Editor: CO6TINY
Có lẽ Alpha cảm thấy hơi xấu hổ trước tư thế của hai người họ, chậm chạp chớp chớp vài lần, sau đó dời tầm mắt đi.
"Sao vậy, Dư Tiểu Hiên? Ai bắt nạt cảnh sát Dư của chúng ta rồi?"
Nhiếp Tử Hàng dịu dàng hỏi.
Alpha không nói chuyện, chậm rề rề cắn một xiên thịt, lại chậm rãi nhai.
Nếu không phải Dư Cảnh Hiên lại rơi một giọt nước mắt, Nhiếp Tử Hàng còn tưởng y chỉ đơn thuần ở đây ăn khuya.
Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má ướt đẫm của Alpha: "Dư Tiểu Hiên, đã xảy ra chuyện gì, hửm? Nói ca biết?"
Dư Cảnh Hiên đưa cho hắn mấy xiên thịt, mở thêm hai chai bia ra, khàn giọng nói: "Nhiếp tiên sinh, muốn uống với tôi vài ly không?"
Nhiếp Tử Hàng bất đắc dĩ: "Cùng cậu uống cũng được, bên ngoài có hơi lạnh. Tôi là Omega đang trong kỳ phát tình, tùy tiện xỏ đồ đã chạy ra đây, cảnh sát Dư có đau lòng cho tôi không, chúng ta về nhà uống, nhé?"
Dư Cảnh Hiên uống say, phản ứng có chút trì độn. Một lúc sau, mới nghiêm túc gật đầu, nói: "Được."
Nhiếp Tử Hàng cầm lon bia mới khui ra, sóng vai đi về căn hộ nhỏ với Dư Cảnh Hiên.
Khoảng cách chưa tới 5 phút, lúc tới trước cửa, Alpha đã uống cạn lon bia trong tay.
Hai người đứng trước cửa phòng, Nhiếp Tử Hàng đang uống bia chờ y, một lúc sau vẫn không thấy Dư Cảnh Hiên có động tĩnh gì, quay đầu lại, mới phát hiện Alpha đã nốc cạn lon bia, hai mắt lim dim đờ đẫn.
Bất đắc dĩ đành dỗ dành: "Cảnh sát Dư, chìa khóa nhà cậu đâu? Cửa phải mở chúng ta mới vào trong được chứ?"
Trên tay Dư Cảnh Hiên đang bận cầm đồ, móc hoài chìa khóa không ra, liền chỉ chỉ vào túi quần mình.
Tiếp đó, lại bất động.
Nhiếp Tử Hàng cam chịu thọc tay vào túi quần của y.
Cửa mở ra, căn hộ nhỏ của Dư Cảnh Hiên vẫn sạch sẽ ngăn nắp như thường.
Quần áo mới giặt còn đang phơi ngoài ban công, mùi hoa lan của Alpha ùa vào mặt, trộn lẫn với mùi thơm ngát của bồ kết.
Nhiếp Tử Hàng hít một hơi, thầm kêu không ổn.
Sao hắn lại theo Dư Cảnh Hiên về nhà chứ, pheromone đầy cả phòng, quả thật chính là chất xúc tác thúc đẩy hắn phát tình.
Cảm giác gắt gỏng bị đè ép xuống trước đó, lại trỗi dậy.
Hắn thầm nhéo mình một cái, quay đầu nhìn Alpha say bí tỉ, không hề có năng lực tự chăm sóc bản thân bên cạnh.
Nhiếp Tử Hàng, mày không thể cầm thú như vậy.
"Dư Tiểu Hiên, cậu sao rồi? Khó chịu à, muốn nôn không?" Hắn hỏi.
Alpha chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ, thành thật nói: "Muốn."
Nhiếp Tử Hàng: "Vậy tôi đỡ cậu tới nhà vệ sinh?"
Dư Cảnh Hiên lắc đầu, nhìn hắn không chớp mắt nói: "Nhiếp tiên sinh."
"Ừ, nói."
"Nôn..là tính từ. Tôi, buồn nôn..."
Nhiếp Tử Hàng:...
Rồi rồi...Là không muốn nôn chứ gì?
So đo với con ma men làm gì, hắn kéo cánh tay y dỗ dành: "Vậy tắm một cái? Đã hơn mười giờ rồi, tắm xong nên đi ngủ."
Kéo không đi...
Bất đắc dĩ xoay người: "Dư Tiểu Hiên. Cậu có biết hôm nay là ngày thứ sáu trước kỳ phát tình của ca không? Hôm nay ca chính là Cinderella, qua 12 giờ phải về nhà, biết chưa?"
Alpha lại cúi đầu: "Ồ."
Nhiếp Tử Hàng nhéo mặt y: "Ngoan một chút, nhé?"
Chả biết có phải ảo giác không, xúc cảm trên tay còn mềm hơn trước.
Đang nghĩ ngợi, trên tay hắn có thêm một bàn tay thanh tú khác.
Vết chai mỏng cọ sát vào da cổ tay, ngưa ngứa.
"Nhiếp tiên sinh, bạn đời Omega của anh có từng chê anh chưa? Có từng cảm thấy, anh chưa đủ tốt không?" Dư Cảnh Hiên khe khẽ hỏi hắn.
Hỏi xong, lại bắt đầu tự mình trả lời: "Nhất định là có, nếu không đã chẳng ngoại tình với Alpha khác."
Nhiếp Tử Hàng:...
"Nồi nào úp vung nấy đấy à? Dư Tiểu Hiên, đừng cho rằng cậu uống say rồi thì tôi không so đo với cậu."
Giây tiếp theo, lại nghe thấy giọng nói bé tí của Alpha: "Anh ta rất chán ghét tôi..."
Nhiếp Tử Hàng theo phản xạ muốn hỏi: Ai ghét cậu?
Lời tới bên miệng, lại nuốt trở về.
Người duy nhất có thể khiến Dư Cảnh Hiên nửa đêm say khướt ngồi trên đường khóc lóc, cũng chỉ có tên cặn bã Hà Thành đó.
Quả nhiên, lại nghe thấy Alpha nói: "Hai hôm nay, tôi luôn cố gắng thu thập chứng cứ cho vụ án... Sau đó, bạn tôi giúp tôi điều khiển điện thoại của anh ta từ xa. Cho nên, chứng cứ Trần Hâm cần tôi đã tìm được rồi..."
Nhiếp Tử Hàng đỡ người ngồi xuống sô pha, ngồi xổm trước mặt an ủi y: "Ừ, tôi nhìn thấy rồi. Gã chẳng còn nhảy nhót được mấy hôm nữa đâu, chờ chứng cứ được đưa ra, chẳng mấy chốc gã lại phải vào trại tạm giam. Về sau cứ chịu cảnh ăn cơm tù dài dài."
Alpha say bí tỉ, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên.
Trong con ngươi xinh đẹp kia, đã chứa đầy hơi nước, chỉ chớp nhẹ một cái là lăn dài trên má.
"Tôi còn nhìn thấy những thứ khác nữa, rất nhiều, rất ghê tởm..."
Nhiếp Tử Hàng rút khăn giấy ra, lau lên khóe mắt y: "Nhìn thấy cái gì?"
"Anh ta tán gẫu với bạn mình, nói...mình vốn không thích Alpha. Ở bên tôi, chỉ vì...chỉ vì lúc ở trên Alpha, có cảm giác rất thành tựu."
"Anh ta nói, Omega so ra vẫn tốt hơn, ôm vào mềm mại, chỗ nào cũng mềm..."
"Nhiếp tiên sinh, Omega thật sự tốt đến như vậy sao?"
Động tác trên tay Nhiếp Tử Hàng cứng đờ, không biết nên đáp lại thế nào.
May mắn, Alpha say rượu dường như cũng không cần hắn trả lời lại.
"Mọi người đều thích Omega." Dư Cảnh Hiên ủ rũ nói, "Tôi ghét Omega."
Thực sự, đầy một bụng tủi thân.
Như động vật nhỏ bị người ta nhẫn tâm bỏ rơi.
Nhiếp Tử Hàng cau mày, đưa tay xoa nhẹ tóc y: "Không phải ai cũng sẽ thích Omega, Alpha như cảnh sát Dư cũng rất được yêu thích. Là Hà Thành mắt mù, không nhìn thấy điểm tốt của cảnh sát Tiểu Dư nhà chúng ta."
"Hơn nữa, ai nói mọi người đều thích Omega, tôi cảm thấy chả có mấy người thích tôi đâu. Cậu nhìn xem, tên Alpha nào trên đường nhìn thấy tôi mà không lủi đi cho xa chứ."
Dư Cảnh Hiên mím môi, thấp giọng phản bác: "Tôi rất thích Nhiếp tiên sinh, cũng không có trốn đi xa."
Có lẽ sợ mình nói không đủ rõ ràng, Alpha nhấn mạnh trọng điểm, nghiêm túc lặp lại: "Tôi rất thích Nhiếp tiên sinh."
Lời tỏ tình bất ngờ thốt ra...
Trái tim Nhiếp Tử Hàng như bị thứ gì đó khẽ chạm vào.
Tuyến thể vốn không an phận ở sau gáy, nghe xong từ "thích" này, lại bắt đầu hỗn loạn.
Hơi thở ẩm ướt của đại dương từng đợt tản ra xung quanh.
Nhiếp Tử Hàng nhìn Alpha dịu dàng thanh tú trước mắt, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn.
"Nhiếp tiên sinh, pheromone của anh tràn ra rồi."
Alpha nắm lấy tay hắn, dùng ngón tay gõ nhẹ vào sau gáy.
Rõ ràng, chỉ có ngón tay của y chạm vào tuyến thể của hắn thôi. Nhưng Nhiếp Tử Hàng lại cảm thấy, từ trong ra ngoài, đều muốn đốt cháy tới nơi.
Điều đáng sợ là pheromone hương hoa lan của Alpha cũng cùng với pheromone tán tỉnh của Omega khuếch tán vào không khí.
Bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ hơn cả.
Cũng không rõ ai là người tiến tới trước, đến khi Nhiếp Tử Hàng định thần lại, khuôn mặt thanh tú của Alpha chỉ cách hắn một gang tay.
Chóp mũi của họ hướng vào nhau, trong hơi thở đều là mùi hương của đối phương.
"Nhiếp tiên sinh, anh thơm quá..." Alpha thì thào.
Như hoàn toàn mất đi ý thức, chóp mũi nhẹ nhàng nhúc nhích, dần dần dịch về phía gáy.
Hương hoa lan tản ra xung quanh, thông tin truyền ra càng nhiều hơn. Thiên ngôn vạn ngữ, đều không bằng hai chữ mà toàn bộ Alpha sẽ nói với Omega: Cho tôi.
Nhiếp Tử Hàng gần như theo phản xạ muốn đẩy Dư Cảnh Hiên ra.
Tuy nhiên, còn chưa đưa vào thực tiễn, đã nếm ra thông tin từ mùi phong lan ngày càng đậm đặc kia.
"Omega thật thơm..thơm quá, muốn ngửi nhiều hơn nữa..."
"Muốn ôm..."
"Có phải tôi không đủ thơm không...Sao không ôm tôi...Tôi sẽ cố gắng để mình thơm hơn mà..."
Sau khi thông tin được truyền đi, hương hoa lan trong không khí đột ngột nồng đậm hơn trước.
Dưới tác động của pheromone, lí trí còn sót lại Nhiếp Tử Hàng cực khổ duy trì triệt để sụp đổ.
Khó khăn lắm tự nhéo cánh tay mình xong mới duy trì sự tỉnh táo mong manh còn sót lại, kịp thời rút lại bàn tay đã chạm đến eo của người đàn ông.
Pheromone của Alpha, lại đánh úp hắn.
Hương hoa lan ùn ùn kéo đến kia, thông tin gửi gắm bên trong mềm mại lại êm ái: Tôi thơm rồi, có thể có một cái ôm được không...
Mà Alpha, nằm trên ngực hắn, đang cắn chặt môi dưới, như thể đang cố gắng kiểm soát bản thân.
Đôi mắt luôn trong veo nay đã phủ đầy hơi nước.
"Nhiếp tiên sinh...Hình như tôi, mất không chế rồi..."
Alpha trúc trắc mở miệng, trên mặt mang theo vết đỏ ửng sau cơn say.
Nhiếp Tử Hàng không khỏi nuốt nước miếng.
Editor: CO6TINY