên đường không hề thấy bóng người, không biết là vì Dương phủ vốn không có nhiều người hầu hạ hay vì đã bị Hoàng thượng và Hoàng hậu hạ lệnh cho tránh đi hết.
Hai bên hành lang chỉ thấy hoa mai nở rộ, xum xuê đến lạ thường.
“Mai Uyển? Không phải Dương đại nhân đang bệnh nặng sao?” Liên Nhi nhìn gã sai vặt rồi lại quay sang nhìn ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã bệnh nặng còn nghĩ đến chuyện ngắm trăng hóng gió thế này à?”
Ta gật đầu đồng tình, người bệnh mà còn gây rắc rối như vậy, thật sự khiến người ta không thể yên tâm, chẳng trách Hoàng hậu nương nương tức giận đến mức không ngủ được.
Sắc mặt gã sai vặt vô cùng nặng nề, thở dài một tiếng rồi đưa chúng ta đến Mai Uyển, dừng lại trước nguyệt môn.
Qua nguyệt môn, khung cảnh Mai Uyển hiện ra với những bông hoa mai trắng muốt như tuyết đọng trên cành. Ánh trăng soi rọi, cả khu vườn ngập trong sắc trắng tinh khôi không vướng chút bụi trần, cảnh tượng hiện ra thật sự khiến người ta rung động.
Ta đột nhiên có chút hiểu được tại sao Dương Huyền lại cố chấp muốn ngắm trăng như vậy, khung cảnh này quả thực đẹp đến mê hồn.
“Nương nương vạn an.” Tống thái ý đứng bên cổng nguyệt môn là người đầu tiên ta nhìn thấy từ lúc vào phủ.
Tống thái y không hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy ta, có lẽ đã biết trước rằng ta sẽ đến. Ông ấy hành lễ theo đúng quy củ.
Hoàng thượng ngay cả viện thủ của Thái y viện cũng phái tới, xem ra thật sự đã cố gắng hết sức để cứu chữa Dương Huyền.
“Tống thái y, mời đứng lên.” Ta nhìn vào trong nguyệt môn nhưng chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng của hoa mai, bèn hỏi: “Dương đại nhân đâu rồi?”
“Lão thần phụng thánh mệnh đến trị bệnh cho Dương đại nhân nhưng đại nhân lại cố chấp đòi một mình ở trong vườn ngắm trăng, không gặp ai cũng không chịu chữa trị. Lão thần thực sự không biết phải làm sao.” Tống thái y nhíu chặt lông mày, ánh mắt mang theo hy vọng nhìn ta, rõ ràng đang trông cậy ta nghĩ ra cách giải quyết.
“Tống thái y, ngài than thở với nương nương nhà ta cũng chẳng ích gì. Nương nương cũng chỉ là phụng mệnh tới đây nói vài lời với Dương đại nhân, nói xong là phải về cung ngay. Đợi lúc ngài ấy bị lạnh đến bất tỉnh thì ngài cứ khiêng vào nhà mà trị bệnh tiếp thôi.” Liên Nhi, vốn đã hận đến nghiến răng đối với việc Hoàng hậu ép ta đến Dương phủ, lại càng không ưa nổi cách hành xử tùy tiện còn hơn cả ta của Dương Huyền, nàng ấy nói chuyện thẳng thừng không nể tình chút nào.
Ta lập tức nhấc chân bước vào Mai Uyển, đi sâu vào trong vườn tìm kiếm, ta cần phải tranh thủ gặp hắn ta trước khi hắn ta bị lạnh đến mức ngất xỉu.
Nếu không để lát nữa hắn ta thật sự ngất, chẳng lẽ ta còn phải ở lại Dương phủ đợi hắn ta tỉnh lại sao?
Liên Nhi đỡ ta, hai người men theo lối nhỏ trong vườn mai mà đi. So với vườn mai trắng trong cung của Hoàng hậu, Mai Uyển ở Dương phủ quả thực rộng lớn hơn rất nhiều. Ta và Liên Nhi vừa đi vừa tìm, loanh quanh mãi mới thấy được một cái đình màu đỏ ở sâu trong vườn mai.
Xa xa nhìn tới, một người mặc áo xanh, đi giày đen, đứng thẳng người đón gió, tay cầm ly rượu, đối diện với ánh trăng uống rượu.
Thật là ung dung tự, chẳng giống chút nào dáng vẻ của một người bệnh tình nguy kịch. Ngược lại, nhìn giống như người sắp đạp trăng mà đi, ung dung tự tại giữa chín tầng mây. Ta nghi ngờ rằng Hoàng hậu nương nương tám phần là bị người Nhị ca này của nàng ấy lừa gạt.
Ta bị gió lạnh thổi đến mức trên mặt đau buốt, bất giác nhớ đến cái lò nhỏ ấm áp trong điện Hưng Đức và vòng tay ấm áp của Hoàng thượng nhà ta, không khỏi vội vàng bước nhanh hơn, hướng về phía đình đài.
Người uống rượu dường như nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, đúng lúc thấy ta đang vội vàng xách váy bước nhanh vào đình.
Dáng vẻ gấp gáp của ta khiến Dương Hiên khẽ giật mình, ánh mắt đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào ta giống như cả người bị đông cứng, bình rượu trong tay rơi xuống “choang” một tiếng, vỡ tan tành.
Hương mai thanh khiết trong đình lập tức hòa quyện với mùi rượu nồng nàn.
Ta vội vàng lùi lại vài bước, Liên Nhi hoảng hốt đuổi theo vào đình, dùng khăn tay nhanh chóng phủi sạch vụn gốm và vết rượu trên váy ta: “Nương nương có sao không?”
Ta ngây ngốc lắc đầu, sự bồn chồn vội vã trong lòng cũng bị tiếng rơi vỡ bất ngờ làm cho tỉnh táo lại.
“Thần Dương Hiên không biết Du phi nương nương giá lâm, nhất thời thất lễ, xin nương nương tha tội.” Dương Hiên không đợi Liên Nhi buông lời trách mắng, lập tức cúi người nhận lỗi, lời nói kính cẩn lễ độ.
Ta nhìn Dương Hiên, tóc dài buộc hờ, mặt mày vẫn thanh tú như xưa nhưng ánh mắt lại lộ vẻ phong sương khó giấu, sắc mặt càng thêm tái nhợt không chút huyết sắc, hoàn toàn khác xa thiếu niên ôn nhu mà ta mơ hồ nhớ được trong ký ức.
Dưới ánh trăng, bóng dáng hắn gầy gò, khuôn mặt trắng bệch, giống như thực sự bị bệnh.
Ta ngăn Liên Nhi đang định nổi giận, vỗ vỗ tay nàng ấy ở phía sau: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Đừng cãi cọ với hắn ta, nếu ồn ào xảy ra chuyện gì, Hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ không giữ lời hứa.
Sắc mặt Dương Hiên vô cùng bình thản, giống như người vừa làm rơi bình rượu không phải hắn ta, ung dung đứng dậy nói lời tạ ơn: “Tạ nương nương.”
Ta theo nguyên tắc nói ít một câu sai ít một câu, chỉ đứng yên trong đình không nói lời nào, dựa theo thỏa thuận với Dương Hoàng hậu, ta chỉ cần đến gặp hắn ta một chút là được.
Đôi mắt Dương Hiên đen như mực, khuôn mặt bình thản tự nhiên, không còn chút nào vẻ kinh ngạc lúc nãy, lại giống như việc ta đến đây vào giữa đêm khuya là chuyện đương nhiên. Hắn ta lặng lẽ nhìn ta, sau lưng là một rừng mai trắng nở rộ, gió thổi tung vạt áo. Ta lạnh đến mức run rẩy cả người.
Ở đây ngắm cảnh đẹp thì đẹp thật nhưng cái đình này đúng là quá lộng gió.
Dương Hiên thực sự bị bệnh sao? Sao hắn ta lại không cảm thấy lạnh chút nào vậy?
Ta thật sự không hiểu tại sao giữa mùa đông giá rét Hoàng hậu lại ép ta đến đây chịu khổ, Lạnh thì cũng thôi đi, ta không nói gì, hắn ta cũng không nói gì, bầu không khí thật sự vô cùng cứng ngắc ngượng ngùng.
Nếu như lúc này ta quay lưng về cung, Hoàng hậu có coi ta là kẻ thất hứa không? Nhưng ta thực sự đã tới gặp Dương Hiên một lần rồi mà.
“Khụ khụ, Hoàng thượng quan tâm Dương đại nhân, nương nương đồng tâm đồng đức với Hoàng thượng, cho nên đặc biệt đến đây thăm hỏi Dương đại nhân, mong Dương đại nhân có thể giữ gìn sức khỏe, sớm ngày bình phục.” Liên Nhi nghiêm trang nói với Dương Hiên.
Ta nhìn Liên Nhi đầy vẻ tán thưởng, khá lắm, giờ đây tiểu nha đầu này đã có thể nói dối mà mặt không đỏ, tim không loạn.
“Thần tạ long ân của Hoàng thượng và nương nương. Ngoài vườn lạnh lẽo, thần bệnh chưa khỏi, không chịu nổi gió lạnh, phiền nương nương dời bước đến đại sảnh.”
Dương Hiên dường như tin tưởng không nghi ngờ gì, cúi người hành lễ, sau đó thản nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời, rồi nhẹ nhàng nói: “Đường đêm khó đi, may có trăng sáng soi đường, thần xin dẫn lối cho nương nương.”
Ta và Liên Nhi vội vàng đi theo Dương Hiên, may mà hắn ta vẫn còn biết lạnh, nếu không chỉ cần ta và Liên Nhi đứng trong cái đình này chưa đầy một tuần trà chắc đã đông cứng thành cột băng.
Không còn phải vòng vèo tìm kiếm như lúc trước, có Dương Hiên dẫn đường, không mất nhiều thời gian, chúng ta đã đến cửa nguyệt môn.
Ta vừa bước ra ngoài đã nhận được ánh mắt cảm động đến tận trời của Tống thái y.
Trong lòng ta đột nhiên nhiên chột dạ: lão nhân gia ngài đừng nhìn ta như vậy, bệnh nhân của ngài là tự hắn không chịu nổi lạnh, tự mình ra khỏi Mai uyển, tiện thể dẫn chúng ta theo thôi.
Trong đại sảnh quả thật rất ấm áp, ta ôm lò sưởi mà Dương Hiên sai người mang đến, dự định sưởi ấm người xong sẽ về cung.
Mặc dù ta không có giao tình gì với người của Dương gia nhưng ly trà quả hương thơm ngọt ngào, ta uống hai ngụm cũng coi như làm ấm dạ dày.
Dương Hiên ngồi ở ghế dưới, cúi đầu không nói, bộ dạng vô cùng cung kính, nét mặt cũng không thấy biểu lộ gì, chỉ thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn bầu trời đêm đen ngoài cửa, thoáng chút lo âu bất an.
Suốt khoảng thời gian dài như vậy, ngoài sắc mặt tái nhợt, Dương Hiên cũng không có vẻ gì đặc biệt khó chịu hay cơ thể suy nhược, thậm chí một tiếng ho cũng không có.
Ta có chút không hiểu nổi, bệnh tình của Dương Hiên dường như không nghiêm trọng đến vậy, lại thêm thái độ giữ khoảng cách kính cẩn đối với ta, hoàn toàn không giống như Hoàng hậu nghĩ là hắn ta rất mong muốn gặp ta, càng không giống như Hoàng thượng nói rằng hắn ta rất thích ta.
Hoàng hậu và Hoàng thượng có hiểu lầm gì sao?
Chẳng lẽ Dương Hiên đã lừa gạt Tề gia bao lâu nay, diễn lâu đến mức ngay cả muội muội ruột trong nhà mình cũng tin, kéo theo cả Hoàng thượng bị lừa?
Liên Nhi một lòng hầu hạ ta, lúc thì xem tay ta còn lạnh không, lúc lại kiểm tra lò sưởi còn nóng không, cứ như trong sảnh này không có sự hiện diện của Dương Hiên.
Hai chúng ta lại càng thoải mái, ta uống xong ngụm trà cuối cùng, đặt chén lại trên bàn.
“Nương nương hạ mình đến tệ phủ, đêm khuya thăm hỏi hạ thần, thần vô cùng cảm kích. Bên ngoài mây dày gió lớn e rằng sắp có tuyết rơi, kính mong nương nương sớm hồi cung.”
Dương Hiên kính cẩn đứng dậy, khách khí nói với ta.
Ta vừa cảm thấy cơ thể đã ấm lên khá nhiều, nghe hắn ta nói vậy thì tự nhiên cũng gật đầu, đứng dậy, vịn tay Liên Nhi bước ra khỏi sảnh.
Nhưng bất chợt một trận cuộn trào trong dạ dày khiến ta cảm thấy buồn nôn, ta bước nhanh vài bước, đẩy cửa ra ngoài, rồi hướng về một cây mai mà nôn thốc tháo, như thể lôi hết ruột gan ra ngoài.
Chẳng lẽ trà quả này có vấn đề? Chẳng lẽ Dương Hiên to gan đến mức dám hạ độc ta ngay trong phủ hắn ta?
“Nương nương!” Dương Hiên kinh hãi kêu lên, trong nháy mắt lao đến, muốn đỡ lấy cánh tay ta. Nhưng hắn ta vừa chạm vào tay áo của ta đã vội rụt lại giống như bị lửa đốt: “Nương nương có sao không?”
Liên Nhi vội vàng lau sạch khóe miệng cho ta, ta ngẩng đầu nhìn về phía Dương Hiên, lạnh lùng hỏi: “Dương đại nhân sẽ không định tiếp tục hại Tề gia, hạ độc bản cung đấy chứ?”
“Thần... không dám.” Trong mắt Dương Hiên lóe lên một tia chấn động, lùi lại vài bước, giọng nói có phần cứng nhắc kìm chế.
“Tống Thái y, mau đến xem nương nương thế nào!” Liên Nhi hoảng hốt, đỡ ta ngồi trở lại trong đại sảnh, cẩn thận vỗ nhẹ lưng ta để giúp ta dễ chịu hơn.
Tống Thái y vốn đã đứng chờ ở bên ngoài, không đợi Liên Nhi nói xong liền nhanh chóng tiến lên bắt mạch cho ta.
Ta ra hiệu cho Liên Nhi xoa thái dương của ta, vừa mới nôn xong, ta cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhưng trong đầu lại bắt đầu đau nhức.
Chẳng lẽ ta bị lạnh nên nhiễm phong hàn rồi sao?
“Chúc mừng nương nương! Nương nương đã có tin vui được hơn một tháng!” Tống Thái y quỳ xuống tấu bẩm: “Hiện tượng vừa rồi là do ốm nghén trong lúc mang thai, không đáng lo ngại.”
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!” Những người trong sảnh lần lượt quỳ xuống đất dâng lời chúc.
“Có thai?” Mặc dù ta biết Tống Thái y là viện phán của Thái Y viện nhưng ta vẫn không thể tin nổi.
Cơ thể ta mới hồi phục hơn ba tháng, vậy mà đã có thai rồi.
Đây là do sức khỏe ta quá tốt, hay là do vận khí của Hoàng thượng quá lớn?
“Nương nương, vậy chúng ta mau về cung đi! Hoàng thượng chắc chắn sẽ rất vui mừng!” Liên Nhi vui mừng đến nỗi đôi tay run rẩy, đến cả động tác xoa đầu ta cũng không ngừng run run.
Dương Hiên đột nhiên ho khan dữ dội, Tống Thái y vội vàng chạy đến nhưng lại bị Dương Hiên giơ tay chặn lại.
Hắn ta giấu tay áo đã lau khóe miệng ra sau lưng, trầm giọng nói: “Không sao.” Giọng nói cực kỳ yếu ớt.
“Có phải Dương đại nhân không khỏe không?”
Mặc dù Dương Hiên che giấu rất nhanh nhưng ta vẫn thấy được một mảng đỏ thẫm trên tay áo.
Hắn ta đã ho ra máu rồi sao?
Ta đột nhiên cảm thấy có chút áy náy vì đã nghi ngờ hắn ta, lại thêm tin vui vừa rồi khiến tâm trạng thoải mái, nên tạm gác ân oán giữa Tề gia và Dương gia sang một bên, vẫy tay bảo Thái y đến xem mạch: “Giấu bệnh không chữa là không được.”
“Thần không sao, cảm tạ nương nương đã quan tâm.” Dương Hiên vẫn từ chối, khi nói với ta giọng nói có phần mạnh mẽ hơn một chút: "Nương nương có tin vui, không thể để nhiễm lạnh. Thần sẽ sai người đi lấy lông thú phủ trong xe để chắn gió, xin nương nương chờ một lát.”
Không cần phiền phức thế, xe ngựa của ta cũng đâu phải là bốn phía lọt gió.
Ta vừa định lên tiếng từ chối thì Dương Hiên đã lập tức ra lệnh cho gã sai vặt đứng trong sảnh.
Gã sai vặt khẽ gật đầu, cúi mình rời đi.
Ta thấy gã sai vặt đã đi chuẩn bị thì cũng không nói thêm gì nữa.
“Đa tạ Dương đại nhân.” Ta để mặc Liên Nhi xoa đầu, càng lúc càng cảm thấy nha đầu này không chỉ miệng lưỡi càng thêm lanh lợi, mà tay nghề xoa bóp cũng ngày càng khéo léo, thuần thục.
Liên Nhi của ta tốt như vậy, chẳng trách Gia Nghĩa lại để ý nàng ấy nhưng ta lại không nỡ gả Liên Nhi cho y.
“Đây là bổn phận của hạ thần.” Giọng nói của Dương Hiên trầm thấp, ho khẽ hai tiếng: “Huống hồ năm xưa nỗi hổ thẹn với Tề gia, cả đời này thần khó chuộc lại.”
Ta chăm chú nhìn Dương Hiên.
Từ lúc trở về từ Mai Uyển, hắn ta đã chỉnh lại búi tóc, y phục gọn gàng, một tay vẫn giấu sau lưng.
Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy môi hắn ta tái nhợt như tuyết và vết máu thấm trên ống tay áo, ta thật sự nghĩ hắn ta chỉ bị cảm nhẹ, lừa được cả Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu.
Có lẽ Hoàng thượng và Hoàng hậu không sai, hắn ta đúng là bệnh nặng, trong lòng cũng thực sự có ta.
Có thể vì không muốn ta bận lòng, hoặc là trong lòng cảm thấy áy náy, nên hắn ta mới cố tình che giấu, thậm chí ngay cả ho cũng đè nén không để ta biết.
Ta nhớ lại một thời hắn ta từng phong độ ngời ngời, cũng Nhị ca của ta làm một đôi song bich tài danh khuynh đảo thiên hạ, bây giờ một người gần đất xa trời, một người như cái xác không hồn, trong lòng ta dâng lên cảm giác bi thương trước cảnh vật đổi sao dời.
“Chuyện năm xưa, hai nhà Tề Dương mỗi bên đều có lập trường riêng. Mặc dù bản cung không thể tha thứ nhưng cũng hiểu được tình thế khó xử của Dương gia các ngươi. Hiện tại Dương đại nhân cứ dưỡng bệnh thật tốt, Hoàng thượng và... Hoàng hậu đều mong đại nhân mau chóng lành bệnh.”
Ta ôm lò sưởi tay mà gã sai vặt vừa mang tới, không biết có phải hơi ấm trong lòng bàn tay làm giọng nói ta ôn hoà hơn mấy phần hay không.
“Nương nương đúng là rộng lượng nhân từ.” Giọng Dương Hiên không còn lãnh đạm như lúc trước nữa, mà nhẹ nhàng giống như lời thì thầm.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười nhưng trong mắt vẫn như một vực sâu thăm thẳm khó lòng đoán được: “Hiên, chân thành mong nương nương cả đời an vui, vĩnh viễn không lo lắng ưu phiền.”
Gã sai vặt quay về báo xe ngựa đã sắp xếp ổn thoả.
Ta liếc nhìn Dương Hiên, hắn ta cúi người hành lễ rồi trở lại dáng vẻ cung kính lễ độ như lúc trước.
Ta cùng Liên Nhi ngồi lên xe ngựa.
Bên trong xe, bốn vách đều được phủ kín một lớp lông dày, thật sự là một chút gió cũng không thể lọt vào.
“Liên Nhi, Gia Nghĩa đã dâng sớ lên Hoàng thượng xin cưới ngươi. Ngươi nghĩ sao? Có thích hắn không?” Ta nhẹ nhàng nắm tay Liên Nhi, khẽ hỏi.
“Gì cơ?” Liên Nhi thoáng kinh ngạc, rồi xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng lên: “Liên Nhi... Liên Nhi không gả! Liên Nhi muốn ở bên cạnh nương nương!”
“Nhưng Gia Nghĩa rất thích ngươi. Nếu ngươi cũng thích hắn thì cứ nói với ta.” Ta nhìn Liên Nhi, thấy cả vành tai nàng ấy cũng đã đỏ ửng, bèn ôm lấy nàng ấy, dịu dàng nói: “Mặc dù ta không nỡ rời xa ngươi nhưng hai bên cùng yêu thương nhau thật lòng là điều không dễ gì mới có được. Sao có thể để lỡ duyên lành được?”
“Nương nương...” Liên Nhi ngẩn ngơ trong vòng tay ta, e lệ cúi đầu nói nhỏ: “Liên Nhi đa tạ nương nương đã tác thành.”
Ta mỉm cười, buông Liên Nhi ra, không nhịn được mà xoa bụng mình: “Chẳng trách Hoàng thượng nói ta béo lên, hóa ra là có thêm một tiểu bảo bảo. Liên Nhi, ngươi cũng phải nhanh sinh một tiểu bảo bảo đi!”
“Nương nương!”
Giọng nói xấu hổ pha chút giận dỗi của Liên Nhi vang lên, tan vào ánh trăng mênh mông vô tận bên ngoài xe ngựa.
33
Sau khi trở về cung, ta chỉ có thể nghỉ lại ở điện Hưng Đức, bởi vì Hoàng thượng vừa nghe tin ta có thai đã không chịu buông tay ta suốt đêm.
Đến sáng hôm sau, đợi Hoàng thượng lên triều, ta mới về lại cung Trường Hỷ. Lá thư từ cung Phượng Nghi gửi đến đêm qua vẫn nằm yên trên bàn.
Ta cầm lá thư mỏng manh đó trên tay, nhẹ nhàng mở phong bì, rút tờ giấy thư ra. Nét chữ thanh tú tao nhã của Nhị tẩu cách bảy năm lại hiện ra trước mắt.
Nhìn hai chữ đầu tiên là tên của Nhị ca, ta đã đoán được đây là bức di thư nàng ấy viết cho Nhị ca.
Trong thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, ta đọc từng câu từng chữ nhưng nội dung lại khác xa hoàn toàn với dự đoán của ta. Càng đọc, lòng ta càng trĩu nặng, đến mức tay cầm lá thư cũng khẽ run lên.
“Tề Viễn, ta vốn là đích nữ của Hàn gia, như mặt trời mặt trăng ở trên cao, quý giá không thể với tới. Vì vâng theo lệnh phụ mẫu, ta không thể làm theo ý mình mà gả cho ngươi. Năm năm qua ở Tề phủ, ta luôn sống thận trọng từng li từng tí, không có chút tự do, lại còn phải giả vờ tình thâm ý trọng với ngươi, giả làm đôi phu thê ân ái. Ngày trước gả làm con dâu Tề gia vốn là chuyện bất đắc dĩ, nay ta mang thai cũng không phải là mong muốn thật lòng. Hiện tại gia tộc gặp nạn, lòng ta không còn vướng bận, thân ta không còn gánh nặng, chỉ mong được đi theo phụ mẫu và thân tộc, để đền đáp ân nghĩa huyết mạch Hàn gia. Những gì đã qua vốn chẳng phải là ý nguyện của ta, nay cắt đứt mối vương vấn này, trong lòng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút may mắn. May mắn vì từ nay ngươi và ta âm dương cách biệt, vĩnh viễn không còn gặp nhau nữa. Ân oán hai bên chấm dứt từ đây không còn liên quan.”
Ta không dám tin mà đọc lại một lần nữa.
Từng câu từng chữ trong thư tựa như những lưỡi dao lạnh lẽo đâm sâu vào tim ta.
Sao lại như vậy?
Nhị tẩu dịu dàng thông tuệ, làm sao có thể viết ra một bức tuyệt bút như vậy?
Làm sao lại nói bản thân bị ép gả cho Nhị ca?
Làm sao lại không muốn đứa bé?
Rõ ràng lúc đó, khi Nhị tẩu biết mình mang thai, nàng ấy đã ôm lấy Nhị ca vui sướng đến phát khóc.
Đó là đứa trẻ mà hai người bọn họ đã chờ đợi suốt năm năm, làm sao có thể không phải là mong muốn thật lòng của Nhị tẩu được?
Nhưng nét chữ trong thư đúng là của Nhị tẩu, không thể sai được.
Chẳng lẽ tình cảm sâu đậm ngày trước đều là giả dối? Ta cầm phong thư trong tay, nhìn than hồng trong lò sưởi, chậm rãi bước đến gần.
Thế nhưng, trong lúc do dự, những lời của Hoàng hậu tối qua ở điện Hưng Đức lại hiện lên trong đầu ta.
Nàng ấy nói rằng Nhị tẩu vì một lá thư của Dương Tư Không mà đã dùng lụa trắng treo cổ tự vẫn.
Nếu là như vậy, Nhị tẩu cũng không phải là tình nguyện đi theo mẫu tộc!
Ta nhìn trang giấy đã ố vàng cùng những nét mực đã phai màu qua năm tháng, trầm tư rất lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Từng câu từng chữ trong phong thư này đều là giả dối.
Đây chỉ là việc cuối cùng Nhị tẩu làm để Nhị ca có thể được nhẹ lòng.
Nàng ấy biết rõ rằng việc bản thân mang theo đứa trẻ ra đi sẽ là đả kích lớn đến mức nào với Nhị ca.
Chỉ có cắt đứt nỗi thương nhớ khôn nguôi này mới có thể giúp Nhị ca vực dậy từ trong nỗi đau đớn cùng cực.
Một người chưa từng yêu huynh ấy, mang theo một đứa trẻ vốn không nên tồn tại ra đi, so với từng có được rồi lại mất đi thì chưa từng có được có lẽ sẽ dễ dàng khiến người ta dễ nguôi ngoai hơn.
Cho dù trong lòng có chút hận cũng sẽ dễ dàng phai mờ theo thời gian.
Nhị tẩu à, khi viết những dòng này, tâm trạng tẩu đã phải đau khổ đến nhường nào?
Nếu không phải Hoàng hậu đã nói trước, có lẽ ta thật sự sẽ tin vào những lời trong thư.
Dù sao, với hành động phóng túng của Hàn Giang Lê và âm mưu tạo phản của Hàn gia trước đó, việc Hàn gia từng muốn dùng nữ nhi để lôi kéo Tề gia cũng không phải không có khả năng.
Sống mũi ta cay cay, vành mắt đỏ hoe.
Khi ấy, tâm trạng của Nhị tẩu chắc chắn đầy mâu thuẫn và bi thương.
Chữ nghĩa trong thư càng nhẫn tâm bao nhiêu thì trong lòng Nhị tẩu lại càng luyến lưu không nỡ bấy nhiêu.
Ta gấp bức thư lại, đặt vào phong bì rồi giao cho Liên Nhi, bảo nàng ấy mau chóng đưa ra khỏi cung, mang bức tuyệt bút trễ bảy năm của Nhị tẩu giao đến tận tay Nhị ca.
Nhị ca không biết mối hận thù giữa Hàn gia và Dương gia, cũng không biết chân tướng khiến Nhị tẩu tìm đến cái chết.
Có lẽ huynh ấy sẽ làm giống như mong muốn của Nhị tẩu, đoạn tuyệt tiền duyên, vực dậy tinh thần một lần lần nữa.
Cũng có thể huynh ấy sẽ mãi mãi không biết rằng Nhị tẩu dành cho huynh ấy một mối tình sâu nặng đến nhường nào, chôn giấu sâu kín và đầy đau đớn đến mức nào.
“Thúy Tâm, ta muốn khóc quá, biết làm sao đây?” Ta ôm lấy Thúy Tâm, trong lòng ngập tràn đau đớn.
“Ta không biết có nên nói cho Nhị ca biết sự thật hay không. Ta sợ rằng nếu nói ra, Nhị ca sẽ mãi mãi suy sụp, không bao giờ vực dậy được nữa. Chỉ nghĩ đến thôi ta đã đau lòng không chịu nổi. Nhưng nếu ta không nói, ta lại cảm thấy có lỗi với Nhị tẩu. Nàng ấy rõ ràng yêu Nhị ca đến vậy mà.”
“Nương nương, người đang mang long thai đấy.” Thúy Tâm dịu dàng lau nước mắt cho ta, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Nô tỳ tuy chưa từng gặp qua Nhị gia và Nhị phu nhân nhưng trước khi vào cung đã nghe nói Nhị gia và Nhị phu nhân là một đôi trời sinh, thần tiên quyến lữ cũng chẳng sánh bằng, thực sự khiến người người ngưỡng mộ. Nhị phu nhân đã nhẫn tâm để lại những lời không dễ nghe cho Nhị gia, nô tỳ nghĩ rằng, Nhị gia sẽ hiểu được thôi.”
“Hiểu được sao?” Ta nhận lấy miếng bánh gạo nếp táo đỏ mà Thúy Tâm đưa, nhai mà không cảm nhận được vị gì: “Nhị ca sẽ tin vào những lời trong thư của Nhị tẩu sao?”
“Nương nương, dù Nhị gia tin hay không tin, cũng sẽ ổn cả thôi, nương nương đừng lo.” Thúy Tâm dịu dàng lau đi vụn bánh trên môi ta, giọng nói mềm mại như gió xuân.
“Nếu Nhị gia tin thì sẽ như Nhị phu nhân mong muốn, ngài ấy sẽ đau lòng thất vọng nhưng rồi sẽ dần vực dậy. Chỉ là nô tỳ nghĩ, dù Nhị gia si tình nhưng cũng là người tài cao hiểu rộng. Cho dù không tin vào những lời trong thư thì chắc chắn cũng sẽ hiểu được Nhị phu nhân có nỗi khổ tâm riêng. Di nguyện duy nhất của Nhị phu nhân, Nhị gia nhất định sẽ thực hiện.”
Ta đột nhiên đứng bật dậy, định lao ra khỏi cung Trường Hỷ.
Thúy Tâm vội vàng đỡ lấy ta: “Nương nương cẩn thận thân thể. Ngoài kia gió lớn. Nương nương định đi đâu vậy?”
“Ta muốn đến cung Phượng Nghi. Ta muốn hỏi Hoàng hậu, năm đó Dương Tư Không đã đưa cho Nhị tẩu của ta bức thư gì, lại có thể khiến nàng ấy không thể không tìm đến cái chết!”
Ta vừa bước ra cửa, gió lạnh thổi qua khiến ta rùng mình, lại gặp ngay một tiểu thái giám đến báo tin cung nữ Tư Mai từ cung Phượng Nghi phụng mệnh đến chúc mừng ta mang long thai.
Thúy Tâm cẩn thận dìu ta trở lại trong phòng.
Tư Mai nhẹ nhàng đưa đủ loại vật phẩm bổ dưỡng, vải vóc, cùng vô số đồ vật vàng bạc như nước chảy vào bên trong.
Ta và Thúy Tâm nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không thể hiểu nổi.
Đây đã là lần thứ ba ta mang thai, Hoàng hậu là chủ nhân củ lục cung, đương nhiên sẽ ban thưởng để chúc mừng phi tần có hỉ nhưng hai lần trước đều là ban thưởng vài thứ theo đúng lễ nghi, không lạnh nhạt cũng không quá nhiệt tình. Vậy mà lần này, lại tựa như muốn dọn sạch cả cung Phượng Nghi vậy.
Tư Mai đọc xong danh sách dài dằng dặc những món lễ vật, sau đó quay sang nhìn ta, không đợi ta tạ ơn đã đưa danh sách lên, giọng điềm nhiên nói: “Hoàng hậu nương nương đặc biệt ban thưởng, vừa là chúc mừng nương nương lại mang long thai, cũng là cảm tạ nương nương đêm qua không quản ngại vất vả, cực khổ chạy tới chạy lui. Thân thể của Du phi nương nương không tiện, không cần phải đến cung Phượng Nghi tạ ơn.”
Thúy Tâm nhận lấy danh sách, cảm tạ thay ta.
Ta nhìn căn phòng đầy ắp lễ vật, trong lòng lập tức sáng tỏ.
Hóa ra là nàng ấy cảm ơn ta đã đến thăm Dương Hiên. Hoàng hậu tuy lạnh nhạt vô tình nhưng đối với vị Nhị ca này của nàng ấy, thật sự là dốc hết lòng hết dạ.
Tư Mai là đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, nhập cung từ Dương phủ, luôn theo hầu Hoàng hậu.
Nàng ta giống hệt chủ nhân của mình, tính tình lạnh lùng, không thích nói nhiều.
Lần này, sau khi nói xong nguyên do ban thưởng, nàng ta vẫn đứng yên tại sảnh, cho lui những người mang đồ từ cung Phượng Nghi, rồi tiếp tục chậm rãi nói với ta:
“Hoàng hậu nương nương nói rằng, sau khi Du phi nương nương đọc thư của Nhị phu nhân Tề gia chắc chắn sẽ có nhiều nghi vấn. Trời lạnh gió lớn, Du phi nương nương lại đang mang long tử, không tiện đến cung Phượng Nghi, nên Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đến giải đáp mọi thắc mắc. Xin nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ biết gì nói nấy.”
Nghe nhắc đến chuyện của Nhị tẩu, trong lòng ta lập tức trùng xuống.
Dù thế nào đi nữa, Nhị tẩu cuối cùng cũng là bị Dương phụ ép chết.
Nếu như Dương Chiêu Nhi đã chịu đặc biệt phái người nhắn lời đến ta, tại sao ta lại không hỏi? Ta hít một hơi sâu, lên tiếng hỏi:
“Năm xưa Dương Tư Không rốt cuộc đã viết gì trong thư mà lại có thể uy hiếp Nhị tẩu của ta?”
“Chỉ là lấy tính mạng của cả nhà Tề gia ra uy hiếp. Nhị phu nhân Tề gia chết thì cả nhà lớn nhỏ Tề gia mới được bảo toàn, còn nếu Nhị phu nhân Tề gia sống thì cả nhà chắc chắn sẽ gặp tai họa.” Tư Mai cụp mắt xuống, biểu cảm không hề có chút dao động nào.
Ta bật dậy, hỏi gắt: “Dương Tư Không có năng lực gì mà định đoạt được sống chết của cả nhà Tề gia?”
“Hổ xuống đồng bằng. Hàn gia vừa bị diệt tộc, Tề gia lại bị lưu đày. Nhị phu nhân Tề gia là đích nữ Hàn gia, lẽ nào lại không hiểu rõ điều này?” Tư Mai trả lời bằng giọng điệu đều đều: “Du phi nương nương đã ở trong thâm cung nhiều năm, có lẽ cũng có chút thấu hiểu.”
Sao ta có thể không hiểu? Khi mới nhập cung, ta chẳng khác gì hổ sa cơ rơi xuống hố phân, người người đều quay lưng, né tránh ta.
Thì ra Nhị tẩu vì cứu cả nhà Tề gia mới phải chết.
“Đương nhiên, Hoàng hậu nương nương nói rằng Hoàng thượng xem trọng Du phi nương nương từ lâu. Có lẽ sẽ không bỏ mặc sống chết của Tề gia.” Tư Mai thản nhiên nói: “Nếu như Nhị phu nhân không chết, Tề gia cũng sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Hoàng hậu nương nương đúng là thẳng thắn. Không sợ bản cung sẽ tính món nợ này lên đầu nàng ta sao?” Trái tim ta đau thắt.
Ai mà biết được ngày sau sẽ ra sao?
Khi ấy, đừng nói là Nhị tẩu, ngay cả phụ thân cũng nghĩ Tề gia thua trận sẽ suy sụp thảm hại, không còn ngày mai nữa.
“Hoàng hậu nương nương nói, nếu Du phi nương nương muốn báo thù người, cứ việc làm thẳng tay, Hoàng hậu nương nương tuyệt đối sẽ không phản kháng, cũng không nói một lời oán trách. Những chuyện trong quá khứ, người đã luôn cảm thấy hổ thẹn với Tề gia.”
Tư Mai dường như đã đợi sẵn câu hỏi của ta, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng, ánh mắt như chất chứa bão tố: “Chỉ là, Du phi nương nương, Hoàng hậu nương nương cũng là một người con gái, có rất những điều bất đắc dĩ. Người chỉ mong Du phi nương nương nhớ kỹ, một mạng đổi một mạng, đừng bỏ qua kẻ chủ mưu thực sự!”
Kẻ chủ mưu thực sự chẳng phải chính là phụ thân của nàng ấy, Dương Tư Không sao? Ta kinh ngạc nhìn Tư Mai chằm chằm. Ý của Hoàng hậu là muốn ta không bỏ qua cho phụ thân của nàng ấy sao?
“Nếu Du phi nương nương không còn thắc mắc, nô tỳ xin cáo lui.” Tư Mai đối diện ánh nhìn kinh ngạc đến sững sờ của ta, cúi người hành lễ, rồi dẫn đám người rời khỏi cung Trường Hỷ.
“Thúy Tâm, chẳng lẽ Hoàng hậu điên rồi sao?” Ta ngây ngẩn nắm lấy tay áo Thúy Tâm, trong lòng vẫn chưa thể bình ổn sau cơn kinh hãi.
“Chuyện này nô tỳ thật sự không biết.” Thúy Tâm ở bên cạnh cũng hoang mang không hiểu.
“Nhưng Hoàng hậu nương nương quả thật đang nhắn nhủ rằng cái chết của nhị phu nhân Tề gia có liên quan đến Dương đại nhân, nàng ấy muốn nương nương không bỏ qua cho Dương đại nhân.”
Ta ngẩng đầu nhìn lại đống ban thưởng trong cung, chẳng khác nào số tiền treo thưởng cho cái đầu của Dương Tư Không.
Trước đây, Hoàng hậu vì Dương gia, đã lấy hạnh phúc của Nhị tỷ Tề Lệnh ra uy hiếp, khiến ta không thể nói ra chuyện năm xưa Dương gia phản bội Tề gia.
Sau đó, nàng ấy lại dùng di thư của Nhị tẩu để ép ta đến thăm Nhị ca của nàng ấy, Dương Hiên.
Dù nhìn thế nào cũng không giống một người sẵn sàng bỏ mặc Dương gia.
Nhưng đúng lúc ta nghĩ rằng mấy năm nay Dương Chiêu Nhi chỉ giả vờ lạnh nhạt, xa cách với mẫu tộc thì nàng ấy lại bóng gió ám chỉ với ta rằng, đối phó trả thù nàng ấy thế nào cũng được, điều quan trọng là đừng tha cho phụ thân của nàng ấy.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Dương Chiêu Nhi lại đột nhiên căm hận phụ thân của mình đến thế?
Ta và Thúy Tâm nhất thời nghĩ mãi không ra, đành bảo mấy tiểu thái giám cất những “tặng phẩm” bất ngờ của Dương Chiêu Nhi vào kho trước.
Khi đang bận rộn, Liên Nhi đã thở hổn hển chạy về cung Trường Hỷ.
“Mau mau, Thúy Tâm, cho ta uống hai ngụm trà nóng.” Liên Nhi vừa xoa tay vừa hà hơi: “Rõ ràng là đã lập xuân, mà gió vẫn lạnh thế này, thật làm nô tỳ lạnh đến phát run.”
“Đừng vội, đừng vội, trong phòng hơi lộn xộn, ta rót cho ngươi ngay đây.” Thúy Tâm vội vàng bảo tiểu nha đầu mang nốt mấy tấm lụa Tô Châu cuối cùng ra ngoài, sau đó mới rảnh tay rót cho Liên Nhi một chén trà.
“Hoàng thượng đúng là rất thương nương nương chúng ta, biết nương nương có tin vui, vừa mới tuyên chỉ đã lập tức cho người mang tới bao nhiêu thứ tốt thế này.” Liên Nhi nhận chén trà, sưởi ấm tay, vừa nhấp trà vừa nói vài câu ấm lòng, biết ta vì chuyện của Nhị tẩu mà buồn bã, ngay cả trà cũng chưa kịp uống, vẫn không quên an ủi ta.
“Là Hoàng hậu nương nương ban thưởng.” Thúy Tâm đợi người khác đi hết, cẩn thận đóng kín cửa để gió bên ngoài không lùa vào làm ta bị lạnh, rồi hạ giọng nói với Liên Nhi.
Ta đưa tay cầm một miếng bánh gạo nếp lên, định đưa cho Liên Nhi.
Nàng ấy thích ăn bánh gạo nếp, vừa hay hôm nay phòng bếp nhỏ làm khá nhiều, ta lại ăn không thấy ngon, nghĩ đến nàng ấy chắc sẽ thích.
“Hoàng hậu nương nương vẫn còn có tâm tư này sao? Trên đường nô tỳ đến đây có gặp Gia Nghĩa đang đi về phía điện Hưng Đức, chắc là nương nương vẫn chưa biết, nửa đêm hôm qua Dương Phụng thường đã qua đời. Không phải Hoàng hậu nương nương rất quan tâm đến Dương Phụng Thường sao? Sao còn có tâm trí gửi đồ tới chỗ chúng ta?” Liên Nhi vừa kinh ngạc uống một ngụm trà, đưa tay định nhận miếng bánh gạo nếp: “Tạ nương...”
“Dương Hiên chết rồi sao?” Ta nhìn Liên Nhi, bánh gạo nếp trong tay rơi xuống đất.
“Vâng, đúng vậy.” Liên Nhi bị ta làm cho giật mình, ngay cả trà trong tay cũng bị hắt ra ngoài.
Trong lòng ta chấn động, nhìn những mảnh bánh gạo nếp rơi trên đất mà có chút không thể tin được.
Người chỉ vừa tối qua còn đứng trước mặt ta, lời lẽ nhã nhặn lễ độ, hôm nay đã không còn nữa sao?
Ta không biết cảm xúc dâng lên trong lòng lúc này có phải là bi thương hay không, chỉ thấy lồng ngực trống rỗng, khó chịu không sao tả nổi.
Nhị tẩu là như vậy, Dương Hiên cũng như vậy, ở độ tuổi đôi mươi lại đột ngột buông tay nhân gian, vứt xuống bao nhiêu ân oán tình thù lại sau lưng mà nhẹ nhàng ra đi, ôm hận cũng tốt, hối tiếc thì cũng vậy, dù sao thế gian cũng đã không còn người đó nữa.
Nghĩ đến đây, trái tim ta như bị bông gòn lấp kín, chặn đến không thể nào thở nổi.
Tang lễ của Dương Hiên được Hoàng hậu đích thân phái người lo liệu. Dù có phần không hợp với cung quy nhưng cung Phượng Nghi nói rằng Hoàng hậu và Dương Phụng Thường tình cảm huynh muội sâu sắc, nên chẳng ai có thể trách móc điều gì.
Bởi vì lá thư của Nhị tẩu và cái chết của Dương Hiên, trong lòng ta luôn bứt rứt không yên, ăn không ngon ngủ không yên.
Cộng thêm việc mang thai khiến ta thường xuyên buồn nôn, nôn mửa không dứt, không thể ra khỏi phòng nửa bước.
Hoàng hậu vì lo liệu tang lễ mà đêm khuya nhiễm phong hàn, ngã bệnh ở cung Phượng Nghi, tất cả công việc trong lục cung đều giao hết cho Hiền phi xử lý, còn nàng ấy thì đóng cửa, không tiếp bất kỳ tần phi nào.
Hoàng thượng thấy ta bị đứa bé trong bụng hành hạ đến mức khó chịu như vậy, lông mày cũng chẳng lúc nào giãn ra, lại thêm vụ án thích khách tại Thái Miếu đã có thêm manh mối mới, Hoàng thượng lao tâm khổ tứ cả đêm, nên khi đối mặt với cung nhân, sắc mặt cũng chẳng còn ôn hòa như trước.
Vì thế, trong cung, hơn một tháng nay, bầu không khí căng thẳng như dây đàn, gió thổi cỏ lay cũng khiến người ta kinh hãi, ai nấy đều lo sợ, cuộc sống như bị bao phủ trong một đám mây đen u ám.
Thời gian trôi qua, chứng buồn nôn của ta cuối cùng cũng dứt, hơn nữa còn nhận được thư từ trong nhà gửi đến, Nhị ca mặc dù vẫn trầm mặc ít nói như trước nhưng không ngờ lại phá lệ dâng tấu chương lên Hoàng thượng, đồng ý quay lại triều đình, nhận chức ở Ngự Thư uyển, phụ trách dạy dỗ cho Giác Nhi.
Ta vô cùng mừng rỡ, cảm thấy nhẹ nhõm suốt nhiều ngày.
Hoàng thượng ban hôn, Liên Nhi đã gả cho Già Nghĩa vào một ngày xuân hoa nở rực rỡ.
Lúc rời khỏi Trường Hỷ Cung, nàng ấy khóc đến mức làm nhòe cả lớp trang điểm.
Hôm đó ta nghe nói, khi tân lang tân nương bái thiên địa, Liên Nhi còn không nhịn được mà khóc nức nở, khiến Già Nghĩa chỉ uống một chén rượu mừng rồi bỏ mặc khách khứa đầy phủ, vội vàng vào động phòng để dỗ dành tân nương.
Sau đó, một tiểu thái giám biết ta rất quý mến Liên Nhi nên kể lại câu chuyện một cách sinh động, còn nói đùa rằng vị Tổng binh Ngự Lâm Vệ thanh danh hiển hách sau này chỉ sợ sẽ đội thê tử lên đầu
Ta nghe xong không cầm được nước mắt, khóc đến mức tiểu thái giám không biết mình đã nói sai điều gì, vội vàng quỳ xuống dập đầu liên tục.
Ta xua tay thưởng bạc cho hắn rồi bảo lui xuống.
Sao ta lại không vui được? Chỉ là ta quá hạnh phúc, quá vui mừng mà thôi.
Ta vừa lau nước mắt, vừa nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
Đúng vậy, dù ta đã ngừng buồn nôn nhưng lại không thể ngừng rơi nước mắt.
Thái y nói rằng khi mang thai, tâm trạng của ta lên xuống thất thường, khí huyết không ổn định, nên hiện giờ tâm tình càng dễ dao động.
Ta giống như bị trúng cổ độc, bụng càng lớn thì nước mắt càng nhiều.
Hoàng thượng nghe Thái y nói rằng chỉ cần tẩm bổ cẩn thận thì sẽ không có gì đáng ngại, chỉ có thể ngày ngày vừa lau nước mắt cho ta, vừa sai người mang các loại thuốc bổ đến cung Trường Hỷ, còn nghiêm khắc hạ lệnh toàn bộ lục cung, không ai được làm làm phiền cung Trường Hỷ khiến Du phi nương nương không vui.
Nhưng mỗi lần ta bật khóc, đâu phải chỉ vì trong lòng không vui.
Con mèo nhỏ từ trong cung của Khương Dung Nghi chạy đến, liếm nhẹ vào lòng bàn tay ta, cảm giác tê tê ngứa ngứa vô cùng đáng yêu.
Ta xoa đầu nó, bộ lông mềm mại khiến lòng ta dâng trào cảm xúc, nước mắt rơi lã chã, ta bị chính sự đáng yêu của nó làm cho bật khóc.
Một lần khác, khi xuân về hoa nở, ta dạo chơi trong ngự hoa viên thì từ trên cành cây, một con sâu xanh trụi lông rơi ngay trước chân ta. Ta sợ đến mức suýt làm rơi cây quạt bạch ngọc trong tay, sau đó ôm mặt khóc nức nở vì hoảng hốt.
Lại có lần, lúc dùng bữa trưa, ta vô tình kẹp không chắc một miếng củ cải, chỉ biết chăm chú nhìn nó lăn lông lốc ra xa, vậy mà nước mắt ta lại tuôn trào, bị sự ngu ngốc vụng về của mình làm cho bật khóc...
Tình hình lục cung trên dưới hoảng loạn chưa từng có, Hoàng hậu bởi vì phong hàn chưa khỏi, đã đóng cửa cung ba tháng, cung Phượng Nghi yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mà ta vì mang thai trở nên cực kỳ đa sầu đa cảm, cung Trường Hỷ suốt ngày khóc lóc sướt mướt.
Vậy là hậu cung trước kia đã bị mây đen bao phủ, bây giờ không chỉ là trời đất u ám mà còn mưa gió bão bùng, khiến khắp nơi trong hậu cung đều thắp hương khấn vái, chỉ mong Trung cung mau khỏi bệnh, cung Trường Hỷ sớm sinh em bé.
Chỉ là Trung cung còn chưa kịp khỏi bệnh, cung Trường Hỷ còn chưa kịp sinh con, lại có một sự kiện lớn gây chấn động cả triều đình, Hoàng thượng cuối cùng cũng đã điều tra rõ vụ ám sát tại Thái miếu.