Editor: CO6TINYCả Dư Cảnh Hiên lẫn ba Nhiếp đều say quắc cần câu, hai Omega bèn kéo Alpha của họ trở lại phòng.
Ban đầu Nhiếp Tử Hàng còn giả vờ giả vịt cõng Dư Cảnh Hiên trên lưng. Sau khi lên hành làng tầng hai, khuất được tầm mắt hai người cha, trực tiếp đổi thành bế công chúa.
Rượu phẩm của Alpha nhà hắn rất tốt, không ầm ĩ cũng không quậy phá, trừ thích phun lời thật lòng ra, gần như giống với ngày thường. Với cả, do thân phận đặc thù của Alpha, Dư Cảnh Hiên bình thường đều thích tự mình ôm đồm, có lời muốn nói cũng giấu nhẹm trong lòng, chỉ có những lúc say khướt thế này mới thành thật nhất.
Như hiện tại, Nhiếp Tử Hàng ôm y, y liền ngoan ngoãn mặc hắn ôm, giương đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn hắn.
Lấp lánh như vì sao trên kia.
Nhiếp Tử Hàng chợt ấm lòng, đặt người lên giường, chính mình cũng nằm xuống: "Dư Tiểu Hiên, có phải em siêu siêu thích anh không hả?"
Alpha gật gật đầu, ghé vào cổ hắn ngửi ngửi, y chang động vật nhỏ: "Uhm, thích..."
Mặc dù bị người kia dán sát vào tuyến thể, nhưng Nhiếp Tử Hàng không chút lo lắng. Alpha nhà hắn quá mềm, bảo y hôn môi còn chống cự một lúc mới chuyển sang thế chủ động, hôn xong còn có thể tủi thân thành dạng này. Bảo y đánh dấu Omega? Nhiếp Tử Hàng thậm chí còn nghi ngờ Alpha nhà mình chả biết dùng răng nanh thế nào để cắn xuống đâu.
Pheromone trấn an của Omega nhè nhẹ tràn ra, Dư Cảnh Hiên nằm sấp trên người hắn, quấn chặt lấy hắn y chang bạch tuộc, cả người đều mềm nhũn như sợi bún.
Nhiếp Tử Hàng bất đắc dĩ, vỗ nhẹ mông Alpha: "Không cho cọ, nghe thấy không? Nếu không làm em ngay tại đây đấy. Cha của anh còn đang ngủ dưới lầu nhé, tới lúc đó để bọn họ đều biết em là bé meo meo luôn."
Dư Cảnh Hiên không dám động nữa.
Nhiếp Tử Hàng lấy ra hai bộ quần áo mặc ở nhà trong tủ đồ, kéo rèm nhìn y thay xong, mới lấy chăn mỏng đắp lên người y.
Gió thổi mát rượi, rèm cửa nhẹ nhàng bay phấp phới trong gió, cái bóng lồng kẽ đan xen vào nhau.
Con ngươi trong suốt của Alpha dần dần mơ hồ, mí mắt chập cheng đánh nhau.
Nhiếp Tử Hàng chầm chậm phóng pheromone trấn an như cũ, tay vỗ nhẹ lưng y, cúi đầu cắn khóe môi đỏ mọng kia một ngụm.
"Ngủ đi."
"Uhm...vâng... "
Thời gian dùng bữa khá lâu, lại còn ngủ trưa, lúc Nhiếp Tử Hàng tỉnh lại nhìn qua đồng hồ, đã hơn bốn giờ.
Alpha vẫn ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, ngủ ngon lành.
Dư Cảnh Hiên bình thường ngủ rất ngoan, không có tật xấu gì đáng nói, hiện tại trong người có men rượu, khẽ phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Siêu dễ thương.
Nhiếp Tử Hàng nhịn không được hôn nhẹ lên chóp mũi của y. Tiếng ngáy có quy luật của Alpha thoáng chốc ngừng lại, rồi nhè nhẹ vang lên.
Hôn hai cái thì ngừng, chỉ lo đánh thức bé Cá.
Hắn nhẹ nhàng vén chăn đứng dậy, nhét gối của mình cho Dư Cảnh Hiên ôm.
Bên trên có dính mùi pheromone của hắn, bé Cá đang ngủ say không hề phát hiện ra người y đang ôm đã lẻn mất, ôm gối đầu tiếp tục ngủ ngon lành.
Nhiếp Tử Hàng mở cửa phòng ngủ ra, nghe thấy tiếng nói vọng lên từ dưới lầu, mới nhận ra trong nhà đang có khách.
Cha Nhiếp đang ngồi trên sofa, vừa ăn trái cây vừa cười bắt chuyện.
"Đồng Đồng nhà bọn anh nhìn thấy xe của Tử Hàng, biết thằng bé về, nói muốn sang đây tìm anh Tử Hàng chơi."
"Vâng, Hàng Hàng về rồi, trưa có uống chút rượu, giờ vẫn còn đang ngủ."
"Áp lực công việc của tụi trẻ lớn, hiếm khi được nghỉ lễ, ngủ nhiều chút cũng phải."
"Ài, Hàng Hàng không uống rượu. Là Lão Nhiếp thấy Hàng Hàng dẫn Alpha về, vui vẻ, nên nhâm nhi vài ly. Lão Nhiếp say quắc cần câu, còn chuốc say Alpha của Hàng Hàng. Không biết nói gì với ổng luôn."
Nhiếp Tử Hàng xỏ dép lê, chào khách: "Chú Trần, An Đồng. Hai người sang đấy à."
Nói xong, ngồi xuống cạnh cha.
Chú Trần tên Trần Tu Văn, là Omega, hàng xóm mấy năm nay của nhà họ, cũng không tính là thân thiết, nhưng ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, vài năm trở lại đây cũng qua lại kha khá.
An Đồng là con một nhà chú Trần, năm nay tròn 18 tuổi, đang học lớp 12.
Lúc gia đình Trần Tu Văn chuyển tới đây, thằng nhóc con mới lên mười, còn đang học tiểu học. Có một khoảng thời gian Nhiếp Tử Hàng còn phụ đạo cho cậu, nên nhiều năm qua đi hai anh em vẫn rất thân thiết.
Nhiếp Tử Hàng chào hỏi hai người đối diện: "Chú Trần, An Đồng."
Sau đó rót một tách trà, chậm rãi uống, bắt đầu xử lý tin nhắn trên điện thoại.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ toàn quốc, nhóm làm việc so ra còn sôi nổi hơn bình thường.
Đám đệ tử kia của hắn, đang dẫn đầu đám đông, hô hào bảo hắn phát lì xì.
Có đứa bắn meme quảng cáo "Lễ năm nay không nhận quà, muốn trực tiếp lấy hồng bao" tới, còn có đứa làm bộ làm tịch, ra vẻ "Nhóm khác đều có, nhóm bọn em lại chả có gì, ai nấy đều ghét bỏ mà", hồng nhan bạc mệnh đáng thương như Lâm Muội Muội*, ra dẻ đủ thứ, cái gì cần show đều show hết ra.
Nhiếp Tử Hàng một tay bưng chén trà, một tay cao giọng nói: "Quà Trung thu không phải đã phát hết rồi sao? Mỗi người hai thẻ siêu thị 100 tệ, một hộp cua lông, thêm một hộp đào nữa. Nói gì mà không lấy quà, chỉ muốn phát lì xì hả. Nôn quà lại đây hết cho anh, anh đổi bao lì xì cho mấy đứa."
Cả đám nháo nhào bên dưới:
[Đừng sếp ơi, đồ trả lại còn phải quy ra tiền bán lại, lỗ chết!]
[Thế đứa nào gửi meme nát kia hả, lôi ra đây! Phạt trượng!]
[Trần Đông gửi đấy ạ @Trần Đông Giỏi ghê ha!]
Bên dưới đổ xô nhảy vào, nguyên một dãy "@Trần Đông Giỏi ghê ha!"
Nhiếp Tử Hàng cười khẽ, trực tiếp gửi một bao lì xì ngẫu nhiên 2000 tệ, bên trên còn in đậm: "Baba thưởng, cầm tiêu đi."
Cả một đám vui vẻ lao vào tranh nhau.
Nhiếp Tử Hàng không để ý nữa, tắt màn hình đặt điện thoại xuống.
Trần Tu Văn thấy vậy, cười hỏi hắn: "Đón Trung thu vẫn còn bận hả cháu."
Nhiếp Tử Hàng lắc đầu: "Không có việc gì, mấy đứa giục cháu phát lì xì thôi."
"Cũng phải. Sao chăng cũng là sếp lớn tự gây dựng văn phòng luật, cái gì cũng phải qua tay mình, thật sự rất có tiền đồ. Một Omega như cháu một mình xông pha bên ngoài, cũng không dễ dàng gì. Bây giờ thì ổn rồi, về sau có Alpha lo cho, không cần phải mệt lòng như thế nữa."
Nhiếp Tử Hàng không tiếp lời.
Suy cho cùng sau khi tìm được Alpha, Omega đều sẽ về nhà kết hôn sinh con, sự nghiệp dù tốt đến mấy cũng sẽ từ từ dập tắt, đây là sự thật mọi người đều thừa nhận.
Nhưng Trần Tu Văn vẫn tự nói một mình: "Omega vẫn nên tìm một Alpha mới phải đạo. Đồng Đồng nhà bọn chú ngưỡng mộ cháu từ thuở bé lận, trước đó thằng bé còn bảo Omega như anh Tử Hàng rất ngầu, chú cũng sợ Đồng Đồng giống cháu, ài...Nếu giống như cháu, chú phải làm sao chứ...Giờ thì tốt rồi. Tử Hàng cũng là tấm gương tốt cho Đồng Đồng nhà chú học theo."
Lời này nghe vào không mấy dễ chịu.
Sắc mặt Nhiếp Tử Hàng lẫn cha Nhiếp đều không quá tốt.
An Đồng ý thức được không đúng, vội vàng cắt ngang: "Bố!"
Trần Tú Văn cười xoa nhẹ đầu An Đồng, nói: "Sao thế, bố nói cũng không sai mà. Chẳng lẽ con không bị anh Tử Hàng ảnh hưởng à?"
Cha Nhiếp giận dữ nghiến răng, tức thì chồm tới định tranh luận với ông ta.
Nhiếp Tử Hàng bình tĩnh ngăn cha lại.
Sau đó, nhướng mi, chậm rãi nói với người đối diện: "Tình cảm giữa cha với ba cháu gắn bó như keo sơn, từ nhỏ sống dưới mái nhà AO, cũng mưa dầm thấm lâu cả. Chả ai ảnh hưởng đến chuyện cháu thích Omega hết. Thích kiểu gì, 1 hay 0, đều do trời sinh. Nếu dễ dàng chịu ảnh hưởng như thế, cháu sớm đã bị cha mình uốn thẳng rồi. Chú Trần là thấy, cháu không biết cách để hai người họ vui hơn? Hay là cảm thấy, nhiều năm qua đi, cháu trời sinh đã nổi loạn, một lòng chỉ muốn chống lại cha mình?"
Hắn nói xong thì khựng lại, chất vất từng câu từng chữ: "Cháu đang suy tính gì chứ? Muốn cha mẹ mình buồn lòng hay sao?"
Trần Tú Văn cả kinh, không nói nữa.
Nhưng mắt cha Nhiếp ngược lại đỏ hoe.
Vội cười nhẹ, kéo góc áo hắn: "Được rồi, bớt nói hai câu đi. Cha với ba con đều biết con có hiếu, mặc kệ con tìm người thế nào về, chỉ cần con hạnh phúc, chúng ta cũng vui lây."
Trần Tú Văn không ở Nhiếp gia lâu, nói một lúc nữa thì về mất.
An Đồng nói mình lên 12 rồi, có vài vấn đề muốn hỏi Nhiếp Tử Hàng, nên vẫn ở lại.
Trong phòng khách, chỉ còn lại Nhiếp Tử Hàng và An Đồng.
"Anh Tử Hàng, anh đừng giận, bố em lớn tuổi rồi, còn ít học, rất nhiều chuyện đều không hiểu, em thay mặt bố xin lỗi anh."
Nhiếp Tử Hàng bỏ một miếng dưa hami vào miệng: "Không cần đâu, dù sao anh cũng không để ý, sang chuyện khác đi, có gì thắc mắc cứ trực tiếp hỏi anh."
An Đồng lấy máy tính bảng ra, trực tiếp Drop một tài liệu cho hắn.
"Là thế này ạ, trước đó em định chuẩn bị đi du học ấy, bằng IELTS đã có, bảng điểm của trường cũng phát xong, đang định chọn nước với chọn trường ạ. Trước mắt em tính chọn, nước A, nước B, với cả nước C nữa..."
Chọn trường, hay đất nước mình sẽ theo học, đều không phải chuyện nhỏ, cho nên thời gian hai người trò chuyện khá lâu.
Mãi đến hơn năm giờ, mặt trời cũng lặn mất tăm, mới bàn xong.
Cha Nhiếp ra ngoài giữ An Đồng ở lại ăn cơm cùng gia đình, An Đồng lại lịch sự từ chối: "Cảm ơn chú ạ, cháu phải về đây, bố còn ở nhà chờ cháu."
Nhiếp Tử Hàng đứng dậy tiễn người ra cổng.
Sắp đến cửa nhà, An Đồng đặt tay lên tay vịn, nhìn hắn như có lời muốn nói lại thôi.
"Còn gì nữa à?" Nhiếp Tử Hàng hỏi.
An Đồng mím môi, có vẻ đầy tâm sự.
Qua một lúc lâu mới nói: "Em còn tưởng anh Tử Hàng sẽ không tìm Alpha chứ."
Nhiếp Tử Hàng cười nói: "Trước khi gặp em ấy, anh cũng nghĩ như vậy."
"Sao thế ạ......"
"Nào có nhiều cái tại sao như thế chứ, gặp nhau, thấy hợp, thì cứ tiến tới thôi. So với giới tính Alpha kia, anh chính là thích con người em ấy. Dư Cảnh Hiên chỉ là Dư Cảnh Hiên, bất kể em ấy là Omega, là Beta đi nữa anh cũng sẽ thích, em ấy là Alpha, anh vẫn sẽ thích như cũ."
Omega khẽ cụp mắt xuống.
Nhiếp Tử Hàng nhàn nhạt nhìn đối phương, nói: "Về sau em sẽ biết, nếu rất thích một ai đó, sẽ không để ý giới tính của đối phương là gì nữa."
"Cho dù có bị đánh dấu, sinh con cho người kia, cũng không sao?"
"Chỉ cần em ấy muốn."
An Đồng tựa hồ bị đả kích rất lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn thiên hồng lập tức tái nhợt.
Cả người lung lay như sắp đổ.
"Anh Tử Hàng.. Kỳ thật, em rất thích anh. Anh đã biết, nên đang từ chối em sao?"
Nhiếp Tử Hàng lạnh nhạt lắc đầu: "Không, anh chỉ sợ em ấy thấy anh trò chuyện với Omega khác quá lâu, sẽ âm thầm ăn giấm mất, muốn nhân đây bày tỏ lòng mình với em ấy, miễn ai kia khó chịu lại không nói cho anh, chính mình giấu nhẹm vào người."
Nói xong, khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn về phía góc cầu thang.
Ở đó, Alpha vừa mới thức dậy đang mặc quần áo ở nhà giống hắn như đúc, chỉ để lộ nửa cái đầu, đang yên lặng lắng nghe.
Như thể vừa mới nhận ra hắn nói gì, lại co rúm lại như bé thỏ con, "vèo" một cái thụt trở về.
Chỉ còn lại nửa chiếc dép lông nho nhỏ tròn tròn, cạnh bậc dưới cùng.
Editor: CO6TINY