A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 50

A Uyển nói xong liền che kín miệng, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, không dám nhìn hắn thêm một lần nào nữa, quay người như một con thỏ hoảng sợ lao vào chăn, từ đầu đến chân quấn chặt chẽ, di chuyển vào trong dán chặt vào khung giường.

Nàng nhắm chặt hai mắt, cả người cuộn lại thành một đoàn, tim đập mạnh không ngừng, có một chút hối hận, nhưng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm, chất chứa trong lòng bao nhiêu năm cuối cùng cũng nói ra, nàng không dám nhìn Hứa Nghiên Hành thêm một lần nào nữa, sợ hắn sẽ cười nhạo, khóe môi nhếch lên, còn có ánh mắt khinh thường.

Hứa Nghiên Hành nắn vuốt ngón tay vừa đặt dưới cằm nàng, ánh mắt như lửa nhìn vào A Uyển đang nằm cuộn tròn như bánh chưng trên giường, câu nói đó vang vọng bên tai hắn nhiều lần, hắn nheo mắt, chân dài gập lại trên giường, cúi người đưa tay kéo nàng ra khỏi chăn như đang lột bánh chưng, một tay áp vào mặt nàng, dưới ánh nến, trong mắt hắn ánh lên những sắc màu rực rỡ, “Sao vậy, giờ lại trốn gì nữa?”

Từng chữ từng tiếng khiến A Uyển không còn chỗ nào để trốn, mặt nàng càng đỏ hơn, gương mặt nam nhân ở trên cao, ánh mắt khó hiểu, nàng phản xạ lại đưa tay che mặt, lắp bắp nói, “Hứa đại nhân, ta… ta đã quá mức, ta ngủ đến hồ đồ,” Nàng từ kẽ tay nhìn ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào lông mày dày đậm của Hứa Nghiên Hành, nhỏ giọng nói, “Ngài cứ coi như ta chưa nói gì đi.”

Đáy mắt Hứa Nghiên Hành dần mất đi màu sắc, trong đáy mắt hiện ra một chút ý tứ nguy hiểm, hắn tiến lại gần hơn, chóp mũi đối chớp mũi, hơi thở giao nhau, “Bản quan từ trước đến nay là người rất nghiêm túc.”

A Uyển không dám động đậy, nam nhân mũi cao môi mỏng, bất kỳ chỗ nào cũng gần trong gang tấc, chỉ cần ngẩng cằm là có thể chạm vào, không biết ấm hay lạnh, nhận ra mình lại đang mơ mộng, nàng vội vàng chuyển ánh mắt đi, không dám lại mạo phạm.

Bản thân nhất thời xúc động đã nói ra hết, dù hắn không tức giận, không trào phúng, nhưng nàng không biết hắn rốt cuộc có thái độ và suy nghĩ gì, nàng rơi vào mâu thuẫn và rối rắm vô tận.

Một lúc lâu, Hứa Nghiên Hành mới chậm rãi nói, “Nàng nhớ kỹ, bản quan sẽ nghiêm túc, nhưng không có nghĩa là tất cả những gì mọi người nói, bản quan đều sẽ để trong lòng.”

Trong lòng A Uyển chợt cảm thấy một trận thất bại, hắn là đang đáp lại sao? Dù đã đoán trước hắn sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của mình, nhưng nghe hắn nói như vậy, vẫn cảm thấy thất vọng, vành mắt dần dần đỏ lên, nàng mạnh mẽ quay mặt sang một bên, cố gắng tránh ánh mắt của hắn, sợ cảm xúc của mình lại bị lộ ra.



Hắn dường như đã ấp ủ một lúc, giọng nói có chút khàn khàn, “Nhưng bản quan cho phép xuất hiện vài ngoại lệ, ví như lời vừa rồi của nàng.”

A Uyển bỗng nhìn về phía hắn, mắt còn hồng, lông mi đen dày chớp chớp vài cái, trong mắt ánh lên ánh sáng, như nước lũ tràn xuống gò má, nàng nghĩ giờ mình trông thật thảm hại, vừa rồi trong chăn lăn lộn, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, trên mặt nước mắt lẫn lộn.

Thật sự quá thảm hại.

“Đang yên đang lành, khóc cái gì,” Hứa Nghiên Hành vừa mới nói một câu như vậy, giờ lại cảm thấy mình có chút ngượng ngùng, nhưng hắn là Thái phó đại nhân quyết đoán nói một không hai, không giống như tiểu tử ới ra đời dễ dàng rối loạn tay chân, dù trong lòng có sóng gió, trên mặt vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh, hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhẹ hỏi, “Còn đi Tấn Châu nữa không?”

A Uyển tùy ý để hắn đưa tay lau mặt mình, mũi hít hít, “Ta chưa từng nghĩ đến, chỉ là Vệ Thái phi nói như vậy ta không thể từ chối.”

“Không có tính khí.” Hứa Nghiên Hành véo mũi nàng, “Nàng không muốn, bà ấy còn có thể đến phủ của bản quan mà cướp người sao?”

“Nhưng mà――Vệ Thái phi cũng không nói sai, ngài ấy đối xử với ta rất tốt, nếu ta từ chối, chẳng phải thành hạng người vong ân phụ nghĩa sao?”

“Bản quan cũng có ân với nàng, bảo nàng không được đi, nàng sẽ làm gì?” Hắn không thuận theo không buông tha.
Bình Luận (0)
Comment