Edit: uyenchap210
Nàng còn chưa nói hết câu đã bị bờ môi mạnh mẽ ngăn lại.
Tuy nói chỉ làm một lần mà khi kết thúc cũng đã giờ Hợi. Đêm xuân tháng Tư vẫn hơi lạnh, nhưng cả người A Xá vẫn đẫm mồ hôi, tóc đen toán loạn ướt nhẹp dính trên gương mặt ửng đổ, nàng mệt rũ nằm lỳ trên giường cuộn tròn thành một cục, để mặc Tạ Tu Hoành cầm khăn ướt lau phía dưới cho mình.
Tạ Tu Hoành gạt tóc giúp nàng, nhìn nàng nằm mê man thì cười đùa: "Mệt thế này, hay là mai không đi nữa, ở nhà ngủ thôi?"
"Không được!" Nghe hắn nói A Xá tỉnh luôn, vươn tay đánh lên bàn tay đang vuốt trên tóc mình, "Cả ngày chỉ ở nhà, em sắp chán chết rồi, mà sao mấy ngày này chàng bận thế."
"Một ngày mười hai canh giờ, ta chỉ được gặp chàng ngần ấy." A Xá dơ ngón trỏ và ngón cái làm động tác một chút xíu, nheo mắt hạnh, sau đó trợn trừng với hắn: "Đứng nói là nuôi tiếp thϊếp bên ngoài đó nhé, Em nghe phu nhân của Vương đại nhân nói đàn ông các người đều thích nuôi tiểu thϊếp bên ngoài, ăn vụng mới là ngon nhất."
"Ta đâu có." Tạ Tu Hoành trơn trắng mắt, trong lòng đã ghim thù Vương đại nhân. Nhưng gần đâu hắn bận thật, thời gian ở bên nàng cũng ít, cố gắng tranh thủ cũng chỉ có thể về ăn bữa cơm trưa với nàng, đành phải vuốt ve mặt nàng, bất đắc dĩ an ủi: "Đừng nghĩ lung tung, đợi qua giai đoạn này ta sẽ dẫn nàng tới Giang Nam định cư, sau này nàng muốn đi đâu, ta theo nàng tới đó."
A Xá nghe tới Giang Nam là lại đau lòng tiền thuê nhà nửa năm bị mất, nhưng cẩn thận nghĩ lại hai chữ định cư, lập tức nhận ra ẩn ý trong đó: "Chàng định từ quan?"
"Thông minh lắm!" Phản xạ càng ngày càng nhanh. Tạ Tu Hoành bật cười, bóp cái miệng đang há hốc vì kinh ngạc của nàng, "Bây giờ hai nước đang yên ổn, tạm thời sẽ không xảy ra giao tranh."
Nhưng trong lòng A Xá vẫn đắn đo, bởi vì nàng biết Tạ Tu Hoành vì nàng nên mới muốn định cư ở Giang Nam. Nàng không muốn vì nàng mà Tạ Tu Hoành thay đổi lý tưởng sống.
Nàng ngồi dậy nhìn vào mắt hắn, nói: "Thật ra Tây Bắc cũng không tệ, chỉ là chàng quá bận, ta ở một mình nên chán thôi. Thật ra ta ở đâu cũng thế, không cứ phải là Giang Nam."
Tạ Tu Hoành nghe xong liền giữ gáy nàng, hôn lên cái trán còn phủ một lớp mồ hôi mỏng của nàng.
"A Xá, ta vẫn nhớ năm đó ở trong cung, nàng nói nàng muốn đến Giang Nam mở cửa hàng điểm tâm, thật ra lúc đó ta vẫn không biết mình muốn gì."
"Chỉ biết phải báo thù cho phụ thân, phải nắm được binh quyền. Còn nàng, nàng rất kiên định, nàng nói nàng nhất định phải tới Giang Nam, muốn thoát khỏi nơi ấy, trong mắt nàng tràn ngập mong chờ và ánh sáng lấp lánh."
"Thế là ta thầm nói với bản thân, ta cũng muốn thoát khỏi nơi ấy. Đến Tây Bắc, đi xem nơi phụ thân từng sống, thay ông ấy bảo vệ những thứ ông ấy chưa bảo vệ được." Tạ Tu Hoành ngừng lại một khoảng, nhìn người thương trong lòng rồi tiếp tục nói: "Ta dừng chân ở đây đã rất lâu, dừng đủ rồi, cũng đã nghĩ ra mình muốn gì, thật ra ta chỉ muốn ở bên nàng."
A Xá đưa tay từ dưới chăn mềm ta nắm lấy tay hắn: "Vậy chúng ta mãi mãi ở bên nhau được không, dù chết cũng chôn chung."
A Xá từ chăn mền dưới đáy vươn ra mình tay, lặng lẽ bắt lấy hắn, "Vậy chúng ta một mực tại cùng một chỗ có được hay không, cho dù chết cũng chôn cùng một chỗ."
Thật ra nói vậy có hơi mất hứng.
Nhưng ít nhất cũng chọc cười Tạ Tu Hoành, hắn bật cười, nắm chặt lấy tay A Xá: "Quyết vậy nhé. Nhưng mà Vương đại nhân nuôi tiểu thϊếp bên ngoài thật à?"
Nói về hóng hớt, A Xá quá chuyên nghiệp, những ngày qua thành thường tụ tập đánh bài với các phu nhân, dễ dàng nắm được tình tình trong nhà các quan viên. Nàng rướn người lên thì thầm vào tai Tạ Tu Hoành: "Nghe nói năm nay mới sinh được một nhóc con béo mập..." truyện đăng duy nhất tại TruyenGG.com uyenchap210
Đến tận lúc ngủ, nàng vẫn thắc mắc liệu Vương phu nhân có mang theo vũ khí đi bắt gian không.
Rốt cuộc thì hôm say A Xá vẫn dậy muộn, Tạ Tu Hoành thấy nàng ngủ ngon lành thì không nỡ gọi nàng, đánh lấy sách tối qua đang đọc giở ra vừa xem vừa trông nàng.
Khi tỉnh dậy đã giữa trưa, nàng làu bàu trách: "Sao không gọi em, kế hoạch của em bị phá hỏng rồi."
"Kế hoạch gì?" Tạ Tu Hoành tò mò hỏi.
A Xá lấy từ dưới gối là một tờ giấy Tuyên nhàu nát đưa cho hắn xem.
Trên đó viết một hàng chữ lớn —— Kế hoạch du xuân hoàn mỹ.
"..." Không ngờ nàng lại chờ mong như vậy.