A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 92

A Uyển lại có chút lo lắng, nàng thấy Hứa đại nhân đang đẩy Ngụy Thành Tấn tới chỗ Gia Ninh công chúa, vốn dĩ hai người bọn họ đã có chút mập mờ, nhưng thời gian gần đây, nàng thấy thái độ của Ngụy Thành Tấn đối với Thẩm Bích dường như đã cải thiện, mặc dù vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng hôm đó nàng đã thấy Ngụy Thành Tấn ôm Thẩm Bích đang ngủ ngồi trên một con ngựa, nghĩ lại, nàng nói, “Ta vốn tưởng rằng hắn và Thẩm Bích có chút khả năng, giờ nhìn lại phỏng chừng là khó rồi.”

“Một nam nhân ngay cả chuyện tình cảm của mình còn không xử lý tốt, thì lấy gì để xứng với Thẩm Bích?” Giữa mặt mày Hứa Nghiên Hành lộ ra chút không vui, “Gia thế xuất thân từ phủ Quốc công? Thẩm Bích tuy là thứ xuất, nhưng tỷ tỷ của bản quan đối đãi với con bé như con ruột, không thì còn có bản quan trên danh nghĩa là cữu cữu, hắn là người đã từng có thê tử, nếu thực sự nói tiếp, bản quan còn cảm thấy Thẩm Bích ghép cho hắn là còn có lợi cho hắn rồi.”

A Uyển không nhịn được cười, “Sao chàng vẫn còn để tâm đến những điều này, cứ tưởng chàng không coi trọng.”

“Đó là vì có nàng, ta mới không để ý.” Hắn siết chặt tay, hai người gần lại hơn, “Nếu như giữa phủ Định Dương Hầu và phủ Ngụy Quốc công mà kết thân, không thể không để ý đến những điều này.”

Hứa Nghiên Hành nói không sai, rốt cuộc cũng không phải gia đình bình thường, kết thân không phải chỉ cả hai vui vẻ là được.

“Trong chuyện này có nhiều quy củ.” Nam nhân ôm nàng đứng dậy, đi về phía giường, “Việc của bọn họ thì nàng đừng lo lắng.”

A Uyển bị hắn đặt lên giường, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, nàng đá chân, chưa kịp động thì đã bị hắn nắm chặt, sau đó nam nhân nhẹ nhàng áp sát, chạm môi vào nàng, “Vết thương này của ta chưa hoàn toàn khép lại, nếu nàng đá một cái, chắc lại phải nghỉ ngơi thêm mười mấy ngày nữa.”

Nàng nghe hắn nói vậy, hoảng hốt buông chân xuống, ngoan ngoãn nằm đó, có chút nhăn nhó, “Trời còn chưa tối nữa.”

“Không có ai vào, sợ gì,” Hắn một tay chống bên cạnh, tay kia bắt đầu cởi áo nàng, lộ ra làn da trắng như ngọc, những ngón tay dài nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh, một lớp vải mỏng nhẹ nhàng chạm vào cổ nàng, vừa ngứa vừa tê, A Uyển nhắm mắt lại, vai không tự chủ được run lên, nàng muốn nói nhưng mở miệng lại như bị nghẹn, chỉ phát ra vài tiếng ấm ức.

Hứa Nghiên Hành cười hôn lên môi nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy răng của nàng, quấn quýt lấy nàng, A Uyển cảm thấy hơi thở có chút khó khăn, ưm một tiếng, hắn mới buông nàng ra, nhìn đôi môi hơi sưng đỏ và vai nàng thỉnh thoảng run rẩy, khóe mắt hắn nhếch lên, giọng điệu có phần trêu chọc, “Uyển Uyển, nàng quá nhạy cảm.”

A Uyển nghe vậy, chỉ biết yếu ớt đẩy hắn ra, mặt quay sang một bên, cắn môi không nói gì, nhưng dưới đôi môi mỏng và ngón tay ấm áp của hắn, nàng như một chú mèo phát ra âm thanh yếu ớt.

Hắn ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng đè xuống, hơi thở nóng rực áp vào tai nàng, giọng nói khàn khàn nóng bỏng, khiến A Uyển không nhịn được co mình lại trong lòng hắn, “Uyển Uyển, chúng ta sinh một đứa trẻ, sinh một tiểu cô nương ngoan ngoãn khéo léo như nàng.”

A Uyển giọng nói thấp như muỗi, “Sao nhất định phải là tiểu cô nương?”



Mồ hôi trên trán hắn chảy theo những đường nét cứng cáp, “Ta đoán thôi.”

Hắn lại siết chặt thêm, A Uyển phát ra một tiếng rên nhẹ, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy lưng hắn, vô tình chạm vào lớp băng gạc, nam nhân như bị kích thích đột ngột ôm chặt nàng, tay vuốt ve mặt nàng, thở hổn hển, nàng vội vàng di chuyển xuống một chút, “Không chừng là một tiểu công tử.”

Hắn cười, lại l.i.ế.m lên vành tai đỏ như m.á.u của A Uyển, “Nhi tử hay nữ nhi đều được, có một đôi thì càng tốt.”

A Uyển không nói gì, hờn dỗi kéo cổ hắn qua, cắn vào tai hắn.

Hứa Nghiên Hành ngẩn ra, khoảnh khắc đó như toàn bộ m.á.u trong cơ thể hắn dồn dập chảy xuống, tìm kiếm một điểm bùng nổ, hai tay siết chặt vai nàng, A Uyển đôi mắt hơi ươn ướt, nàng rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của nam nhân này, cơ thể hắn áp lên nàng nóng đến kinh khủng, nàng gọi hắn, “Hứa đại nhân, chàng――”

Còn chưa nói hết đã bị hắn chặn chặt môi, trong lúc môi lưỡi dây dưa quấn lấy nhau, nàng nghe thấy giọng điệu hắn có phần hung hãn nói, “Lần sau không được cắn ở đây.”

Nàng ngơ ngác hỏi hắn, “Ở đâu?” Rồi đột nhiên nhận ra điều gì đo, cười chạm vào tai hắn, “Ở đây ư?”

Hắn lập tức nắm chặt bàn tay không ngoan ngoãn của nàng, ép lên đầu, dùng sức vào hông, A Uyển không chịu nổi, từ từ lùi vào trong giường, không ngờ hắn từ phía sau ôm chặt lấy hông nàng, lần này hắn không kiêng nể gì, thỏa thích mà tiến, giường gỗ kêu kẽo kẹt, A Uyển thỉnh thoảng phát ra âm thanh như mèo kêu.

……

Khi A Uyển tỉnh dậy lần nữa, Hứa Nghiên Hành đã không còn bên cạnh, nàng chống tay ngồi dậy, trên người mặc dù có chút đau nhức, nhưng có lẽ Hứa Nghiên Hành đã giúp nàng lau rửa, giờ đây cảm thấy rất thoải mái, cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nàng xuống giường, vừa đi đến cửa đã nghe thấy âm thanh của Hứa Nghiên Hành từ bên cửa sổ vọng vào, “Bản quan tự làm, ngươi dẫn người đi chặt ít tre, làm một vòng rào ở phía trước.”

Nàng chợt nghĩ đến điều gì, chậm rãi đi qua, nhìn về phía hắn giống như sáng nay hắn đứng ở đây nhìn nàng, quả nhiên thấy nam nhân vốn dĩ có thân phận tự phụ giờ đây đang cuốn tay áo màu đỏ lên, tay cầm một cái cuốc sắt, nếu bỏ qua bộ áo gấm của hắn, nhìn cũng khá ra hình ra dạng, dường như nhận ra nàng đứng đó, Hứa Nghiên Hành ngẩng đầu, mồ hôi trên trán rơi xuống hai giọt, hắn kéo khóe miệng, ánh mắt sáng quắc, “Thức dậy rồi?”

A Uyển chống hai tay lên bậu cửa sổ, ánh mắt mang chút say mê và ý cười, giọng điệu có chút ý làm nũng, “Hứa Nghiên Hành, ta đói rồi.”
Bình Luận (0)
Comment