A Vận - Hạ Hắc

Chương 13

Dù cuộc sống của bọn họ ra sao, ta cũng không bận tâm nữa. Ta không vui mừng, cũng chẳng buồn phiền vì điều đó.

Kiếp trước, cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, ta vẫn còn ôm hy vọng với bọn họ.

Thế nhưng, quan hệ giữa người với người nào phải chỉ dựa vào huyết thống mà quyết định.

Bản chất con người phức tạp đến thế, không phải cứ cho đi là sẽ nhận lại. Và cũng không phải ai cũng xứng đáng được người khác đối đãi chân thành.

Luôn có những kẻ chỉ biết lợi dụng lòng tốt của ngươi, rồi quay lại chế nhạo ngươi là kẻ ngu ngốc.

Người đầu tiên mà ngươi nên yêu thương, chính là bản thân mình.

Hy sinh bản thân để hoàn thiện người khác, thường không đem lại kết quả tốt. Nếu ngay cả chính ngươi cũng không trân trọng bản thân, thì người khác chỉ càng khinh rẻ ngươi hơn.

Không vướng bận với những điều không thể đạt được, mới là cách giải thoát cho chính mình.

Nếu duyên phận trong đời này mỏng manh, hãy cứ để tự nhiên, đừng cưỡng cầu. Hãy nắm lấy những gì mình có thể.

Khi ta ba mươi tuổi, Chu Văn Uyên đã trở thành một vị quan ngũ phẩm.

Có một ngày, ta ngồi trong đình nghỉ mát trong phủ, lặng lẽ tận hưởng gió mát. Bất giác, ta thiếp đi.

Ta mơ thấy cảnh kiếp trước, khi ta ngã gục trong đêm mưa lạnh lẽo, nơi con hẻm hoang vắng không ai đoái hoài.

Sáng hôm sau, có người đi ngang qua, đắp cho ta một chiếc áo, rồi bế ta đến một khu rừng mai táng, lập bia mộ.



Người đó, không ai khác, chính là Chu Văn Uyên.

Trên bia mộ ghi chữ "A Vận", chứ không phải "Trình Vận". Sao hắn biết đến ta?

Trong mơ, ta lặng lẽ đi theo hắn, cố tìm kiếm câu trả lời.

Hắn bước vào huyện nha. Hóa ra, kiếp trước, hắn và Trình Trác là đồng liêu, nhưng thường xuyên đối đầu.

Hắn chỉ trích Trình Trác là kẻ hai mặt, tham lam, vì lợi mà quên nghĩa, đến mức người tỷ tỷ đã nuôi dưỡng mình cũng không thèm cứu giúp.

Huyện lệnh điều tra và xác minh sự thật, đã thu hồi chức vụ của Trình Trác.

Khi trở về ngôi nhà nhỏ cũ kỹ, Chu Văn Uyên một mình nấu một bát mì nước đơn sơ, ngồi ăn trong căn phòng nhỏ. Trong phòng, còn đặt bài vị của Chu bà bà.

Hóa ra, ở kiếp trước, không có sự giúp đỡ của ta, Chu bà bà đã không qua khỏi sau cơn bạo bệnh ấy.

Chu Văn Uyên sau khi vượt qua kỳ thi Hương, đã không tiến bước đến kinh thành dự thi nữa. Hắn chỉ ở lại trấn Vân Thủy, làm một văn thư trong huyện nha.

Đó là cách hắn trừng phạt bản thân, vì luôn cảm thấy có lỗi với Chu bà bà.

Ta đau lòng nhìn hắn, không kìm được vòng tay ôm hắn từ phía sau, nhưng ta chẳng thể chạm vào hắn. Vậy mà, hắn như cảm nhận được, hơi cử động.

Ta lặng lẽ theo hắn, sống cùng hắn hết một đời.



Hắn không cưới vợ, sau này trở thành một tiên sinh dạy học.

Khi tuổi xế chiều, hắn dường như nhìn thấy ta, nhẹ giọng nói: "Thì ra là nàng. Nàng theo ta bao nhiêu năm qua, ta cứ nghĩ rằng mình bị ảo giác vì quá nhớ bà của mình, nào ngờ lại là nàng."

Ta biết hắn đã đến đoạn cuối của cuộc đời, liền nói: "Chu Văn Uyên, ta là Trình Vận. Kiếp sau, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, không để ngươi phải sống cô đơn như thế này nữa."

Hắn khẽ cười, đáp: "Được, được, được. Kiếp sau, chúng ta nhất định sẽ không khổ sở như vậy nữa."

Hắn nhắm mắt và giấc mơ của ta cũng chấm dứt.

Khi tỉnh lại, ta nhận ra khuôn mặt mình đầy nước mắt.

Mơ hồ, ta nhìn thấy Chu Văn Uyên đang vội vã chạy đến: "A Vận, A Vận!" Hắn gọi tên ta, rồi ôm chặt lấy ta.

Hắn nói, giọng đầy xúc động: "Trưa nay, ta đang ngủ, mơ thấy nàng bệnh nặng, nhưng không có một đệ đệ hay muội muội nào giúp đỡ. Nàng qua đời trong một con hẻm dưới cơn mưa đêm, ta đã chôn cất nàng. Sau đó, nàng đi theo ta nhiều năm, đến tận cuối đời, ta mới nhìn thấy nàng."

Hắn siết chặt vòng tay, nói tiếp: "Phu nhân, giấc mơ ấy thật đến mức khiến ta đau lòng khôn xiết."

Ta nhẹ nhàng vỗ về hắn: "Đừng khóc. Không phải ta đã đến để báo đáp chàng rồi sao? Kiếp này, chúng ta sẽ sống tốt, không còn như kiếp trước nữa."

Hắn ôm ta càng chặt hơn và ta cũng để mặc hắn làm như thế.

Ta biết, chúng ta sẽ sống cùng nhau, chậm rãi mà già đi, an yên mà hạnh phúc.

Hết.
Bình Luận (0)
Comment