[Abo] Chết Thật! Bùi Trợ Lý Lạnh Lùng Cấm Dục, Lại Bị Sếp Nhìn Lén!

Chương 35

Lộ Tịch Văn im lặng ném một quân bài. Bùi Vụ nhận thấy người ban đầu vẫn lén lút "ra oai" nay lại không thể hiện nữa. Cậu bất lực đánh ra một con Joker nhỏ, nhờ đó mới thoát được quân 4 trong tay. Huống Tuấn Mông rầm rì theo sau Bùi Vụ, hùng hổ "Năm!", kết quả quân bài suýt làm tung cả mái tóc của Tào Quan bên cạnh.

Tào Quan sửng sốt, vừa nhìn thấy Huống Tuấn Mông ban nãy còn cả đống bài trong tay nay chỉ còn lại vài quân, lập tức lao tới túm cổ cậu ta: "Mày có coi chúng tao là đồ mù không đấy?"

Phía bên kia náo loạn cả lên, mọi người đều bật cười, Bùi Vụ cũng vậy, rồi cậu dường như vô tình tiến lại gần Lộ Tịch Văn, dùng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Yên tâm đi, tôi biết tình yêu của BO chẳng có tương lai."

Lộ Tịch Văn quay đầu lại, nhìn cậu một cách kỳ lạ. Nhưng Bùi Vụ chỉ cười.

"Hừ!" Huống Tuấn Mông từ dưới cánh tay siết cổ của Tào Quan thò đầu ra, trông như một con nhím xù lông, "Không phải, tao bị đánh thì mày hừ cái gì?"

"Bài dở," Lộ Tịch Văn nói, "Đánh với cậu chán ngắt, cũng chẳng biết thua thế nào."

Huống Tuấn Mông: "..."

Quan Ngạn liếc nhìn về phía Bùi Vụ và Lộ Tịch Văn. Có thể là không khí trong phòng pha trộn nhiều mùi đã làm loãng tin tức tố, thêm việc Huống Tuấn Mông và đám bạn uống rượu cả đêm nên sự nhạy cảm giảm đi nhiều, nhưng Quan Ngạn sẽ không nhầm được. Anh là Omega, không dính nhiều rượu, anh ngửi thấy mùi trên người Bùi Vụ. Anh thậm chí còn nghĩ có phải Lộ Tịch Văn đã cọ tin tức tố lên khắp người cậu trợ lý nhỏ của mình hay không? Lớp chắn tin tức tố dày đặc gần như không khác gì đánh dấu tạm thời.

Phải biết rằng đây là điều một Alpha cấp cao gần như sẽ không làm, trừ phi thực sự thích.

Hai gã mù tịt, Quan Ngạn thầm nghĩ, rõ ràng như vậy mà lại không hề nhận ra.

Tào Quan thực ra cũng nhận ra một vài manh mối, người ngốc bạch ngọt thật sự chỉ có Huống Tuấn Mông. Uống xong ấm trà này, bọn họ định chuyển địa điểm. Huống Tuấn Mông sà đến trước mặt Bùi Vụ, miệng một tiếng "anh em" rất thân thiết.

Lát sau Huống Tuấn Mông muốn đi chơi bowling, rồi lại đòi trượt tuyết, sau khi uống rượu thì trượt tuyết dễ gặp chuyện, nên họ quyết định tới một câu lạc bộ quen thuộc. Bùi Vụ không biết chơi bowling nên chỉ đứng xem.

"Bùi Vụ, lên thử xem nào," Huống Tuấn Mông gọi.

Bùi Vụ lắc đầu: "Thôi, tôi mà ra chắc các cậu cười chết mất."

"Ai mà chẳng bắt đầu từ số 0?" Tào Quan vừa lau mồ hôi đi xuống, "Đi đi."

Lần này Bùi Vụ không từ chối được, cậu cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo len đen. Màu đen thực sự giúp người gầy đi, Huống Tuấn Mông thoải mái quan sát, không có ác ý gì mà cười: "Trợ lý Bùi, cái eo của cậu này, còn nhỏ hơn cả một số Omega đấy."

Quan Ngạn đứng bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt hóng chuyện.

Quả nhiên, Lộ Tịch Văn mấy lần ném bóng đã khiến Huống Tuấn Mông đánh đến không biết đường nào mà lần, không thắng nổi, còn có dấu hiệu sắp bùng nổ.

Đây là đang đánh kẻ thù à? Huống Tuấn Mông thầm nghĩ.

Quan Ngạn cảm thấy kẻ ngốc không đáng được thương hại, theo anh thấy Lộ Tịch Văn biểu hiện quá rõ ràng, hay nói cách khác, Lộ Tịch Văn căn bản không định che giấu.

Tư thế Bùi Vụ cầm bóng không tốt, thường xuyên đánh lệch. Huống Tuấn Mông chỉ tay này tay nọ chỉ dẫn vài đường, thực ra lời nói chẳng có tác dụng gì, "Bùi Vụ, lòng bàn tay căng ra, đúng rồi, cầm như thế, rồi đánh như thế."

"Môn ngữ văn cấp ba của cậu không đạt là có lý do đấy." Lộ Tịch Văn đi ngang qua Huống Tuấn Mông, rất tự nhiên đứng cạnh Bùi Vụ, tay cầm tay dạy cậu. Khi khom người, Bùi Vụ cảm nhận người phía sau dán sát lại, động tác lại hoàn toàn đồng bộ.

"Tập trung đi." Lộ Tịch Văn nói.

Bùi Vụ kiểm soát lực ném bóng ra, tiếng bóng ma sát với ván gỗ phát ra liên hồi, rồi một tiếng "phanh" rất nhẹ, các chai gỗ rầm rầm đổ rạp. Bùi Vụ nín thở, thấy chiếc cuối cùng lay động vài cái, rồi vẫn đứng yên tại chỗ, có chút đáng tiếc.

"Cũng được đấy chứ." Lộ Tịch Văn nói.

"Mẹ nó!" Quan Ngạn nghe thấy Tào Quan bên cạnh khẽ chửi.

"Mấy tháng rồi?" Quan Ngạn nghiêng người về phía Tào Quan, hàm ý hỏi.

"Bùi Vụ tới Xướng Vinh cũng chỉ mới 5 tháng thôi." Tào Quan nói, "Thời gian ngắn như vậy, nếu không phải tận mắt thấy, ai mà bảo với tao Lộ Tịch Văn động lòng, tao chắc chắn sẽ nghĩ người đối diện bị điên rồi."

Nói có lý.

"Mày thấy ấn tượng về Bùi Vụ thế nào?" Tào Quan tò mò.

Quan Ngạn: "Một Beta rất giỏi."

Trong giọng nói của anh là sự tán thưởng không hề che giấu, Quan Ngạn chú trọng ấn tượng đầu tiên, càng chú trọng chi tiết. Từ lần đầu gặp Bùi Vụ đến giờ, người này luôn đúng mực, điềm đạm, không có bất kỳ hành vi đột ngột vượt quá giới hạn nào, và khuôn mặt rất dễ nhìn.

Quan Ngạn cảm thán một câu: "Người này hợp gu tao lắm, giá mà tao là Alpha, tao đã có thể theo đuổi trước Lộ Tịch Văn rồi."

"Họ Lộ chẳng phải sẽ liều mạng với mày sao?" Tào Quan thấy câu này có quá nhiều chỗ để chọc, nhưng mà lúc Quan Ngạn chưa phân hóa, mọi người đều nghĩ anh sẽ là Alpha, thời niên thiếu anh rất sôi nổi, nhiệt huyết, không thiếu chút nào. Chạy marathon có thể về nhất hoặc nhì cùng Lộ Tịch Văn. Sau này phân hóa thành Omega, thể lực giảm sút đáng kể, bị tin tức tố trói buộc, mới trở thành một người trầm lặng đứng ngoài quan sát.

Lộ Tịch Văn dạy Bùi Vụ chơi mấy ván, thì bị một người phục vụ lịch sự ngắt lời. Người phục vụ chỉ lên tầng trên, Lộ Tịch Văn xuyên qua cánh cửa kính sát đất nhìn thấy một người quen.

"Các cậu cứ chơi tiếp đi." Lộ Tịch Văn nói.

Anh đi theo người phục vụ lên lầu, giây tiếp theo, Bùi Vụ nhìn thấy phía sau người quen đó, có Nguyễn Hàn Ngạn. Bùi Vụ theo bản năng có chút căng thẳng, rồi lại thả lỏng, thản nhiên dời tầm mắt đi.

Không để ý đến vẻ u ám trong mắt Nguyễn Hàn Ngạn.

Thời đại học Bùi Vụ không phải không có bạn bè, có một hai người chơi rất thân, quan hệ với bạn cùng phòng cũng không tệ, nhưng không có ngoại lệ, cuối cùng tất cả đều rời xa cậu. Hoặc là sợ thế lực của Nguyễn Hàn Ngạn, hoặc là tin vào những lời chia rẽ của cậu ta. Nhưng Lộ Tịch Văn thì khác, Bùi Vụ kiên định tin rằng, nếu bản thân không có vấn đề, nhưng xung quanh lại không ngừng xuất hiện những nghi ngờ, thì không cần hoài nghi, nhất định là vấn đề của môi trường. Chỉ cần nhảy ra, vươn lên, tiếp xúc với những người bình thường thì sẽ ổn thôi.

Người kia quả thực có chút giao tình với Lộ Tịch Văn, còn Nguyễn Hàn Ngạn là được đưa tới để làm quen với giới Hồng Đô, với tư cách con trai của một người bạn. Lộ Tịch Văn nói chuyện xong, đứng dậy rồi rời đi.

Ra cửa vừa đi được vài bước, Nguyễn Hàn Ngạn đuổi theo, "Anh Lộ."

Cậu ta dường như chạy hơi gấp, mặt ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh đầy sùng bái và ngưỡng mộ, cơ thể bốc ra một chút tin tức tố. Bất kể Alpha nào đến cũng khó mà cưỡng lại, trong số Omega, Nguyễn Hàn Ngạn có ưu thế bẩm sinh.

Lộ Tịch Văn vừa nhíu mày, Nguyễn Hàn Ngạn đã theo bản năng thu lại tin tức tố. Dù sao những lời đánh giá "cây thạch nam" và "chuối thối" thực sự rất tổn thương.

"Anh Lộ." Nguyễn Hàn Ngạn điều chỉnh hơi thở, như thể lấy hết dũng khí, đưa tay ra: "Tối hôm đó có chút hiểu lầm, liệu chúng ta có thể làm quen lại không?"

Ngay lập tức cậu ta trở về vẻ kiên cường, hào sảng, khóe miệng nhếch lên một độ cong vừa vặn.

Nhưng Lộ Tịch Văn xuyên qua vẻ ôn nhu bề ngoài đó, nhìn thấy linh hồn ẩm ướt, dơ bẩn và u tối bên trong. Không ai có thể chịu được ánh mắt đánh giá trực diện và sắc bén như vậy của Lộ Tịch Văn. Nguyễn Hàn Ngạn có chút không thể cười nổi nữa.

Omega không thể chống lại Alpha, đặc biệt là Alpha cấp cao. Nguyễn Hàn Ngạn chỉ không cam lòng khi cứ thế mà thất thủ.

Nhưng thất thủ thì sao chứ? Cậu ta chẳng phải đã đính hôn với Túc Sâm rồi sao? Cân nhắc kỹ lưỡng có thể thấy, Nguyễn Hàn Ngạn nhắm vào tất cả những người xung quanh Bùi Vụ. Chỉ vì thời đại học, cái tên Túc Sâm phế vật không kiểm soát được tin tức tố cứ quấn lấy Bùi Vụ sao?

Nếu Nguyễn Hàn Ngạn có đầu óc bình thường, đáng lẽ đã phải đá Túc Sâm bay xa hai mét.

Nhưng cậu ta giống như dây leo, cứ thế quấn theo Bùi Vụ.

Lộ Tịch Văn tin vào ác ý vô duyên vô cớ, nhưng ác ý của Nguyễn Hàn Ngạn lại quá mức sắc nhọn, không phải đơn thuần là ghét người, cậu ta mang theo một mục đích rất rõ ràng. Trong đó có một thứ mà Lộ Tịch Văn cực kỳ quen thuộc. Là gì đây?

Lộ Tịch Văn tiến lại gần một bước, Nguyễn Hàn Ngạn muốn lùi lại, nhưng bị anh túm chặt cổ áo. Bất đắc dĩ đối diện, những thứ mà Nguyễn Hàn Ngạn đã che giấu như không chịu nổi, la hét sợ hãi mà chạy trốn tán loạn.

Tìm thấy rồi... Một nhận thức không thể tin nổi trỗi dậy trong lòng Lộ Tịch Văn.

Thì ra là vậy? Hoá ra là vậy!

Nguyễn Hàn Ngạn đang xua đuổi những người xung quanh Bùi Vụ, giống như một Alpha đang xua đuổi những kẻ xâm phạm lãnh địa.

"Mày đúng là b**n th** mà." Lộ Tịch Văn đẩy Nguyễn Hàn Ngạn ra.

Bình Luận (0)
Comment