A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 9

Mắt nàng cay xè vì khóc, giọng nói có chút yếu ớt, cuối cùng lại trở thành tiếng khàn khàn không còn sức, đúng lúc đó, cánh cửa trước mặt đột nhiên bị người đá mở văng ra.

Sau đó có người nói, “Đại nhân, ở đây còn một tiểu cô nương.”

Ánh sáng từ bên ngoài đột ngột chiếu vào có chút chói mắt, A Uyển nấc nghẹn che mắt lại, không lâu sau ánh sáng lại tắt, nàng từ khe hỡ bàn tay nhìn ra ngoài, chỉ thấy một nam nhân mặc đồ đen đứng ở ngưỡng cửa.

Bộ dáng của hắn rất dễ nhìn, mặc dù quần áo bình thường nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, với A Uyển mà nói, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng là một trong những điều xa xỉ nhất.

Nàng mở miệng định nói gì đó, nhưng nhận ra do vừa khóc quá nhiều, giờ mở miệng cảm thấy hơi khó khăn, đau đớn, không thể thốt ra một chữ, chỉ có thể kêu rầm rì như một con mèo hoang.

Không ngờ người đó lại quỳ một chân xuống, hắn đứng ngược ánh sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối, các đường nét anh tuấn trên khuôn mặt có chút mờ ảo. A Uyển mở đôi mắt đỏ hoe, đợi khi bình tĩnh lại, nàng ngốc nghếch hỏi hắn, “Ngươi… ngươi đến cứu ta sao?”

Nam nhân không nói gì, chỉ cúi đầu bắt đầu tháo dây trói cho nàng, tháo chân trước, A Uyển ngoan ngoãn đưa tay ra, hắn linh hoạt tháo những sợi dây phức tạp.

Bàn tay của hắn rất đẹp, các khớp ngón tay thon dài, không quá gầy gò, không giống như nàng, gầy gò chỉ còn lại xương xẩu.

Tháo xong dây trói, nam nhân đứng dậy định rời đi, A Uyển ở phía sau kéo tay áo hắn, lại cảm thấy tay mình quá bẩn, rồi cẩn thận buông ra, “Ta… ta không biết đây là đâu.”

Nam nhân chỉ tay về phía những người bên cạnh, “Đi theo bọn họ đi.”

Đó là câu nói đầu tiên của hắn, giọng nói của hắn không giống như biểu cảm của hắn, không có chút phập phồng nào, hơi trầm thấp, tổng thể là rất dễ nghe.

“Vâng.” A Uyển lúc này mới nhận ra ở cửa có hai nam nhân mặc quần áo giống nhau đêu bị trói, nàng hít hít mũi, giọng nói non nớt lại nói, “Ta không biết đi đâu.”

Ngữ điệu kia, giống như một đứa trẻ không có nhà để về.



Nam nhân nhíu mày, lần đầu tiên trong đời hỏi một câu mà cảm thấy thừa thãi, “Phụ mẫu ngươi đâu?”

“Lúc ta còn nhỏ đã không còn.” Thời điểm nàng nói ra âm thanh rất nhẹ, rất thấp, đầu cũng cúi thấp xuống.

Hai người bên cạnh ho khan vài tiếng, nhắc nhở, “Đại nhân, việc này hãy giao cho hai tiểu nhân đi.”

Nam nhân quay người định đi, không ngờ tiểu cô nương lại đi theo sau, hắn dừng lại, nhìn qua một bên, tiểu cô nương rụt vai lại lùi về phía sau một chút.

“Đại nhân—” Người bên cạnh lại nhắc nhở.

Người nam nhân nâng tay, quay lại đánh giá A Uyển từ trên xuống dưới, trên mặt đầy nước mắt và bụi bẩn, đôi mắt sưng húp, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, cả người nhìn rất gầy gò, giống như một cây giá đỗ.

Hắn xoa xoa trán, rồi nói, “Bản quan nhớ ở hành cung gần đây đang thiếu một trợ thủ, các ngươi dẫn nàng ta đi rửa mặt một chút, thay bộ đồ sạch sẽ, rồi đưa nàng ta qua đó.”

“Rõ, chúng tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt.”

A Uyển không hiểu bọn họ đang nói gì, cái gì là hành cung, cái gì là làm trợ thủ, nhưng nàng không biết hỏi thế nào, đành vội vàng ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên có được kiên nhẫn, hơi cúi người xuống, “Bản quan đã sắp xếp cho ngươi một chỗ, là hầu hạ người ta, ngươi có muốn không?”

Hầu hạ người ta? Có phải giống như hạ nhân trong nhà các đại nhân không? A Uyển chớp mắt, e dè hỏi, “Có được ăn không? Có quần áo sạch để mặc không? Có chỗ ở không?”

Hắn ứng thẳng người dậy, khóe mắt như nhiễm ý cười, “Những gì ngươi muốn, đều có.” Nói xong liền không dừng lại, bước đi nhanh.

A Uyển nhìn theo bóng hắn biến mất ở cuối hành lang, cười như một chú mèo con, giọng nói trong trẻo non nớt vang lên trong hành lang, “Ta đi, ta muốn đi.”
Bình Luận (0)
Comment