A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 19

Liên tiếp bốn ngày trời quang đãng, tuyết đọng tan sạch sẽ, A Uyển được phân công dọn dẹp những cành cây rậm rạp trong sân, đây là một công việc tỉ mỉ, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng làm vào thì ngay cả một nén hương cũng không xong được.

Về sự việc phát sinh ở Đức Ninh cung lần trước, Vệ Thái phi coi như không có chuyện gì xảy ra, ngày ngày uống thuốc dưỡng thân, cuộc sống trở nên nhàn hạ.

Chỉ nghe nói, Gia Ninh công chúa không muốn gả cho Hứa Thái phó, đã náo loạn ở chỗ của Thái hậu hồi lâu, Thái hậu rất cưng chiều nàng ta, cuối cùng đã làm theo ý nàng ta.

A Uyển nhớ lại ngày đó nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Gia Ninh công chúa và Ngụy công tử, đại khái cũng hiểu được vì sao nàng ta lại kháng cự, một khi đã như vậy, lúc đầu tại sao lại phải khóc lóc kêu gào hòa ly?

Chuyện giữa nam nữ, người ngoài sao có thể hiểu, A Uyển không muốn nghĩ thêm, cúi xuống cắt một cành cây rậm rạp.

“Nếu bản cung nhớ không nhầm, ngày kia là sinh thần của ngươi đúng không?” Vệ Thái phi đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, hỏi một câu như vậy.

A Uyển gật đầu, “Đa tạ nương nương đã nhớ đến.”

“Thời gian trôi qua thật nhanh, đã gần chín năm rồi nhỉ, năm đó ngươi còn nhỏ xíu, da bọc xương, sau đó lại bị bệnh nặng, suýt chút nữa không cứu được ngươi, ngươi có nhớ không?”

Đó là chuyện xảy ra sau khi nàng được đưa vào cung năm ngày, lúc ấy đám đại phu đều không phát hiện ra nàng mắc bệnh gì, những ngày đó, A Uyển cảm thấy mình thật sự sắp chết, trong hành cung có một tiểu cung nữ c.h.ế.t đi thì có đáng là gì, ngay khi nàng chấp nhận số phận thì Vệ Thái phi xuất hiện, đưa ngự y đến, chữa trị cho nàng, dù cũng không nhìn ra bệnh gì, nhưng mỗi ngày đều cho nàng dùng thuốc tốt, có lẽ mạng không đến nỗi tuyệt, cuối cùng nàng đã thực sự khỏi bệnh, sau khi khỏi bệnh, nàng được Vệ Thái phi đưa trở về hoàng cung.

“Nô tì tất nhiên nhớ ạ, năm đó nếu không có nương nương, nô tì giờ này có lẽ đã sớm thành cô hồn dã quỷ rồi.”

“Bản cung đang nghĩ, tìm cho ngươi một mối hôn sự.” Vệ Thái phi lấy kéo từ tay nàng, thay nàng cắt.

A Uyển đứng bên cạnh, không thể ngờ Vệ Thái phi lại nói chuyện này với mình, nàng lắc đầu thật mạnh, “Nô tì chỉ muốn ở trong cung cùng với nương nương.”



“Đứa trẻ ngốc, ngươi có thể ở cùng bản cung cả đời sao? Nếu không có bản cung, trong cung này ngươi còn có thể dựa vào ai, không chừng sẽ bị ném vào dịch đình, ngươi muốn sống như vậy, nhưng bản cung không muốn. Những năm qua, bản cung thật sự coi ngươi như khuê nữ ruột thịt.” Vệ Thái phi nói đến đây, buông công việc trong tay, đi qua nắm lấy tay nàng, “Bây giờ mặc dù bản cung đã sa sút, nhưng tìm một mối hôn sự tốt cho ngươi cũng không khó.”

A Uyển rơi vào trầm mặc, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, những năm tháng vào cung, Vệ Thái phi đối xử với nàng thật tốt, vào các dịp lễ tết, khi trời lạnh, đều làm cho nàng vài bộ quần áo giày dép, còn dạy nàng đọc sách viết chữ, nghĩ đến đây, nàng cảm thấy mũi mình hơi chua, liền thấp giọng nói, “Nương nương, người đối xử tốt với nô tì, nô tì đều ghi nhớ trong lòng. Còn về hôn sự, nô tì thật sự chưa từng nghĩ đến, nô tì chỉ muốn ở bên người.”

Vệ Thái phi buông tay nàng ra, cúi đầu nhìn những bông hoa thưa thớt, “Thôi được, chuyện này không nói nữa. A Uyển, bản cung có một chuyện không được yên lòng.”

A Uyển thấy bà cuối cùng không còn giữ chặt chuyện hôn sự nữa, mới thở phào, “Nương nương, người nói đi.”

“Một vài năm trước, phụ thân của bản cung ở ngoài cung có mua một cái thôn trang nhỏ, làm chút việc kinh doanh, không ngờ sau đó, tiên đế đã hạ chỉ, phàm là triều thần không được phép tham gia vào việc buôn bán, nhưng bản cung thấy thôn trang đó làm ăn ngày càng phát đạt, nên không nỡ buông tay, vẫn nhờ người lén lút quản lý, nhưng người ngoài rốt cuộc vẫn không đáng tin cậy, sắp tới triều đình lại phải cử người điều tra chuyện này, bản cung không thể ngủ ngon, thật không biết phải làm sao.”

Những năm trước có nhiều đại thần trong triều lén lút làm nhiều việc buôn bán, tuy coi thường thương nhân, nhưng tiền bạc là thứ tốt, cuối cùng làm tổn hại đến lợi ích của thương nhân, gây ra chuyện đến trước mặt tiên đế, tiên đế nổi giận, mới ra quy củ như vậy.

A Uyển không ngờ Vệ gia vẫn còn lén lút làm việc này, nếu bị phát hiện, theo tình hình hiện tại, không chừng cả Vệ Thái phi cũng sẽ bị liên lụy, “Nương nương, nếu vậy, không bằng người cho dừng lại trước khi bị điều tra.”

Vệ Thái phi lại lắc đầu, “Không thể dừng lại.”

A Uyển không hiểu, “Tại sao vậy ạ?”

“Ngươi cũng thấy đó, hiện tại Vệ gia đã xuống dốc, con cháu sau này vẫn phải dựa vào nó để sống.”

A Uyển hiểu ra, trong lòng nghĩ Vệ Thái phi thật sự có tầm nhìn dài lâu.

Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy Vệ Thái phi nói, “A Uyển, ngươi ra khỏi cung đi.”
Bình Luận (0)
Comment