Lộ Tịch Văn không phải là Alpha duy nhất có thể cụ thể hóa tin tức tố.
Ngày phân hóa, trải nghiệm của anh vô cùng tồi tệ. So với những lời đánh giá "như được tái sinh," "gân cốt trọng tạo" của các Alpha khác, Lộ Tịch Văn chỉ thấy đó là một giấc mơ kỳ lạ. Từng khoảnh khắc, anh đều trải qua nỗi đau thấu xương và máu thịt căng phồng. Tỉnh dậy, bức tường bị đấm đến nỗi đầy vết lõm.
Vật thể hóa tin tức tố đứng ngay trong tầm tay Lộ Tịch Văn, đôi mắt vàng nhạt mang vẻ thờ ơ và kiêu ngạo không khác gì chủ nhân. Sau đó là những cuộc kiểm tra không dứt. Lộ Tịch Văn cảm nhận sâu sắc rằng trong mắt những nhân viên y tế lúc đó, anh có thể không được xem là một con người.
Trong số đó, có một gã cuồng sinh học. Khi quan sát vật thể, hắn đột nhiên dùng điện giật. Lộ Tịch Văn mở bừng mắt trong cơn đau nhức, ký ức trở nên hỗn độn, nhỏ vụn, tràn ngập bạo lực. Đến một khoảnh khắc nào đó, anh cuối cùng cũng hiểu ra rằng gen mạnh yếu tự nó đã phân chia trận doanh. Cho dù anh có tỏ ra thân thiện đến mấy, cũng không nhận được sự đối xử bình đẳng.
Kể từ đó, Lộ Tịch Văn thu hồi vật thể của mình và không bao giờ để nó xuất hiện trở lại.
Giới Alpha cấp cao cũng không từ bỏ ý định. Năm đầu tiên, họ giám sát Lộ Tịch Văn rất chặt chẽ. Nhưng sự trưởng thành của một Alpha cấp cao vô cùng kinh ngạc. Khi Lộ Tịch Văn bước ra khỏi thời niên thiếu, thành công tiếp quản Xướng Vinh, những cái nhìn soi mói phiền phức kia cuối cùng cũng không thể tiếp tục.
Kể cả sau này trong các kỳ dịch cảm, Lộ Tịch Văn cũng chưa bao giờ thấy lại vật thể của mình. Cũng có trường hợp vật thể chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất. Vì không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày nên Lộ Tịch Văn không để tâm. Thời gian trôi đi, đầu óc bị lấp đầy bởi công việc chất chồng như núi, khoảnh khắc vội vàng của năm đó cũng hoàn toàn phai nhạt khỏi ký ức.
Cơn gió tuyết mạnh mẽ thổi đến, làm Lộ Tịch Văn nhớ lại nhiều chuyện cũ. Anh dùng sức xoa mặt, tâm trạng trở nên không được tốt.
Muốn ăn chè đậu đỏ Bùi Vụ nấu, Lộ Tịch Văn nghĩ vậy, rồi đi đường vòng về nhà.
Anh gần như đóng băng thành người tuyết khi bước vào. Bùi Vụ kinh ngạc giật mình, cho rằng anh đã lăn lộn trong đống tuyết.
Bùi Vụ lấy khăn mặt ra, Lộ Tịch Văn không nhận, ngược lại hơi nghiêng người, để lộ cổ. Bùi Vụ dừng một chút, lau khô nước trên mặt cho anh.
“Nấu chút chè đậu đỏ đi.” Lộ Tịch Văn nói: “Tôi đi tắm.”
“Lau khô đã.” Thái độ Bùi Vụ hiếm khi cứng rắn, “Đừng tắm vội, chờ nhiệt độ cơ thể ổn định đã.”
Lộ Tịch Văn không thích bị người khác phản bác, nhưng lại như nghĩ tới điều gì đó, hừ hừ hai tiếng, coi như đồng ý.
Bùi Vụ đi pha trà nóng, còn Lộ Tịch Văn thì ngồi trên sofa "đấu mắt" với vật thể của mình.
Nó không phải linh miêu sa mạc, chỉ là ngoại hình rất giống con non của loài đó. Lộ Tịch Văn không thích thử, thế là một tay kéo nó lại. Bỏ qua sự giãy giụa của vật thể, anh bóp miệng nó quan sát cẩn thận. Mặc dù đây là lần thứ hai gặp mặt, nhưng Lộ Tịch Văn, một Alpha đã quá hiểu về tin tức tố của mình, bỗng nhận ra một điều kỳ lạ. Vật này không chỉ lớn như vậy, mà khả năng cao sẽ biến đổi khi tin tức tố của anh mạnh lên.
Tất nhiên, anh không muốn thử. Lộ Tịch Văn buông vật thể ra, nhưng cặp lông mày nhíu chặt không hề giãn ra. Cảm giác như một luồng điện vượt quá sức chịu đựng lại dâng lên tủy não, kích thí/ch cơ thể co giật không tự chủ.
Bùi Vụ pha một ly trà Kim Tuấn Mi, mang tới cho Lộ Tịch Văn xong, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Đợi nhiệt độ cơ thể tăng lên, tôi biết rồi.” Lộ Tịch Văn nói khẽ.
Lòng Bùi Vụ chùng xuống, nhưng cậu vẫn có thái độ ôn hoà: “Thật sự không thích thì lát tôi sẽ mang nó về.”
“Cậu mang không đi được đâu.” Lộ Tịch Văn nói tiếp: “Nó thuộc về nơi này.”
Như để xác minh lời Lộ Tịch Văn, vật thể nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ, trong cái nhìn kinh ngạc của Bùi Vụ, nó đẩy cửa sổ trượt ra. Thân hình vô cùng linh hoạt chui qua khe hẹp, vài cái đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Nó...”
“Tôi đã bảo rồi, tổ của nó ở đây.” Lộ Tịch Văn nói.
“Vậy à.” Giọng Bùi Vụ trầm xuống, cứ như sự thân mật của hai người vừa rồi chỉ là ảo giác.
Khoảnh khắc đó, Bùi Vụ nghĩ rất nhiều. Xét cho cùng, có thể là cậu đã vượt quá giới hạn. Một Alpha cấp cao sẽ ưu tiên xem xét Omega, chứ không phải Beta. Có lẽ trước đây Lộ Tịch Văn có cảm tình với cậu, nhưng sau khi thực sự tiếp xúc, phát hiện không phải cảm giác mình mong muốn. Sự bực bội và lạnh nhạt của Lộ Tịch Văn đều viết rõ trên mặt, coi như là một ám chỉ rành rành.
Những điều này Bùi Vụ đều có thể hiểu. Không phải vì cậu thích đối phương mà người ta phải đáp lại. Nếu không được, sau này chỉ cần duy trì mối quan hệ cấp trên – cấp dưới bình thường là được.
“Để tôi nấu xong chè đậu đỏ rồi tôi về.” Giọng Bùi Vụ rất nhẹ, mang theo một chút run rẩy. Cậu cảm thấy nơi nào có oxy đi qua đều không thể kìm nén được nỗi đau.
Vừa dứt lời, Lộ Tịch Văn “cọ” một tiếng đứng dậy. Không còn bận tâm đến những chuyện cũ phiền muộn, anh bị ý tứ trong lời nói của Bùi Vụ làm kinh hãi.
“Trời lạnh thế này cậu về làm gì?”
Một lát sau, Bùi Vụ cười một cái, “Lộ tổng cũng thích hỏi những điều đã rõ ràng sao?”
Lộ Tịch Văn không thể bình tĩnh được. Anh nắm lấy vai Bùi Vụ, kéo anh đối mặt với mình, cẩn thận tìm kiếm cảm xúc trong mắt đối phương. “Rõ ràng cái gì? Sao hả Bùi Vụ, cậu câu dẫn tôi trước, rồi đợi tôi cắn câu lại phát hiện không phải thứ cậu muốn, định đá tôi một cái sao?”
Bùi Vụ: “???”
“Tôi nói cho cậu biết không có chuyện đó đâu!” Sắc mặt Lộ Tịch Văn khó coi, giọng nói cũng lớn hơn, “Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình! Cậu, cậu đã lấy đi nụ hôn đầu của tôi.” Câu cuối cùng Lộ Tịch Văn hạ giọng: “Chạy hả? Cậu đừng hòng!”
Bùi Vụ chớp chớp mắt, thật lòng cảm thấy đôi khi mạch suy nghĩ của họ rất lệch nhau.
“Không phải anh mặt mày u ám sao?” Bùi Vụ từ tốn, “Tôi cứ tưởng anh đổi ý…”
Lộ Tịch Văn ngẩn người, nhíu mày: “Chuyện nào với chuyện nào thế?”
“Vậy anh không vui, không liên quan gì đến tôi, chẳng lẽ là vì Bạch Tuyết?”
“Bạch Tuyết?” Lộ Tịch Văn trừng mắt.
“Tôi gọi tạm, không hay à?”
Lộ Tịch Văn: “...”
“Nó quá đẹp, nhất định là công chúa.”
“Không phải công chúa, là hoàng...”
Thôi, đều là chuyện nhỏ.
Lộ Tịch Văn không xoắn xuýt nữa. Anh tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm chặt Bùi Vụ. Bùi Vụ theo bản năng vòng hai tay ôm lại anh, “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Lộ Tịch Văn không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng đối mặt với Bùi Vụ, lớp vỏ bọc này dường như không còn vững chắc nữa. Anh thậm chí còn nảy sinh chút ham mu.ốn thổ lộ, “Nhớ lại vài chuyện cũ không hay, bây giờ không thể kể cho cậu nghe.”
“Tôi không hỏi nữa đâu.”
“Bùi Vụ.” Lộ Tịch Văn cảm thấy trong lòng dấy lên những gợn sóng, ngứa ngáy, “Chúng ta như thế này là gì?”
Xét đến việc Lộ Tịch Văn không chỉ thiếu kinh nghiệm thực tế, mà cấu tạo não anh còn luôn loại bỏ những cảm xúc thừa thãi để làm việc hiệu quả hơn, Bùi Vụ ôn hòa nói: “Giai đoạn động lòng.”
“Hôn môi không phải là xác nhận quan hệ sao?”
“Nhanh quá.” Bùi Vụ hơi đẩy Alpha ra một chút, nghiêm túc nói: “Lộ Tịch Văn, chúng ta chưa tìm hiểu kỹ về nhau. Vừa rồi tôi trấn an anh là vì lo anh mất kiểm soát trong kỳ dịch cảm.”
Tìm hiểu Bùi Vụ? Lộ Tịch Văn nóng lòng muốn thử. Nghĩ đến đây, anh đột nhiên đi về phía tủ giày, lục lọi trong một ngăn tủ một lát, rồi lấy ra một tấm thẻ.