A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 4

Vào trong ngự dược phòng thì thuận lợi hơn nhiều, nhóm viện sử thấy phương thuốc, trên đó có dấu ấn của thái y, lại thêm khối lệnh bài kia, không lâu sau đã chuẩn bị xong vài loại thuốc, gói ghém gọn gàng chắc chắn.

Hai người mang theo gói thuốc chuẩn bị trở về Hành Dương cung.

Trên đường đụng phải vài vị quý nhân trong cung, tiên đế tin Phật, không thích những việc tuẫn táng gì đó, đã để lại ý chỉ, các phi tần có hoàng tự thì ở lại trong cung, không có thì sẽ đến Hộ Quốc Tự quy y xuất gia, phụng dưỡng hương khói.

Những phi tần ngày trước để lại không nhiều, chỉ có bốn vị đã hạ sinh công chúa cho tiên đế, nơi ở của bọn họ chủ yếu giống như Vệ Thái phi, ở nơi hẻo lánh trong cung, các công chúa đã đều xuất giá ra khỏi cung, trong thâm cung này, cuối cùng chỉ còn lại bọn họ sống cô đơn hết phần đời còn lại.

A Uyển nhìn theo bóng dáng của bọn họ, trong ánh mắt có thêm một chút cảm xúc khác thường.

Nữ nhân trong thâm cung thường không có kết cục tốt đẹp, như Thái hậu, dù là người tôn quý nhất trong cung, nhưng đồng thời cũng là người đáng thương nhất; như Vệ Thái phi, bề ngoài thì an ổn thanh thản, nhưng A Uyển biết rằng trong lòng bà đang che giấu sự bất an. Còn như nàng, A nàng nghĩ rằng, kết cục cuối cùng có thể chỉ là c.h.ế.t già trong một góc nào đó của bức tường đỏ dày cao cao này.

Lục Hà thấy nàng đột nhiên mất hồn, liền kéo tay nàng, “A Uyển cô nương, ngài sao vậy?”

Nàng thu hồi suy nghĩ, nhìn Lục Hà đang cười tươi vì vừa lấy được thuốc, lòng nàng bình yên hơn một chút. Đôi khi, đơn giản một chút thì tốt hơn, suy nghĩ nhiều chỉ thêm phiền muộn.

Hai người vừa vào đến Ngự hoa viên, thì thấy một bóng dáng nhỏ màu vàng sáng chạy vào từ lối ra vào ở đối diện, khi nhận ra người đó, bọn họ vội quỳ xuống, “Nô tì tham kiến bệ hạ.”

Tiểu Hoàng đế vào sau đó, theo sau là vài thái giám, mang theo hai cái bia tập bắn, tìm một chỗ trống đặt xuống.

“Trẫm đột nhiên thấy khát,” Tiểu Hoàng đế kéo chiếc long bào nặng nề, mới sáu tuổi, bước đi loạng choạng, phía sau là một tiểu thái giám cẩn thận theo sau, trên tay cầm một cây trường cung.

“Nô tài sẽ rót cho ngài.”

“La công công, ngươi phải cầm cung của trẫm.” Tiểu Hoàng đế chỉ vào A Uyển và Lục Hà đang quỳ trên đất, “Cứ để các ngươi đi, đợi chút, người mặc áo xanh kia ở lại. Để lát nữa nhặt tên cho trẫm.”



Lục Hà cho nàng cái nhìn yên tâm, rồi lùi ra ngoài để pha trà.

A Uyển không biết vì sao bệ hạ lại để nàng ở lại nhặt tên, xung quanh có rất nhiều thái giám cung nữ, nhưng nàng cũng là cung nữ, đương nhiên phải nghe theo Hoàng đế.

“Nô tì tuân lệnh.”

Tiểu Hoàng đế không nhìn nàng nữa, đầu đội mũ miện thỉnh thoảng nhìn về phía lối ra vào, chuỗi bạch ngọc lấp lánh khiến người ta hoa mắt, “La công công, Thái phó sao còn chưa đến?”

A Uyển thấy mí mắt mình giật giật, nàng đứng thẳng người, hai tay để ngay ngắn quy củ, rũ thấp con ngươi, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt được che giấu một cách thích hợp.

“Bệ hạ, sắp rồi, sắp rồi, đợi trong Ngự thư phòng nghị luận xong, Hứa đại nhân sẽ đến ngay.”

Lúc này, một tiểu thái giám đứng canh ở lối ra vào chạy tới, thở hổn hển, “Bệ hạ, Hứa đại nhân đã đến.”

A Uyển cảm thấy khóe mắt mình giật giật, tranh thủ lúc mọi người không để ý, lùi về phía đám đông, vẫn giữ tư thế cúi đầu.

Chẳng bao lâu, nàng nghe thấy tiếng bước chân từ bên đó, trầm ổn như tiếng chuông gõ trong chùa mỗi ngày, A Uyển cảm thấy tim mình cũng đập nhanh theo, nàng siết chặt tay, cùng mọi người chung quanh hành lễ với Hứa Nghiên Hành.

Nàng không thấy được hình dáng của hắn, chỉ thấy một khắc kia khi hắn cúi người, chiếc áo thêu chỉ vàng tinh xảo của hắn lăn lăn.

“Hôm nay sao bệ hại lại đột nhiên muốn làm việc này?” Hứa Nghiên Hành quét mắt nhìn các thái giám cung nữ xung quanh, sau đó từ tay La công công cầm lấy trường cung, “Mấy hôm trước thần đã dạy ngài cách kéo cung, bệ hạ còn nhớ không?”

Tiểu Hoàng đế ngây ngô gật đầu, cây cung quá lớn quá dài, Tiểu Hoàng đế không thể cầm nổi, Hứa Nghiên Hành lại bảo người mang một cây cung nhỏ đến, khi đồ vật được mang tới, hắn bảo Tiểu Hoàng đế kéo cho hắn xem, mũi tên trong tay Tiểu Hoàng đế nắm chặt nhưng lại lệch lạc, những cung nữ phía trước vô thức lùi sang một bên. Một mũi tên bay ra, không trúng hồng tâm.

Hứa Nghiên Hành rất kiên nhẫn, lại dạy cậu vài lần, tay chỉ dẫn mũi tên bay ra ngoài, mỗi mũi đều trúng hồng tâm, Tiểu Hoàng đế hài lòng, tâm hồn trẻ con nhanh chóng thay đổi, không lâu sau đã kêu muốn ngủ, Hứa Nghiên Hành vẫy tay, bảo người đưa cậu về cung nghỉ ngơi.

Bình Luận (0)
Comment