Dịch: Hàn Phong Vũ
Đăng tải: Mặc Nhiên
Thấy cái linh vị này, sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ tức khắc trở nên có chút khó coi, bởi vì điều này gián tiếp chứng minh người phụ nữ tên Sở Tĩnh Thù hắn vừa gặp trong phòng ngủ kia vốn dĩ là một con quỷ.
Quỷ vật hắn thấy qua cũng nhiều, tự nhên sẽ không biết sợ, thế nhưng lúc này đột nhiên nghĩ đến Sở Tĩnh Thù vừa rồi, trong lòng hắn lại có chút phát run, không biết nữ quỷ kia giả vờ thành dáng vẻ như vậy rốt cuộc là muốn dở trò gì.
Nhưng không cần biết nó muốn làm gì, hắn cũng không có chút suy nghĩ muốn ở yên một chỗ dây dưa với một con nữ quỷ, cho nên hắn hạ quyết tâm trong lòng phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, đi xem xét khắp xung quanh trước, sau khi hiểu được chút ít địa thế nơi này rồi, hắn mới thử đi tìm đám người Triệu Mãn Sơn.
Hạ Thiên Kỳ buông tay ra, cánh cửa nhỏ đặt linh vị chậm rãi đóng lại, hắn đột nhiên có chút hồi hộp quay đầu đi, lại nhìn thấy cạnh cánh cửa phòng ngủ đột nhiên xẹt qua một bóng người.
Mặc dù bóng người kia chỉ lóe lên rồi biến mất ngay, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn kịp nhìn thấy khuôn mặt của người kia, chính là Sở Tĩnh Thù vừa mới nói với hắn là muốn ngủ một chút.
Hiển nhiên đối phương cũng không thành thật nằm xuống giường nghỉ ngơi những đã nói trước đó, mà vẫn luôn đứng cạnh cửa dòm ngó hắn.
Nếu như đang ở bên ngoài mà gặp phải một con nữ quỷ, hắn có thể sẽ không lo lắng như lúc này, nhưng vấn đề ở chỗ nơi này chính là quỷ vật, là địa bàn của quỷ vương, ai biết có tồn tại loại quỷ chú đáng sợ đến mức nào, đây chính là lý do khiến hắn không dám lơ là.
Có sự tồn tại của quỷ chú, không những có thể tùy ý khống chế mảnh không gian này, mà vừa có thể đủ huyễn hóa ra vô số quỷ vật lẩn trốn khắp nơi, mặc dù thực lực của hắn không hề bị áp chế, nếu muốn giết sạch hết toàn bộ quỷ vật ở nơi này thì cũng là một nhiệm vụ rất ít khả năng hoàn thành.
Dĩ nhiên, mục đích hắn đến đây cũng không phải là để đối phó với quỷ chú, càng không phải để chiếm đoạt mảnh không gian này, mà đơn thuần chỉ muốn lấy được quỷ vương tàn chi, và giải quyết hết đám người của Triệu Mãn Sơn, cho nên hắn hoàn toàn không muốn lãng phí quá nhiều hơi sức trên những phương diện khác.
Không để ý Sở Tĩnh Thù trong phòng ngủ, sau khi đi đến đầu cầu thang, Hạ Thiên Kỳ lại bước nhanh đi xuống tầng dưới, mãi cho đến khi đi ra khỏi tòa lầu gỗ này mới thôi.
Bên ngoài căn lầu gỗ chính là đường phố, giống như như gì mà hắn nhìn thấy bên ngoài trước đó, trên một con đường nhỏ lát đá trải dài có rất nhiều gian hàng, quầy hàng nhỏ sắp xếp gọn gàng hai bên đường, ánh nắng xuyên qua những đám mây mỏng khiến hình ảnh những người này trong tầm mắt của hắn trở nên cực kỳ mơ hồ.
Một bên Hạ Thiên Kỳ vừa đi về phía trước, một bên kia xem xét xung quanh vô cùng cảnh giác, trong suốt quá trình hắn hoàn toàn không nhìn thấy đến một nửa cái bóng quen thuộc, nói cách khác, bất kể là đám người Triệu Mãn Sơn hay là mấy người Trần Sinh đều không có ở khu vực gần đây.
Con đường nhỏ rất dài, đồng thời hoàn cảnh xung quanh rất ồn ào, hắn đi dọc theo con đường nhỏ gần 20 phút mới xem như là đi đến nơi cuối cùng của con đường này.
Ở nơi này không có các bạn hàng của những người kia, thế nhưng thứ tương đối quỷ dị chính là, đi lên trước thêm một chút nữa, hình ảnh trước mắt xuất hiện ra chút màu xanh lục, cái này cũng tạo thành vẻ đối lập rõ rệt với cảnh sắc tươi đẹp sau lưng hắn.
Giống như một nửa trần gian, một nửa địa phủ vậy.
Làn sương mù xanh lục nhàn nhạt lan tràn ra trong không khí từng chút một, giống như có vô số đạn khí độc nổ tung lên vậy khiến cả không gian nhìn vào đều có chút vặn vẹo, có chút không chân thật.
Trên mặt Hạ Thiên Kỳ có chút lưỡng lự, không biết là nên tiếp tục đi hay nên thành thành thật thật quay về. Bởi vì khi so sánh dưới từng góc độ, rõ ràng cho thấy cảnh vật phía trước càng tồi tệ hơn, cũng càng khiến cho người ta không cách nào ước đoán được.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ vinh dự, trên mặt của đồng hồ vinh dự rất bình thường không có gì lạ, cũng không hề xuất hiện ra kỳ hạn đóng băng, hay hoặc là bất kỳ biến hóa nào.
"Nếu như gần đây có quỷ vương tàn chi thì mình phải cảm giác được thứ gì đó mới đúng, dù sao sau khi quỷ vương bị chia cắt ra rồi thì sẽ không cố ý thu lại quỷ khí."
Hạ Thiên Kỳ lẩm bẩm nói ngoài miệng một câu, nghĩ đến chuyện hắn chạy đến nơi này vốn là muốn tìm cho được quỷ vương tàn chi, cho nên cũng không nghĩ quá nhiều làm gì, cứ kiên trì đi thẳng vào bên trong mảnh sương mù xanh lục trải dài mênh mông trước mắt kia.
Có chút thấp thỏm bất an đi đến, Hạ Thiên Kỳ phát hiện ra hắn vậy mà đã đi vào trong một nghĩa trang u ám như vậy.
Liếc nhìn lại, khắp nơi đều là từng nấm mồ nhấp nhô, số lượng mộ phần nhiều đến mức tưởng như không có cách nào đếm hết, đồng thời còn có thể nhìn thấy một đó người đang quỳ trước một số mộ phần mà tế bái.
Quỷ vực của quỷ vương chính là một chỗ không gian chân thật, nên nếu nói không có người nào ở đây cũng không chắc.
Hạ Thiên Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, sau lưng hắn lúc này đã hoàn toàn bị làn sương mù xanh lục kia che khuất hoàn toàn, con đường nhỏ vô cùng náo nhiệt mà trước đó hắn đi thẳng đến nơi này kia dường như đã biến mất, không còn nhìn thấy nữa.
Không quay về lối cũ, Hạ Thiên Kỳ vẫn tiếp tục đi dọc theo đường thẳng tiến vào trong nghĩa trang cách đó không xa.
Hắn vừa mới vào đến nơi đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, lúc này đang quỳ gối trước một phần mộ, một mặt vừa lẩm nhẩm khe khẽ nói gì đó, một bên vừa sụp lạy không ngừng.
Hạ Thiên Kỳ cẩn thận bước lại gần, cũng không khiến cho người này chú ý, cho nên hắn đi dến phía sau lưng người này rất nhanh, vừa định lên tiếng hỏi thăm đối phương ít chuyện, tim hắn lập tức nện mạnh một tiếng "thịch" rồi trong nháy mắt, bước chân lui về phía sau mấy bước theo bản năng.
Bởi vì hắn nhìn thấy tấm ảnh chụp của người chết dán trên tấm bia mộ kia, lại chính là của người đang quỳ trước mộ phần lúc này!
Nói cách khác, người kia lại đang quỳ lại bản thân đã chết đi!
"Vì sao tôi lại không chết được! Vì sao tôi lại còn sống!
Rõ ràng thân thể của tôi đã bị hỏa tán rồi, rõ ràng đã cắt cổ đến chết, thế nhưng vì sao tôi vẫn còn tồn tại!"
Nhìn qua người đàn ông giống như đang quỳ lạy, thế nhưng trong lời nói của ông ta lại hoàn toàn không nghe ra đến một chút ý tứ như đang tế bái, giống như đang giả vờ thành kính nhưng thật ra là phát tiết oán khí.
Hạ Thiên Kỳ không dám đi đến hỏi chuyện nữa, thân thể không thể không chế mà lui về phía sau liên tục, kết quả lui về phía sau không được vài bước lại cảm giác dưới chân dường như giẫm phải vật gì nằm dưới đất.
Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn, kết quả lại xuất hiện một màn khiến hắn kinh hãi, hắn giẫm phải một cánh tay!
Một cánh tay đang duỗi ra ngoài từ mép của một phần mộ!
Sau khi bị hắn đạp phải, cánh tay kia lại không ngừng co quắp, giống như thứ chôn trong lớp bùn đất phía dưới nơi ấy không phải là một xác chết mà là một con người vẫn còn giữ lại một hơi thở, muốn vùng vẫy bò ra ngoài vậy.
Hạ Thiên Kỳ vội vàng nhấc chân lên dời đi, phóng quỷ vực ra ngoài đến phạm vị cực hạn, thường quyên chú ý bốn phía, sau đó hắn bắt đầu bước nhanh đi, chạy trốn vào trong nghĩa trang nhanh như gió.
Thế nhưng hắn càng đi sâu vào trong thì những người tế bái trước mộ phần của mình kia lại càng nhiều hơn, động tác mỗi người thực hiện cực kỳ mâu thuẫn, một bên vừa quỳ lạy trước mộ bia của mình, một bên lại đang gầm thét ác độc.
Chờ đến khi hắn muốn dừng lại thử đổi sang một hướng khác, cũng là thời điểm muốn quay đầu lại, hắn dường như hoàn toàn mất phương hướng trong mảnh nghĩa trang này không đi ra được. Màn sương mù xanh lục càng tụ càng nhiều, tiếng gầm gừ ác độc cũng càng ngày càng lớn hơn, giống như cảm giác vừa tỉnh dậy thì bất thình lình phát hiện bên mép giường mình có không biết bao nhiêu oan hồn tụ tập vậy, cái này cũng khiến Hạ Thiên Kỳ nhất thời cảm thấy da đầu tê dại kịch liệt.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy tương đối may mắn chính là đám người chết di động này không có ý tứ vây công hắn, vừa giống như không nhìn thấy hắn, hoặc hoàn toàn không nhìn thấy sự hiện hữu của hắn vậy.