Edit: TruyenGG.com uyenchap210
A Xá không đành lòng nghe tiếp, nàng không ngẩng đầu, chôn mặt vào chăn bông giấu đi tiếng khóc: "Tạ Tu Hoành, chàng tài giỏi lắm."
Nàng còn muốn nói nhiều lời dỗ dành hắn, nhưng nghĩ rồi lại chỉ có thể hận mình dốt đặc cán mai, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy Tạ Tu Hoành mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.
Hắn dùng ngón tay ấm áp lau đi giọt lệ còn vương nơi khóe mắt nàng, rõ ràng hắn vừa kể câu chuyện đau khổ của bản thân, thế nhưng người an ủi cũng vẫn là hắn: "A Xá còn nhớ năm đó ta nói gì với nàng không? Khi ấy ta bảo nàng không thể để những đường chỉ tay kia vây khốn vận mệnh, nếu cảm thấy áp lực không thể chịu nổi, luôn có cách thay đổi, luôn có cách mở ra vùng trời mới lớn hơn. Chẳng phải bây giờ chúng ta đã làm được rồi sao?" Chúng ta đã rời khỏi nơi âm hiểm áp lực đó.
A Xá cảm giác chuyện như mới ngày hôm qua, rõ mồn một ngay trước mắt, nàng vẫn nhớ rõ hơi ấm từ bàn tay của hắn, nhớ ánh mắt kiên định lúc hắn nói lời đó, nhớ cảm xúc rồi ren mông lung trong nàng.
Khi đó nàng cảm thấy Giang Nam quá xa, có lẽ cả đời này nàng cũng không đến được Giang Nam, không mở được cửa hành, khi đó nàng còn không dám nghĩ sẽ có một ngày nàng được gần Tạ Tu Hoành như vậy.
"Rất nhiều chuyện trên đời không phải chỉ trắng hoặc đen, tất cả đều có hai mặt của nó. Nếu không có những chuyện ấy, có lẽ ta sẽ không gặp được nàng, có lẽ ta sẽ trở thành một công tử chỉ biết ăn chơi trách táng, vô học vô nghệ, ngu hơ khù khờ." Tạ Tu Hoành ôm chặt A Xá, để nàng gần hắn thêm chút nữa.
A Xá có thể cảm nhận được vòm ngực ấm áp của hắn, cảm nhận được nhịp đập của trái tim, nàng chưa bao giờ an tâm như lúc này: "Nhưng em biết chắc chắn chàng sẽ không trở thành người như vậy."
Chàng thông minh tài giỏi, dù rơi vào nghịch cảnh như nào cũng có thể trở thành người mà chàng muốn trở thành, làm được chuyện mà chàng muốn làm.
Tạ Tu Hoành cười khẽ, tựa cằm lêи đỉиɦ đầu nàng: "Tin ta thế à?"
A Xá ngượng ngùng đỏ bừng, làm người ta mủn lòng muốn yêu thương. Nhưng nghe hắn nói xong, ngẫm lại, nàng lại hơi giận mà ngẩng đầu lườm hắn: "Tại sao hôm công phá Trường An không tới tìm em, chàng không tin em sẽ chờ chàng ư?"
Tạ Tu Hoành trong tim A Xá tốt đẹp tài giỏi là thế, nhưng với Tạ Tu Hoành, khi đứng trước mặt nàng, hắn vẫn luôn là kẻ nhát gan yếu đuổi.