[Abo] Chết Thật! Bùi Trợ Lý Lạnh Lùng Cấm Dục, Lại Bị Sếp Nhìn Lén!

Chương 2

Khi Bùi Vụ mới nhận lời mời, anh ta chỉ là trợ lý riêng lo việc đời sống cho Lộ Tịch Văn.

Nhưng vì trợ lý công việc cũ là Lam Triết không có ở đó, Bùi Vụ muốn thể hiện giá trị của mình nên đã giúp xử lý vài chuyện rắc rối. Nhờ vậy, anh được Lộ Tịch Văn tin tưởng, giao cho đi công tác, rồi hôm nay lại tiếp đón Tổng giám đốc Trương.

Nếu có một ngày có thể chuyển thành trợ lý đặc biệt, Bùi Vụ dù mệt cũng vui lòng.

“Về nhà ngài sao?” Bùi Vụ hỏi.

Lộ Tịch Văn: “Ừ.”

Thực ra một Alpha đỉnh cấp ăn hay không không quan trọng, cơ thể họ luôn ở trạng thái sung sức. Bùi Vụ thường cùng Lộ Tịch Văn tham gia tiệc tùng, rất hiếm khi thấy anh ta động đũa. Nói đi nói lại, vẫn là món trứng cuộn hôm đó đã khiến anh ta động lòng.

Bùi Vụ đã lễ phép mời Lộ Tịch Văn nếm thử tài nấu nướng của mình, có lẽ vì món trứng cuộn đó có lớp vỏ vàng đẹp mắt, Lộ Tịch Văn hiếm khi tỏ vẻ hài lòng. Anh ta không nói dở, nhưng cũng không khen. Bùi Vụ hiểu ngay rằng mình đã có việc để làm.

Trước khi lên xe, Bùi Vụ quay lưng lại với Lộ Tịch Văn, xịt hai lần thuốc tỉnh táo lên mũi. Loại thuốc này có thành phần tự nhiên, pha với dầu bạc hà, cảm giác mát lạnh xộc thẳng lên đầu. Anh lái xe rất chắc, đến khu "Vân Lộc Loan" nơi Lộ Tịch Văn ở trước khi trời tối.

Sau khi vào nhà, sắc mặt Lộ Tịch Văn đẹp hơn hẳn, “Chỗ tôi không có kim tuấn mi.”( tên một loại trà )

Bùi Vụ: “Nếu ngài thích, ngày mai tôi sẽ cho người mang đến.”

“Không muốn ăn đồ Tây.”

“Vậy thì đồ ăn Trung Quốc.”

Lộ Tịch Văn giống như một con mèo quý tộc cao ngạo, sau khi được hầu hạ chu đáo thì vểnh đuôi lên. Hắn ta thanh lịch đi lên lầu.

Bùi Vụ xắn tay áo, vào bếp mở tủ lạnh.

Anh vẫn nhớ lần đầu tiên thấy chiếc tủ lạnh này, trống rỗng như bị ma l**m, ngoài nước khoáng ra thì chẳng có gì. Giờ thì đã được người giúp việc nhét đầy ắp, nguyên liệu phong phú, Bùi Vụ có thể tha hồ trổ tài.

Cá diếc rửa sạch, cho vào chảo dầu chiên. Khi da cá hơi giòn thì vớt ra, dùng dầu còn lại phi thơm tỏi và ớt, sau đó thêm nước sôi vào. Đun vài phút, khi nước canh chuyển sang màu trắng thì cho nghêu hoa đã nhả cát vào. Chỉ cần thêm chút muối và tiêu xay là được.

Ở một nồi khác, anh làm thịt ba chỉ rang. Sau khi ra mỡ thì vớt thịt ra, làm ớt da hổ và trứng da hổ. Lộ Tịch Văn không thích ăn trứng gà, nên phải dùng trứng cút. Cuối cùng, cho tất cả vào nồi hầm, gia vị cần phong phú hơn. Ở đây còn một hũ tương do Bùi Vụ tự nấu, thêm hai muỗng nữa thì hương vị sẽ ngon hơn.

Cuối cùng xào thêm một món rau, nấu một bát canh viên, thế là đủ cho hai người ăn.

Bùi Vụ đeo tạp dề, động tác thành thạo. Không phải anh ta ham làm trâu làm ngựa cho người ta, mà là Lộ Tịch Văn trả lương quá hậu hĩnh.

Tháng trước Bùi Vụ vừa được nhận chính thức, lương đã tăng gấp ba lần so với công việc trước!

Lộ Tịch Văn tuy khó tính đủ đường, nhưng đối với những thứ khiến anh ta vui vẻ, anh ta sẽ trả thù lao tương xứng.

Một chén chè ngon miệng, một bát canh sườn hoa bá vương, Lộ Tịch Văn vui lên thì bạo chi tiền khủng, lấy từ tài khoản cá nhân.

Với một người làm công ăn lương, ai có thể từ chối điều này?

Nhận ra một ánh mắt u trầm, Bùi Vụ quay đầu lại, thấy Lộ Tịch Văn khoanh tay đứng ở cửa.

Lộ Tịch Văn đã thay bộ đồ mặc ở nhà, ánh mắt bình thản, “Học nấu ăn với ai vậy?”

“Tự luyện thôi,” Bùi Vụ nói, “Có một thời gian ăn cơm hộp mãi nên sợ.”

Lộ Tịch Văn hừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết. Hắn ta đương nhiên sẽ không giúp bưng đồ ăn. Chỉ khi Bùi Vụ đã dọn xong bát đũa, hắn ta mới tiến lại ngồi vào bàn.

Đây không phải lần đầu Bùi Vụ ăn cơm với ông chủ.

Gia giáo của Lộ Tịch Văn cực kỳ nghiêm khắc, trên bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng bát đũa va chạm rất khẽ. Nhưng hắn ta ăn rất nhanh. Chẳng may ăn phải một miếng ớt, môi hắn ta nhanh chóng đỏ lên. Lộ Tịch Văn cau mày.

Bùi Vụ lập tức đứng dậy đi rót nước.

“Thêm đá và chanh.”

Bùi Vụ: “Uống lạnh trực tiếp không tốt cho dạ dày, pha nước chanh mật ong nhé?”

Lộ Tịch Văn không thích bị phản bác: “Phải là nước chanh có đá.”

Bùi Vụ chỉ có thể làm theo.

Uống xong nước chanh, Lộ Tịch Văn cũng vừa ăn no. Hắn ta đặt đũa xuống và nói: “Về việc hợp tác với Bán Nhật Lạc, chính cậu đi nói chuyện với tổ dự án, theo dõi hợp tác.”

Bùi Vụ nghe vậy, do dự: “Các thành viên trong tổ đều đã ổn định rồi, tôi chen ngang vào không hợp lý lắm đâu ạ?”

“Cậu ngu ngốc à?” Trên mặt Lộ Tịch Văn hiện lên nụ cười châm biếm quen thuộc, “Họ lập tổ lâu như vậy mà có chút đột phá nào không? Không giải tán ngay tại chỗ đã là tôi nhân từ rồi. Hôm nay Tổng giám đốc Trương vui vẻ nên mới nhả ra, mục đích tôi cho cậu vào là để họ hỗ trợ cho cậu, chứ không phải để cậu lo lắng có cướp công của họ không.”

Bùi Vụ gật đầu liên tục: “Vâng, vâng, tôi nhớ rồi.”

Ăn xong, Bùi Vụ dọn dẹp bát đũa vào bếp, chỉ một lát sau đã rửa sạch.

Khi ra ngoài, anh nghe thấy Lộ Tịch Văn nói: “Những việc này để người giúp việc làm.”

Bùi Vụ cười: “Người giúp việc ngày mai mới đến, để qua đêm thì không tốt.”

Lộ Tịch Văn cười nhạt, tiếp tục lật xem tạp chí kinh tế tài chính trong tay. Mọi lời nói và hành động của hắn ta đều thể hiện sự khinh thường đối với thế giới ngu ngốc này, đối với những con người ngu ngốc này. Lần đầu tiên tiếp xúc, Bùi Vụ cũng thấy quá đủ, như thể chỉ cần sai một chút thôi là có thể dễ dàng bị Lộ Tịch Văn khinh bỉ.

Có lẽ đó là một Alpha đỉnh cấp, thế giới quan của họ là điều mà người bình thường khó có thể hiểu được.

“Tổng giám đốc Lộ, ngài nghỉ sớm, tôi xin phép về trước.”

“Ừ.”

Bùi Vụ về nhà sau đó thu dọn đơn giản, tắm rửa nhanh chóng, và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau đến công ty, Bùi Vụ xử lý xong công việc của mình rồi đến phòng ban dự án.

Sau khi trình bày ý định, các thành viên phụ trách hợp tác với Bán Nhật Lạc đều im lặng.

Thực ra, sáng nay khi nhận được thông báo, họ đã biết đó là công lao của Bùi Vụ, nhưng sự chênh lệch quá lớn. Họ đã nỗ lực lâu như vậy, ngay cả mặt Tổng giám đốc Trương cũng chưa thấy được, không biết Bùi Vụ đã dùng thủ đoạn gì mà mọi việc xong xuôi, người cũng được thêm vào. Quan trọng hơn, Tổng giám đốc Lộ còn ngầm đồng ý. Chẳng phải đây là tát thẳng vào mặt những người làm việc lâu năm như họ sao?

Tổ trưởng là Ký Bân, từ lúc Bùi Vụ vào, sắc mặt anh ta đã không tốt.

Cuối cùng, Ký Bân cười nhưng không phải cười: “Vẫn là trợ lý Bùi có cách a.”

Bùi Vụ như không nghe ra sự thù địch của đối phương, ôn hòa cười nhạt: “Đây là kết quả nỗ lực của cả tập thể. Sau khi hoàn thành công việc, tôi sẽ báo cáo đúng sự thật với Tổng giám đốc Lộ.”

Ý anh là công lao là của tất cả mọi người. Một vài người nghe vậy, ánh mắt trở nên thân thiện, nhưng Ký Bân không chấp nhận. Anh ta cảm thấy Bùi Vụ đang khoe khoang một cách trơ trẽn.

Ký Bân khó chịu đến chết. Cậu của anh ta là phó tổng của chi nhánh công ty, và dự án hợp tác với Bán Nhật Lạc là nhiệm vụ quan trọng mà anh ta đã nhận. Anh ta chỉ trông chờ vào dự án này để thăng tiến, thế mà lại bị Bùi Vụ chen ngang.

Buổi tối, khi ăn cơm với cậu, Ký Bân đã than phiền về chuyện này.

Cậu anh ta nhẹ nhàng tặc lưỡi, nói: “Sao cháu lại quá cứng nhắc thế? Cái người họ Bùi kia có thể làm trợ lý cho Tổng giám đốc Lộ, điều đó cho thấy trời sinh ra để làm trâu làm ngựa rồi. Cháu cứ việc coi cậu ta như chó mà sai bảo. Cháu không cần quan tâm cậu ta nỗ lực bao nhiêu, vì tên trưởng nhóm dự án vẫn là tên cháu. Đến lúc văn bản được duyệt, cậu chỉ cần nói một tiếng, làm mờ đi tên họ Bùi, công lao chẳng phải là của cháu sao?”

Mắt Ký Bân sáng lên, “Tổng giám đốc Lộ sẽ không phát hiện ra chứ?”

“Tổng giám đốc Lộ là ai? Anh ta có quản những chuyện này không?” Cậu của Ký Bân cười lạnh: “Một trợ lý đời sống, nhìn mà dọa cháu à. Cậu thấy Tổng giám đốc Lộ cũng coi thường người họ Bùi đó.”

Ký Bân tò mò: “Sao lại nói thế ạ?”

“Không phải một lần cậu thấy Tổng giám đốc Lộ chê bai cậu ta. Cái này không tốt, cái kia không được. Chắc cũng không làm được bao lâu đâu, dù sao cũng chỉ là một Beta. Đừng bận tâm nữa.”

Ký Bân lập tức cảm thấy thoải mái.

Có sự “dặn dò” của Ký Bân, bất cứ khi nào Bùi Vụ phân công việc trong nhóm, các thành viên đều làm việc lề mề, dây dưa. Sau vài lần, Bùi Vụ hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Phiền trợ lý Bùi rồi, người tài giỏi thì việc nhiều mà,” Ký Bân vẫy tay về phía Bùi Vụ rồi tan ca.

Bùi Vụ không có thói quen nhắc đến tên Lộ Tịch Văn. Anh biết Lộ Tịch Văn không phải là chỗ dựa. Bạn chỉ có thể tìm mọi cách để phục vụ anh ta, “mách lẻo” là biểu hiện của sự bất tài. Vì vậy, Bùi Vụ không tiện nói rằng các thành viên trong nhóm không hợp tác. Mà một khi dự án thất bại, Lộ Tịch Văn sẽ xử lý cả nhóm rồi đến anh.

Bùi Vụ thích công việc này. Và ba tháng ở bên cạnh Lộ Tịch Văn, anh cũng đã học hỏi được rất nhiều. Thiên phú của một Alpha đỉnh cấp thật đáng kinh ngạc, trong việc suy nghĩ và nắm bắt vấn đề, hắn cứ như viết thành văn. Một Ký Bân nhỏ bé không đủ để khiến Bùi Vụ từ bỏ.

Anh tự rót cho mình một ly cà phê, rồi ngồi lại trước máy tính.

Bình Luận (0)
Comment