Edit: uyenchap210
Từ năm sáu tuổi biết Tạ Đình Vân, A Mạn như có thêm một chiếc hộp bí mật. Tất cả những phiền não, có thể tâm sự với phụ thân hay không thể tâm sự với phụ thân thì nàng đều kể cho Tạ Đình Vân.
Ngay cả nguyệt sự đầu tiên của nàng, người nàng nói đầu tiên cũng là Tạ Đình Vân. Khi đó nàng tưởng mình sắp chết, bị dọa khϊếp, nhưng lại không dám nói với phụ thân, sợ ông sẽ lo lắng.
Ông bà nội lớn tuổi ở quê xa, mẫu thân mất sớm, phụ thân lại không có huynh đệ thân thích, ở Trường An này chỉ có mình nàng, nếu nàng chết rồi phụ thân sẽ sao đây.
Mới đầu A Mạn còn chịu đựng, cắn môi kìm nén nước mắt, nhưng khi nhìn thấy Tạ Đình Vân thì nhịn hết nổi mà òa khóc nước mắt nước mũi tùm lum.
Nàng không hiểu chuyện này, Tạ Đình Vân càng không hiểu. Thấy nàng khóc như vậy, còn lẩm bẩm "sắp chết" thì chính hắn cũng bị dọa sợ, lấy tay áo lau nước mắt nước mũi cho A Mạn, luống cuống nói: "Ta cõng muội tới hiệu thuốc, A Mạn đừng sợ."
Khi đó A Mạn mới mười hai, Tạ Vân Đình lớn hơn nàng một tuổi.
Tạ Vân Đình lớn nhanh hơn nàng nhiều, lưng rộng người cao, nhìn từ xa không giống như đang thành niên nhưng vẫn mang cái vẻ ngây ngô trẻ con.
A Mạn nằm bò trên lưng hắn, cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết, sợ hãi như nước mắt nước mũi vừa rồi, bị ống tay áo của thiếu niên lau sạch.
Lão đại phu nghe hai người tả bệnh thì vuốt râu trắng, nhìn thiếu nhiên lo lắng luống cuống mà cười nói: "Đây không phải bệnh, muội muội của cháu trở thành nữ nhân thôi."
Tạ Vân Đình hoang mang: "Vậy không sao đúng không ạ?"
Lão đại phu tỏ vẻ bí hiểm: "Về nhà hỏi người lớn là biết, nếu bị đau bụng thì dùng chút thuốc bổ thôi."
Tạ Vân Đình mông lung, còn A Mạn như đã hiểu hiểu, lúc xách thuốc về nằm ngoan trên lưng Tạ Vân Đình.
Tạ Vân Đình đi một đoạn vẫn không nghe thấy tiếng của A Mạn, tưởng nàng sợ, cố ý đùa vui nàng: "Mua mứt quả cho muội nhé, lúc uống thuốc ăn cùng sẽ không bị đắng."
A Mạn gật đầu, vẫn không chịu mở miệng, đến khi cầm hai dây mứt quả mới đột nhiên nói: "Vân Đình ca ca, cảm ơn huynh."
Tạ Vân Đình xoa đầu A Mạn: "Nói gì thế, nếu muốn cảm ơn ta thì viết giúp ta bài thơ đi."
Sau chuyện đó, quan hệ giữa hai người trở nên khác thường, không còn vui vẻ cười đùa như trước đó nữa. A Mạn cũng bị hạn chế ra ngoài, cả ngày học nữ công, bốn chữ nam nữ hữu biệt như núi lớn ngăn cách hai người.
Mãi đến hôm Tạ Phùng Duyệt mời nàng qua chơi, đó là một ngày xuân, hai người đi dạo ngắm cảnh trong hậu viện Tạ phủ, nàng thích một đóa hoa, hỏi qua Phùng Duyệt, đang định hái thì có một cánh tay dài hơn hái trước.
Đó là lần đầu tiên nàng gặp Tạ Vân Đình sau một năm rưỡi đó. Hắn cao lên nhiều, tóc đen vẫn được buộc cao, đôi mắt đào hoa đong đầy dịu dàng.
Nhìn đóa hoa trong tay thiếu niên, nàng sững người.
"Sao, mới mấy năm không gặp đã không nhân ra người ta rồi à?" Thiếu niên đưa hoa cho nàng.
Sau hôm ấy, Tạ Vân Đình lại bước vào cuộc sống của nàng lần nữa, mỗi khi Phùng Duyệt mời nàng ra ngoài, nàng đều thấy Tạ Vân Đình. Thỉnh thoảng, Tạ Vân Đình sẽ mượn danh nghĩa của muội muội, miệng nói giúp đưa tin mà chân lại trèo tường nhà người ta.
Mới đầu còn đứng đắn, chỉ ở ngoài phòng, ngại a hoàn của A Mạn, nhưng sau đó ngày một xấu xa, khỏi mượn cớ Phùng Duyệt, nói thẳng hắn muốn gặp A Mạn luôn.
"Vương A Mạn, muốn đi du xuân không?" Tạ Vân Đình gõ cửa sổ của nàng, đợi nàng mở cửa.
A Mạn nghe tiếng liền đẩy cửa sổ ra, thấy Tạ Vân Đình cầm theo mấy bình rượu như đang khoe khoang với nàng. Nàng chống tay lên bệ cửa, nhíu mày kể khổ: "Muốn cũng không thể, hôm nay cha muội về sớm."
A Mạn chưa bao giờ được dạo phố Trường An, giờ thân phận bó buộc còn không được bước chân khỏi cửa, do đó càng tò mò thế giới bên ngoài, nhưng cũng chỉ có thể đọc sách rồi tưởng tượng mình được cưỡi ngựa, móng ngựa dẫm lên cỏ xanh, đón lấy gió xuân, phóng mắt ra xa ngắm nhìn núi non hùng vĩ, tai nghe tiếng nước xuôi nguồn êm đềm.
Nhìn nàng ỉu xìu, Tạ Đình Vân đột nhiên nảy ra suy nghĩ, sau này cưới nàng về, hắn nhất định phải tìm được con ngựa có thể chạy ngàn dặm, cùng nàng ngao du ngắm cảnh núi đồng, chiêm ngưỡng kỳ quan trong thiên hạ.
Hai người như thể cũng hiểu lòng nhau, không đợi A Mạn ngỏ ý với Vương phụ, Tạ Vân Đình đã xin phụ thân của hắn đi cầu thân.
Nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ, thân nghênh, ba sách, ông trời như cũng chúc phúc cho họ, tất cả đều thuận lợi.
Chỉ là có tập tục trước đại hôn mấy ngày tân lang không được gặp tân nương, điều này làm hai người hơi buồn.
Nhưng người không tin thần phật như Tạ Vân Đình tất nhiên cũng không tin những thứ này, tối trước hôm đại hôn vẫn trèo tường sang, còn dẫn A Mạn tới Túy Tiên Các, bao phòng cao nhất. A Mạn mở cửa sổ ra, toàn bộ trời đêm đều hiện ra trước mắt.
Cảnh đẹp như vậy, nhưng nàng cũng chỉ dám uống một ngụm rượu trái cây, gió hè lướt qua khuôn mặt đã ửng đỏ của nàng, cuối đi bồn chồn để lại vui sướиɠ. Tạ Vân Đình đã cồn cào ruột gan nhưng chỉ bưng mặt hôn lên trán nàng, thì thầm bên tai nàng: "A Mạn, ngày mai nàng là thê tử của ta rồi, sau này nàng muốn gì ta cũng nghe theo nàng."
Hơi nóng phả vào tai A Mạn, khiến mặt nàng đã hết lại ửng đỏ.
Tạ Vân Đình tự nhận là người thô kệch, lời thổ lộ không được văn vẻ hoa lá, chỉ biết nói ra tiếng lòng một cách đơn giản chân chất nhất.
Sau cưới, cuộc sống của hai người không thay đổi nhiều, cùng lắm là mở lòng hơn và bớt ngượng ngùng xấu hổ. Có lẽ thay đổi duy nhất là Tạ Vân Đình không cần trèo tường để gặp A Mạn nữa, muốn thấy nàng thì chỉ cần chạy nhanh về nhà. Đôi khi nàng sẽ ở trong thư phòng của hai người viết truyện mình thích, hoặc đôi khi sẽ lười biếng ngả người trên giường may áo cho hắn.
Tạ phụ thường không ở nhà, lại có mẹ chồng, Phùng Duyệt thân nàng nhưng mới đính hôn nên toàn đóng cửa không ra ngoài.
Việc lớn việc nhỏ của Tạ phủ đều một tay A Mạn quản lí, lại thêm quản gia hỗ trợ nên mọi chuyện đều đâu ra đấy, không gò bó như thời thiếu nữ, Vương phủ cũng gần, nàng muốn về nhà ngoại chỉ cần đi mấy bước chân, tóm lại khoảng thời gian sau thành thân A Mạn rất nhàn nhã.
Tạ Vân Đình bướng bỉnh, Tạ phụ không thay đổi được quyết định nhập ngũ của hắn. Hắn thông minh, võ nghệ siêu quần, tinh thông kiếm pháp, người thường trước đôi ba chiêu thức của hắn đã phải hoa mắt chóng mặt. Trong quân doanh hắn nổi danh "bất khả chiến bại", ai tỷ thí với hắn cũng ở thế dưới.
Nhân tài như vậy ở nước Đại Khánh trọng văn khinh võ là rất ít, thế nên Tạ Vân Đinh thăng tiến rất nhanh, chẳng mấy đã vượt qua phụ thân của hắn.
Sự nghiệp thuận lợi, chuyện phu thê càng mặn nồng.
Sức hắn như có thừa, kết thúc một ngày thao luyện ở quân doanh, dù có về nhà khi đã rất muộn, khi A Mạn đã ngủ, hắn tắm rửa xong vẫn sẽ nhẹ nhàng lên giường, xoa tay xoa chân sưởi ấm cho nàng, sưởi ấm xong lại thành đốt mồi lửa.
Trượt dọc đùi trắng nõn nà vào trong tìm kiếm, xoa nắn hạt hoa. A Man đã ngủ, nàng ngủ rất say, không dễ đánh thức, bị hắn sờ như vậy chỉ ưm ưm vài tiếng.
Đóa hoa mềm mại bị hắn mần chảy nước, bàn tay còn nảy ra ý đồ xấu xa, được một lúc thì thôi trêu chọc hạt hoa, mà khi nàng đã nhịn xuống qua đi thì hắn lại tiếp tục.
A Mạn bị hắn châm lửa, đang trong mộng đẹp vẫn kẹp chân cọ xát xoa dịu ham muốn.
Tạ Vân Đình nhìn nàng khó chịu thèm khát mà bật cười, bản thân hắn cũng không nhịn được nữa, vạch ra thứ to lớn tím đen bên dưới, vuốt mấy cái liền có vài giọt thanh dịch chảy ra, vừa hay chảy xuống bụng A Mạn, làm ướt vùng lông cỏ chỗ đó.
Hắn mở hai chân của nàng ra để nhìn rõ chốn thâm cùng sơn cốc, vội vàng cọ cọ rồi nương theo ướŧ áŧ đi vào.
A Mạn vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhưng mặt đã ửng đỏ, môi anh đào hé mở phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.
Phía dưới ra vào theo nhịp, cùng lúc hắn vén áo nàng sờ lên hai đồi căng mềm, xoa bóp vân vê, ép hai nhũ hoa vào nhau, đến khi chúng căng cứng, hắn mới buông tha, cúi đầu ngậm mυ"ŧ hai nhũ hoa đỏ thắm.
Đường đi không ngừng bao bọc lấy hắn, cũng biết hắn cọ qua chỗ nào mẫn cảm mà A Mạn đột nhiên siết chặt tiết thân, cơ thể lả ra không còn sức lực. Nàng mơ màng, sắc mặt ửng hồng, vừa tỉnh đã thấy Tạ Vân Đình đang cười với nàng.
Tạ Vân Đình cắn tai nàng: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Sau khi tiết thân, A Mạn mệt rũ không còn sức lực, giận dỗi nói: "Chẳng phải đã bảo nếu chàng bận quá thì không cần chạy đi chạy lại rồi à."
Tạ Vân Đình nhấp hai cái rồi rút ra, nắm lấy tay mảnh dẻ của A Man sờ lên thứ ướt rượt kia, ngả ngớn nói: "Tất nhiên vì nhớ nàng rồi."
Vừa nói vừa ôm A Mạn xụi lơ ngồi dậy, qυầи иᏂỏ bên dưới của A Mạn đã bị kéo ra từ lâu, giờ trên người chỉ khoác mỗi áo trắng, nhưng cũng không che được gò đồi căng đầy.
Cứng rắn bên dưới cọ xát hoa huy*t mềm mại, A Mạn mới qua cơn đê mê nên vô cùng mẫn cảm, chỉ bị cọ mấy cái đã chảy nước dầm dề.
Nàng dạng chân ngồi trên người hắn, miệng vẫn còn thở gấp, Tạ Vân Đình cúi đầu là có thể ngắm nhìn nàng, thấy nàng trầm luân vì hắn thế nào.
gậy th*t như mất khống chế lao vào lối đi ướŧ áŧ, không ngừng đưa đẩy mạnh bạo. Tạ Vân Đình có thể cảm nhận bên trong đang mυ"ŧ lấy mắt mã của hắn, kíh thíɧ kɧoáı ảʍ trong hắn.
Thịt nhũ nảy theo, Tạ Vân Đình cắn nhũ hoa, tay chụp lấy cặp mông của nàng, thúc vào càng sâu, qua hồi lâu, khi A Mạn tới cao trào, hắn cũng bắn ra một lượng lớn thanh dịch.
Tẩy rửa xong đã qua canh Ba, A Mạn gối đầu lên cánh tay rắn chắc, vuốt dọc đường mày của nắn, đau lòng nói: "Trời sắp sáng rồi, được một lát là chàng lại phải quay lại quân doanh, dù chàng có mình đồng da sắt thì cũng không chịu được, sau này đừng tranh thủ về vậy nữa."
Tạ Vân Đình lại rất mãn nguyệt, nắm lấy tay nàng hôn lên, cười đùa: "Chỉ cần ngày nào cũng được nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy có thể dồi dào sung mãn."
Nhưng cuộc đời này đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, khi mùa đông tới, Tạ phụ được mời dự tiệc, cơm no rượu say, trên đường về tái phát bệnh cũ, bỏ mình không kịp cứu chữa.
Chuyện này tác động tới Tạ Vân Đình rất nhiều, hắn trầm tĩnh ít nói hơn. Hắn bắt đầu hối hận vì đã cãi lời cha, không nghe ông khuyên bảo, hắn cứ tưởng hắn còn trẻ, sau này hắn sinh con, lập công trên chiến trường thì có thể chứng minh cho Tạ phụ thấy, để ông yên tâm dưỡng lão, không giận hắn nữa.
Nhưng ngày hôm nay đã không còn cơ hồi rồi.
Trời lạnh, Tạ phủ cũng như rơi vào hầm băng, tất cả phủ tuyết trắng xóa không có ánh mặt trời.
Hôn sự của Phùng Duyệt cũng bị hoãn lại.
Tạ Tu Hoành đến với họ vào cuối đông, đây có lẽ là niềm an ủi mà ông trời ban cho Tạ phủ.
Tháng Giêng còn chưa qua, phía Tây Bắc đã báo nguy, truyền về tin chiến sự, Tạ Vân Đình có tên trong danh sách xuất chinh.
A Mạn rất lo, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Em biết chàng nhất định sẽ bình an trở về, em sẽ chăm lo nhà cửa, thế nên chàng cũng đừng lo lắng."
Tạ Vân Đình ôm nàng vào lòng, vuốt ve bụng nàng, dặn con phải ngoan, không được quậy mẫu thân.
Chuyện trên chiến trường khó mà nói rõ, không ai biết sẽ đánh bao lâu, có lẽ khi trở về con đã đến tuổi đi học. Tạ Vân Đình suy ngẫm: "Ta đã lựa tên cho con, đặt ở ngăn tủ thứ ba trong thư phòng, nàng xem rồi chọn lấy."
Cuối cùng hắn muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói ra lời, đành xoa tóc nàng, ôm nàng vào lòng.
Nhưng Tạ Vân Đình thật sự là một tướng tài hiếm có, bày binh đánh giặc tài tinh, gϊếŧ không ít quân Hung Nô, lấy lại rất nhiều lãnh thổ nước nhà. Hơn hết, cuộc chiến này còn không kéo dài quá một năm.
Hắn thăng liền mấy cấp, Hoàng đế phong cho hắn danh xưng Quý Đức tướng quân.
Tiếc rằng không có mặt lúc con ra đời, khi hắn về vừa trong lễ đầy tháng của con.
Đó là con trai, A Mạn chọn từ một đống tên ra một cái tên cho con, là Tạ Tu Hoành.
Lại một năm nữa, mọi thứ thay đổi chóng mặt.
Bệ hạ băng hà, Tam hoàng tử kế vị, lấy hiệu Uyên Hòa. Nhà họ cũng rời Tạ phủ, chuyển sang phủ đệ lớn hơn.
Chỉ là Tạ Vân Đình càng thăng chức thì càng bận rộn, biên cương Đại Khánh cũng không yên bình, thường xảy ra chiến sự, Tạ Vân Đình đi liền nửa năm không có ở nhà.
Mặc dù A Mạn không có Tạ Vân Đình ở bên nhưng nàng có bé Tạ Tu Hoành, nhìn bé lớn lên từng ngày nàng cũng được an ủi rất nhiều.
Nàng viết những chuyện thú vị trong quá trình trưởng thành của Tạ Tu Hoành, viết thành phong thư rất dày gửi cho Tạ Vân Đình, để hắn dù không được chứng kiến con lớn lên nhưng vẫn biết tất cả.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, dù không viên mãn nhưng cũng được bủ đắp bằng những phong thư gửi về nhà.