A Xá - Thì Thà Thì Thầm

Chương 1

Edit: uyenchap210

Giang Nam mưa thu rả rích xối lên lá phong trong sân nhà A Xá, sau đêm mưa to gió lớn, lá phong đỏ cam lìa cành vô số, ướt dính nằm trên bàn đá xanh.

Nàng mở cửa sổ trúc, một làn gió sớm ùa vào, cây phong trong sân qua một đêm được mưa thu gột rửa lại đỏ rực.

A Xá cảm thán thời gian trôi qua mau, lúc nàng tới đất Giang Nam này mới là mùa xuân, chớp mắt một cái đã nửa năm. Nhưng bồi hồi chẳng được bao lâu, nàng phải vào phòng bếp chuẩn bị điểm tâm bán hôm nay.

Nàng mở một sạp hàng nhỏ, loại điểm tâm không tính là nhiều nhưng hơn ở cái nguyên liệu sạch sẽ, hương vị tạm được, coi như đủ cả sắc vị hương.

Non nửa năm qua, nàng đã có không ít khách quen, cũng có thể kiếm một chút tiền tự nuôi sống bản thân mình. So với trong cung ngày ngày nơm nớp lo sợ, đêm đêm suy tính lòng người, nàng rất thích cuộc sống yên bình này.

Điểm tâm được cho vào xửng hấp, tỏa nghi ngút hơi trắng. A Xá tranh thủ thời gian cầm chổi quét lá rụng trong sân.

Sau khi quét lá rụng xong, điểm tâm trong xửng cũng vừa tới, A Xá xếp điểm tâm đã hấp vào gánh trúc, cúi người gánh gánh trúc ra ngoài. Nàng thuê một tiểu viện để ở, không đủ tiền thuê cửa hàng nên chỉ có thể mở một cái sạp.

A Xá dậy sớm, lúc này trên đường ngoại trừ nàng và một hộ cùng bày bán ở đây thì chỉ có đám đàn ông đến bến tàu từ sớm để dỡ hàng.

"A Xá à, cho ba cái bánh gạo." Một thanh niên cao lớn nói với A Xá.

A Xá thành thục lấy giấy dầu gói bánh gạo đưa cho người thanh niên, thuận miệng hỏi thăm việc nhà: "Nay A Hổ ca dậy sớm thế."

A Hổ xem như khách quen của nàng, lúc A Xá mới mở sạp cũng hay quan tâm giúp đỡ.

A Hổ có mẹ già bệnh nặng, gia cảnh nghèo khó, năm nay đã hai mươi ba tuổi nhưng vẫn chưa thành thân. Mấy chủ sạp quanh đây thấy A Hổ quan tâm một con bé côi cút mới tới như A Xá thì không khỏi nhiều lời bàn tán.

Nhưng A Xá không quan tâm, sống cho chính mình, nàng không thể chỉ vì mấy lời xì xào mà chặt đứt con đường mưu sinh duy nhất.

Đi ngay ngồi thẳng, ai nói cứ nói.

"Hôm qua ngủ sớm." A Hổ cười ha hả nhận bánh gạo, tay vân vê dây cột tóc rủ xuống sau đầu, cố gắng tìm chuyện để nói mà nghĩ mãi hồi lâu cũng không biết nói gì.

A Xá thấy anh ta như vậy thì cũng không mở lời, bận rộn với công việc đang làm.

Lát sau, nhìn người thanh niên cao lớn trước mắt vẫn im thít, nàng bình tĩnh hỏi: "Sao huynh vẫn chưa đi?"

"Ừ, ừ, huynh đi đây."

Khi mặt trời đã treo đỉnh đầu, A Xá chỉ còn ba bốn miếng điểm tâm, nàng không vội về nhà, muốn đợi thêm.

Cũng may nắng chiếu ấm áp, nhân lúc trời sáng A Xá làm lót giày cho mình, nàng không khéo nhưng cơ bản thì vẫn chấp nhận được.

Đột nhiên ánh sáng bị bóng người cao lớn che mất, một túi tiền nặng trĩu rơi xuống, trúng tay A Xá làm nàng đau.

Ai nhiều tiền vậy?

"Điểm tâm, ta muốn mua hết."

Đó là một giọng nam trưởng thành, bình lặng âm trầm mà lại cho người ta cảm giác tin phục trước uy nghiêm.

Nàng biết giọng nói này, tuy nhiều năm không nghe thấy nhưng ngày ngày nhớ nhung đã khắc sâu trong tim.

Lâu sau, A Xá mới dám ngẩng đầu đối diện với cặp mắt phượng hẹp dài của người đàn ông đó.

Thế mà phản ứng đầu tiên của nàng lại là thầm mắng hắn, chẳng lẽ người này tìm được thuốc trẻ mãi không già gì đó ở Tây Bắc.

Nhưng nhìn kỹ, thật ra khuôn mặt của người đàn ông đã mất đi dáng vẻ ngây ngô thuở thiếu thời, thay vào đó bằng đường nét mạnh mẽ, cặp mắt phượng trong veo tựa gió nhẹ trăng thanh cũng trở nên trầm lặng không nhìn thấy đáy.

Song, vẫn có gì đó không thay đổi, tỉ như hắn vẫn mặc y phục màu đen, vẫn không thể nhìn ra cảm xúc vui buồn trên mặt.

Tạ Tu Hoành thấy ánh mắt dò xét của A Xá, không giận cũng không cười, chỉ điềm nhiên hỏi: "Bà chủ không bán hàng à?"

A Xá ngượng ngùng cúi đầu, cũng may lúc ly tản nàng không làm chuyện gì dại dột, không thì giờ chỉ biết xấu mắt, đồng thời cũng gói kĩ mấy cái bánh gạo cuối cùng cho hắn.

Chỉ là khi đưa, hắn như vô tình chạm vào mu bàn tay của A Xá.

Tay của hắn vừa to vừa thô ráp, mang theo chút hơi ấm, chút hơi ấm này truyền đến A Xá lại như than nóng ngày đông, nóng phát bỏng.

May chỉ thoáng qua.

Tạ Tu Hoành ăn ngấu nghiến. Tính ra hắn dẫn binh chinh chiến bảy năm, sau khi về lại thêm một năm không được ăn điểm tâm của nàng, cộng lại cũng đã tám năm trời.

Vẫn nguyên mùi vị thanh thanh tinh tế, rất vừa miệng hắn.

Điểm tâm này, hắn nhớ tám năm trời, cuối cùng cũng được ăn, lại nhìn người con gái nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc trước mặt, ước vọng cũng đạt được rồi.

"Sao ngài lại ở đây, không phải nên ở Tây Bắc ạ?" Và tại sao lại biết nàng ở đây.

"Ta muốn ăn điểm tâm nàng làm."

Thời khắc đó, A Xá chẳng thể bình tĩnh được như lúc đối diện với A Hổ. Nàng đờ người, cũng giống như A Hổ hồi sáng, bất giác đưa tay gãi đầu, không biết nên nói gì.



Nên nói gì đây?

Tạ Tu Hoành ăn xong điểm tâm, mở lời phá vỡ phiền lòng kia: "Giờ nàng ở đâu?"

A Xá vô thức đáp:

"Ngay con ngõ bên cạnh gần đây."

"Điểm tâm bán hết rồi, về thôi." Tạ Tu Hoàng quẳng lại một câu rồi đi về hướng con ngõ.

A Xá nhìn bóng hình cao lớn thanh lãnh của người đàn ông, chợt thấy túi tiền trên tay nặng trĩu, vừa đi theo vừa thầm nghĩ một hồi mới nhận ra Tạ Tu Hoành muốn về nhà của nàng.

Bước vào tiểu viện, Tạ Tu Hoành dừng trước cây phong lá đỏ trong sân, ngẩng đầu quan sát.

Tiểu viện không lớn nhưng sắp xếp ngăn nắp, vào gian chính có thể cảm nhận được tâm huyết bày trí của chủ nhà, Tạ Tu Hoành cong môi không nói lời nào.

Có lẽ vì A Xá làm cung nữ nhiều năm, giờ bất ngờ gặp hắn khiến thói quen xưa lại bộc phát.

Hoặc vì khí thế từ người Tạ Tu Hoành làm cho A Xá quên mất mình mới là chủ nhân của tiểu viện này: "Để em đi pha trà cho... Hầu gia."

Nàng khựng một lúc mới thốt ra xưng hô, vì Tạ Tu Hoành có công trong cuộc tạo phản nên được phong Hầu, có đất phong vùng Tây Bắc, không còn là thống lĩnh thị vệ ngự tiền nữa.

A Xá cuống quýt ra ngoài, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mà không có khí thế của hắn, nàng lại chợt chột dạ.

Nhưng nàng cũng không biết mình chột dạ điều gì? Phản loạn giết người đâu phải nàng, bội tín bội ước cũng không phải nàng.

Vào phòng bếp đun nước, nàng mới nhận ra bình thường chẳng ai tới chơi nhà nàng, nàng sống dè sẻn, không có thói quen uống trà nên cũng không chuẩn bị sẵn lá trà.

A Xá không quen người chốn này, ngay cả hàng xóm kế bên cũng không thân gần, tính ra Tạ Tu Hoành là vị khách đầu tiên tới tiểu viện của nàng.

Gian chính cũng là chỗ ngủ của A Xá, nhìn cái có thể thấy giường trúc nàng ngủ hàng đêm, trên bàn trang điểm có đặt hộp trang sức của nàng.

Mọi ngóc ngách đều mang hơi thở của nàng, trong đầu Tạ Tu Hoành chợt hiện lên cảnh nàng làm biếng trang điểm, tắm rửa tối muộn.

Hắn đột nhiên muốn làm liều.

A Xá cẩn thận bưng vào, đặt trên bàn gỗ, đang định rót nước nóng mời Hầu gia tự phụ tới từ Mạc Bắc thì bất ngờ bị vị Hầu gia kia đỡ đầu, ấn mạnh lên bờ môi ấm áp mềm mại của ngài ấy.

Một khi đã bắt đầu thì không thể ngăn được chuyện xảy ra tiếp theo, môi kề môi, hắn vẫn chưa đã nghiền, năm ngón tay ra sức ấn A Xá xáp lại.

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hòa quyện.

A Xá chưa từng trải qua chuyện như vậy, nàng nín thở, hô hấp trở nên dồn dập.

Tạ Tu Hoành nhận ra nàng không thở, hắn nhả ra, thấy môi A Xá bị hắn mút đỏ bóng mướt, hai má cũng ửng hồng mà bật cười.

A Xá thở hồng hộc, còn chưa tỏ thái độ với người đàn ông ép hôn mình thì lại bị hôn nữa.

Lần này không vồ vập như vừa nãy mà là một nụ hôn nhẹ nhàng, không cắn xé, môi lưỡi của hắn dịu dàng, dịu dàng thăm dò, quấn lấy nàng.

Bấy giờ nàng mới biết phản kháng, muốn đẩy mạnh người đàn ông ra, nhưng nàng sao có thể chống lại được một tướng quân quanh năm cầm đao chinh chiến sa trường, làm gì rồi cũng chỉ như phù du lay cây mà thôi.

Hắn ôm nàng tới giường trúc một cách dễ dàng, cả người A Xá cứng còng, vì hai tay vùng vẫy mà bị một bàn tay của Tạ Tu Hoành siết chặt, ấn trên màn tóc đen.

A Xá chưa từng trải qua chuyện này, hắn cũng vậy.

Nhưng đàn ông ngồi một chỗ với nhau luôn lấy phụ nữ ra để nói, bởi vậy hắn đã nghe được rất nhiều về chuyện mây mưa tình ái và dâm từ lãng ngữ ở trong quân doanh.

Hôm nay, nàng mặc một bộ váy áo tay cung màu trắng thường thấy, màu trắng rất hợp với nàng, búi tóc hơi lỏng, trông nàng càng yếu đuối mong manhtr như liễu rủ trước gió.

Tạ Tu Hoành cởi đai lưng của nàng, ánh mắt trầm đục như đầm đối diện với mắt hạnh ngấn nước của nàng. A Xá ngượng ngùng quay đầu, Tụ Tu Hoành bật cười, giật đai lưng của nàng ra, trói cổ tay nàng lại không để thoát được.

"Em không còn là nô tì, ngài không thể làm thế." A Xa thấy hắn muốn trói mình thì hoảng loạn, nước mắt lưng tròng.

Tạ Tu Hoành không đáp lại, chỉ xoa mặt nàng, nhẹ nhàng chạm tới vết sẹo nhỏ trên trán A Xá, thủ thỉ: "Có ta ở đây, sau này sẽ không còn kẻ nào dám ức hiếp em."

Dưới sự dịu dàng của hắn, A Xá dần thả lòng.

Tiếp đó cứ thế trầm luân, hắn thuận lợi mò tới nơi chập trùng mà hắn hằng đêm ao ước kia.

Gò đồi của nàng rất đẹp, mượt mà ngạo nghễ. Tạ Tu Hoành cầm đao kiếm nhiều năm để lại vết chai, ngón tay thô ráp mơn trớn quầng hồng khiến A Xá run rẩy.

Tạ Tu Hoành lại gảy, nụ hoa mới đầu còn e ấp giữa quầng hồng lập tức nở rộ, đẹp đẽ yêu kiều, hắn chợt nghĩ tới châu tròn ngọc sáng, cứng rắn, bóng loáng.

A Xá bị hắn vuốt ve mà khó chịu, toàn thân tê dại, bủn rủn, lệ nóng trào dâng, cảnh tượng trước mắt trở nên mông lung.

Nàng không dám nhìn thẳng Tạ Tu Hoành, cũng tự biết mình không có sức phản kháng.

Hoặc sâu trong tim đã không muốn phản kháng. Ngoại trừ hắn, nàng không muốn gả cho bất kì ai.



Tạ Tu Hoành chầm chậm hôn, một đường hôn mút nhũ hoa, xương quai xanh, phần cổ. Hắn mút rất mạnh, để lại những dấu đỏ khắp trên cơ thể nõn nà của A Xá.

A Xá kêu lên, nghe như rên rỉ phóng đãng, nàng xấu hổ lập tức cắn môi để không phát ra tiếng.

Tạ Tu Hoành xấu xa muốn nghe được âm thanh nàng phát ra do mình, thế là môi hắn lại dán tới.

Đồng thời bàn tay cũng không nhàn rỗi lần xuống bên dưới A Xá, cởi bỏ váy đã xốc xệch cùng tiểu khố. Cởi đi những váy áo, che đậy, A Xá lõa thể trước mặt hắn, nơi đó của nàng đã hơi dính ướt.

"Không được... Nhìn." A Xá đạp chân chống cự nhưng vẫn bị Tạ Tu Hoành túm được bắt giạng ra.

Nơi đó của A Xá không nhiều lông, chỉ lưa thưa mấy cái, thịt non mềm mướt sạch sẽ như thân thể nàng, từ trong đóa hoa hồng phấn tiết ra mật dịch bóng loáng.

Tạ Tu Hoành chạm vào, xoa xoa chất dịch trong vắt ấy, chăm chú nhìn tiểu huyệt của A Xá.

Hắn men theo khe thịt ướt át, tìm thấy hạt chồi có thể làm nữ nhân đê mê mà hắn từng được nghe, thử vân vê, mật nước của A Xá càng nhiều, cơ hồ làm ướt luôn đệm bên dưới.

A Xá cũng cảm nhận được cơ thể khác thường, ngứa ngáy. Nàng đương tuổi xuân, hồi còn trong cung đã từng hầu đêm Tạ quý phi và Uyên Hòa đế, hoặc ít nhiều cũng nghe qua, hiểu chút.

Dưới bàn tay không chịu ngừng của Tạ Tu Hoành, A Xá như thấy bên trong cơ thể đang dâng lên khoái cảm vô tận.

Người đàn ông không nhanh không chậm nhẹ nhàng xoa miết, A Xá sung sướng thở ra tiếng.

Tạ Tu Hoành cảm nhận được A Xá đang hưởng thụ, động tác xoa miết không ngừng tăng nhanh. Tất nhiên A Xá chịu không nổi kích thích như vậy, vô thức muốn gạt bàn tay đang càn quấy trên đóa hoa của mình, nhưng tay đang bị trói, không thể tránh thoát.

Khoái cảm dồn dập, khi A Xa cảm giác toàn thân nóng rẫy như thể sắp không chịu nổi nữa, Tạ Tu Hoành lại đột nhiên dừng lại.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Tựa đèn lưu ly quý giá sắp rơi vỡ, nhưng ngay lúc sắp chạm tới mặt đất, thời gian bỗng ngừng trôi, đèn lưu ly cứ lơ lửng giữa không trung. A Xá bị hắn trêu đùa, vô cùng khó chịu.

Hắn hơi nghiêng đầu ghé bên tai A Xá: "A Xá xin ta đi." Đây là câu đầu tiên hắn nói kể từ khi vào nhà. Giọng của người đàn ông vì phải nhẫn nhịn mà khàn đặc trầm thấp.

Tiếng nói của hắn mang theo ý cười, hơi nóng phả bên tai A Xá khiến nàng bủn rủn.

Rõ ràng là hắn dụ dỗ nàng làm chuyện xấu hổ này, thế mà chỉ với một câu lại biến thành nàng quyến rũ hắn cùng mây mưa.

Hắn vẫn áo mũ chỉnh tề mà nàng đã trần truồng không còn gì che giấu, thật không công bằng. Giữa hắn và nàng luôn như thế, xa cách khác biệt rất nhiều.

Tạ Tu Hoành luôn ở trên A Xá, thân phận đã đành, giờ ngay cả vị trí cũng vậy.

Bảy năm qua thật tồi tệ.

A Xá nghĩ đến, tự dưng oán hận trào dâng, ngóc đầu cắn mạnh vào tai Tạ Tu Hoành.

Nhưng người đàn ông đã mê đắm trong cận kề ám muội này, cái đau cũng biến thành liều thuốc trợ hứng gợi tình.

Năm ngón tay thon dài linh hoạt lại tìm tới đóa hoa của A Xá, mắt phượng hẹp dài chứa đựng tình ý lấp lánh ánh nước, phản chiếu trong mắt A Xá.

Có lẽ vì vừa rồi đã nhìn thấy nơi khiến hắn nhỡ mãi của người con gái nên hắn không cần nhìn cũng tìm cực chuẩn, cắm hai ngón tay vào, từ từ khuấy đảo.

Nước làm ướt ngón tay của hắn.

"Nàng ướt quá, A Xá!" Trán của hắn cọ cọ A Xá.

Còn A Xá lại đang thầm nghĩ, không ít người mắng hắn phản quốc cẩu tặc, vong ân phụ nghĩa, nàng cũng từng mắng từng oán, nhưng hắn của hôm nay vẫn không thay đổi, vẫn nguyên như xưa.

Rốt cuộc Tạ Tu Hoành là người thế nào.

Tốt hay xấu.

Nội tâm nàng hỗn loạn, mà phía dưới cũng bị năm ngón tay của hắn chơi đùa thêm phần ướt át.

Nới rộng tương đối, hắn mới nhổm dậy, thả ra ngọc hành cứng rắn, vuốt vuốt mấy cái, vì đợi lâu mà chỗ quy đầu đã nhỏ ra vài giọt thanh dịch.

Áo màu đen vẫn khoác trên thân.

Hắn gác chân dài nõn nà của A Xá lên vai, cầm thứ đã cứng rắn cọ chân tâm ướt đẫm của nàng, thứ đó của hắn trời sinh thô to, trên thân uốn lượn mạch máu xanh tím.

Bên trong đã đủ ướt, ngọc hành vừa cứng vừa nóng, A Xá có thể cảm nhận được mạch đập trên nó. Quy đầu nhấp nhấp vô tình trượt vào.

Dù cảm giác rõ ràng, nàng vẫn không dám cúi đầu nhìn.

"A..." Đột nhiên xuất hiện cảm giác khác lạ khiến A Xá choáng váng.

Quy đầu to lớn vừa đi vào đã bị ướt át bốn phương tám hướng o ép, sung sướng khiến hắn khẽ rên. Bên trong bị quy đầu chặn cửa vẫn tiếp tục chảy mật nước lan tràn.

Tạ Tu Hoành sợ đây là lần đầu của nàng nên sẽ đau, cũng không vội sục mạnh mà tìm tới hạt hoa, nhẹ nhàng vân vê một hồi, ngọc hành dưới thân mời từ từ tiến vào.

"Ưm..." Mạch đập trên ngọc hành cùng quy đầu hếch lên cọ thịt mềm mẫn cảm trong cơ thể nàng, lại vì quá chậm khiến nàng ngứa ngáy chờ mong.

Đến khi vào được sâu trong cùng, Tạ Tu Hoành mới dần tăng thêm lực đưa đẩy, mật nước bên trong cũng theo đó tràn ra, mật nước trong suốt lẫn theo tia máu.
Bình Luận (0)
Comment