Ác Linh Quốc Gia Ii

Chương 41

Người cưỡng chế bước vào trong nhà từ bên ngoài này tên là Tôn Chí Kim, là bạn học thời cao trung của Trương Bá Nhân.

Chính vì cái người ta nói người thế nào thì sẽ tìm được đúng người thế ấy, hắn và Trương Bá Nhân cũng như nhau tức là chỉ biết ở lỳ trong nhà ăn bám cha mình, thân mình tốt nghiệp đã rất nhiều năm rồi, thế nhưng đến tận bây giờ vẫn không chịu đi ra ngoài tìm việc làm, không phải ngại khổ mà là ngại mệt.

Còn như mấy người bạn khác vẫn còn chưa chạy đến nơi, trên cơ bản cũng đều rơi vào tình trạng này.

Vốn Tôn Chí Kim cho rằng Truong Bá Nhân có chút hối hận vì đã để cho bọn họ đến nhà, là bởi vì kim ốc tàng kiều*, thế nhưng lúc hắn đẩy Trương Bá Nhân qua một bên tiến vào trong thì lại phát hiện trong phòng vốn dĩ không có bất cứ người nào ở đó.

*Kim ốc tàng kiều: giấu người yêu trong nhà, bao dưỡng.

"Chết tiệt, thì ra là không có ai hết sao? Tôi còn tưởng người đã được anh hẹn sẵn rồi chứ!"

"Anh có thể bớt nói lung tung đi được hay không!"

Sau khi nghe được một câu nói này của Tôn Chí Kim, Trương Bá Nhân nhất thời bị dọa đến mức vội vàng đưa tay lên bịt miệng đối phương lại, bởi vì lúc này thiếu nữ váy đỏ vẫn còn đang an vị trên ghế salon trong phòng khách, có thể hắn không muốn bị cô gái kia cho rằng, hắn là một người thường xuyên hẹn phụ nữ về nhà mình.

Thế nhưng khi Tôn Chí Kim nói trong nhà hắn không có ai, lúc này cũng khiến cho hắn ít nhiều gì cũng có chút nghi ngờ, dù sao thì chỉ cần không phải là người mù thì hẳn là vẫn có thể nhìn thấy thiếu nữ váy đỏ như đóa sen mới nở kia.

"Anh làm sao vậy hả, bỏ tay ra, sao mà trên tay anh toàn mùi chân răng thối vậy hả!"

Tôn Chí Kim có phần khó chịu kéo tay Trương Bá Nhân ra khỏi miệng của mình, sau khi lẩm bẩm một câu, Trương Bá Nhân lại quay qua nhìn hắn làm một động tác tay ra hiệu chớ có lên tiếng, tiếp theo thần bí cười hề hề hỏi:

"Anh nhỏ giọng một chút, nhìn thấy không?"

"Thấy cái gì?"

"Anh mù à?"

"Anh mới mù!"

"Không mù vậy thì vì sao một người lớn còn sống ngồi trên ghế salon như vậy mà lại không nhìn thấy chứ?"

"Ai đâu? Trên ghế salon không có ai hết! Anh đang nói linh tinh gì vậy!"

Nghe Trương Bá Nhân nói trên ghế salon có một người đang ngồi, Tôn Chí Kim vội vàng liếc mắt nhìn sang một cái, nhưng mà nào có nhìn thấy người nào bên trong.

Nghe Tôn Chí Kim nói không có ai, Trương Bá Nhân nhất thời lắc đầu không tin nói:

"Anh đang đùa với tôi rồi, đang giả vờ không nhìn thấy có phải hay không, còn muốn lừa gạt tôi."

"Tôi lừa anh để làm gì, trên ghế salon trong nhà anh thật sự không có ai hết, rốt cuộc anh đang đùa giỡn với tôi hay là đang nghiêm túc đây!"

Thấy một chút ý tứ đùa giỡn Trương Bá Nhân cũng không có, trong lòng Tôn Chí Kim đột nhiên cũng cảm thấy rờn rợn.

"Tôi không nói đùa với anh đâu, chẵng lẽ anh không nhìn thấy cô ấy?"

Những lời này vừa vang lên, Trương Bá Nhân nuốt nước bọt có chút chật vật.

"Tôi thật sự không thấy trong nhà anh bây giờ trừ anh với tôi ra thì còn người nào khác ở đó, rốt cuộc là ai vậy? Anh đừng có như vậy được không, tôi nhát gan mà."

"Một thiếu nữ mặc váy dài màu đỏ, đang ngồi trên ghế salon kia anh thật sự không nhìn thấy?"

"Váy đỏ? Thiếu nữ? Tôi thật sự không nhìn thấy gì hết."

Lúc này Tôn Chí Kim đưa mắt nhìn thẳng về hướng ghế salon, thế nhưng hắn vẫn không thấy được thiếu nữ mặc váy đỏ mà Trương Bá Nhân nhắc đến kia.

Thấy dáng vẻ Tôn Chí Kim cũng không giống như thấy mà lại giả vờ như là không nhìn thấy, lúc này trong lòng Trương Bá Nhân cũng có chút luống cuống.

Nếu như hắn có thể nhìn thấy, nhưng Tôn Chí Kim thì lại không nhìn thấy, vậy thì không phải đã nói rõ rằng thiếu nữ váy đỏ đột nhiên xông vào nhà hắn là một con quỷ?

Nghĩ đến như vậy, sắc mặt của Trương Bá Nhân nhất thời lại trở nên khó coi mấy phần, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì cho tốt bây giờ.

Hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ váy đỏ lúc này vẫn ngồi trên ghế salon cúi đầu xuống không nhúc nhích kia, sau đó hắn vội vàng lôi Tôn Chí Kim từ phòng khách ra bên ngoài, hai người cùng nhau đi dọc theo hành lang.

"Anh nói thật với tôi đi, chắc chắn không gạt tôi, thật sự anh không nhìn thấy thiếu nữ mặc bộ váy dài màu đỏ sậm kia sao? Đến mái tóc cô ấy còn đang ướt nhẹp kia?"

Trương Bá Nhân túm Tôn Chí Kim lôi ra ngoài rồi sau đó hỏi lại một lần không dám xác định.

"Tôi nhìn thấy thì chính là nhìn thấy, không thấy chính là không thấy, tôi lừa anh để làm gì? Lại nói tiếp thì ngược lại tôi cảm thấy anh đang lừa gạt tôi, hỏi tôi mà đến cả tóc gáy đều dựng lên hết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nếu như anh không nhìn thấy cô ta, vậy thì có thể là tôi gặp quỷ rồi."

"Gặp quỷ?"

"Đúng vậy, trước đó khi anh vẫn chưa đến, có một thiếu nữ đột nhiên gõ cửa, sau khi tôi mở cưa ra thấy cô ta là ai thì cô ta cũng không nói, sau đó lại đi thẳng vào trong nhà.

Tôi còn nghĩ là do anh em đưa đến một màn tươi đẹp trước, cho nên cũng không nói gì, cứ suy nghĩ từng bước một để phát triển đến phương diện kia. Thế nhưng cô gái kia đến một tiếng cũng không mở miệng ra đáp lại, cũng chỉ im lặng ngồi trên ghế salon mà một mực cúi đầu xuống.

Ban đầu tôi cảm thấy có thể đây là lần đầu đối phương làm chuyện thế này, trong lòng có lẽ tương đối khẩn trương và rối rắm, cho nên mới không muốn nói bất cứ chuyện gì, thế nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy, có lẽ đối phương chính là một con... Quỷ!"

"Quỷ? Anh đừng đùa tôi, trên đời này có quỷ ở đâu ra."

"Anh nhìn tôi giống như đang đùa giỡn với anh lắm sao! Nếu như không phải quỷ thì vì sao chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy, anh lại không nhìn thấy! Anh nói cho tôi biết đi!"

"Bá Nhân anh đừng kích động."

Thấy Trương Bá Nhân hét lên với hắn, Tôn Chí Kim khuyên một câu, sau đó lấy điện thoại di động ra rồi nhìn hắn ừ hử nói:

"Chờ tôi gọi điện thoại qua cho Lưu Kim Long và Khúc Triệu Ba một cuộc, hỏi bọn họ một chút xem đã đi đến đâu rồi."

Trương Bá Nhân gật đầu một cái theo bản năng, Tôn Chí Kim tìm đến hai số điện thoại của hai người bạn khác của hắn, sau đó nhấn gọi đi.

"Bọn họ đến đâu rồi?"

Bên này Tôn Chí Kim vừa mới cúp điện thoại, Trương Bá Nhân đã lập tức hỏi dồn.

"Đến dưới lầu rồi, có thể lên đây ngay."

Trong nhà có thể có quỷ, thế nên bất kể là Trương Bá Nhân hay là Tôn Chí Kim cũng không dám đi vào trong nữa, hai người cứ như vậy mà đứng đợi ở trong hàng hiền, mở to đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm.

Mãi đến khoảng 15 phút sau, lúc này mới nhìn thấy hai người Lưu Kim Long và Khúc Triệu Ba đang hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi thang máy.

"Chết tiệt, cơn mưa này sợ là quá lớn rồi, trong tầng hầm để xe bị nước ngập mẹ hết rồi!"

"Hai người lên quá chậm, không phải lúc nãy nói đã đến dưới lầu rồi sao?"

Nhìn thấy hai người Lưu Kim Long và Khức Triệu Ba mất một hồi lâu mới lên đến nơi như vậy, Tôn Chí Kim có chút khó chịu hỏi.

"Đừng nói nữa, trong hầm để xe lênh láng toàn nước, bọn tôi lái xe vào bên trong phải tìm rất lâu mới mò ra được một chỗ ít ngập nước để dừng xe. Tôi muốn xem xem, nếu như trận mưa này cứ rơi liên tục không ngừng, tiếp tục như vậy thêm hai ngày nữa thì cả tầng hầm để xe cũng bị ngập hết."

Lưu Kim Long có chút bận tâm nói xong, lúc này lại nhìn qua vẻ mặt vô cùng khó coi của Trương Bá Nhân rồi hỏi:

"Sao vậy Bá Nhân, có phải đang lo chiếc porsche cayenne kia của anh hay không, bây giờ tôi nói anh là vẫn còn sớm để xuống tầng hầm lái nó ra ngoài tìm một chỗ khác để đậu xe đi. Loại xe này nếu như bị ngâm nước quá lâu rồi bị hư hỏng thì phải mất bao nhiêu tiền mới sửa được đây, còn như chiếc xe cùi bắp kia của tôi thôi, để thay thế linh kiện chính hãng cũng đắt muốn chết rồi, chớ nói chi là xe hiệu của anh."

"Xe cộ thì không nói đến, bây giờ tôi đang gặp phải phiền toái."

Lúc này Tôn Chí Kim cắt lời Lưu Kim Long, nghe hắn nói như vậy, Lưu Kim Long và Khúc Triệu Ba đều đồng loạt nhìn về phía Trương Bá Nhân, tiếp theo nghi ngờ hỏi:

"Phiền toái gì vậy?"

"Có quỷ vào nhà tôi."

"A? Quỷ vào nhà?"

Lưu Kim Long và Khúc Triệu Ba nghe xong đều rơi vào sự kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó đều lộ ra một biểu tình như "chém gió" rồi lên tiếng nói:

"Anh ngừng trêu đùa bọn tôi đi, thật sự đang nghĩ đầu của hai bọn tôi bị mưa dội xuống đến mức có vấn đề rồi hay sao?"

"Con mẹ nó chứ, khi không tôi đi lừa các anh để làm gì, có một thiếu nữ mặc váy đỏ đi vào trong nhà tôi, thế nhưng chỉ có một mình tôi có thể nhìn thấy, những người khác đều không nhìn thấy. Bây giờ hai người đi vào trong nhà, rồi nhìn thử xem hai người có thể nhìn thấy cô ta không?"
Bình Luận (0)
Comment