Trong ấn tượng của Lam Triết, đây là lần đầu tiên Lộ tổng đi làm muộn.
Bùi Vụ đi theo phía sau, dù vẫn ôn hòa và khôn khéo, nhưng sắc mặt lại trắng bệch đến đáng sợ.
Lộ Tịch Văn vừa vào văn phòng đã nói: "Công việc quan trọng giao cho Lam Triết, còn lại bảo người bên bộ phận dự án đến."
Lam Triết đứng dậy, "Lộ tổng, phó tổng Thừa Thiên đang ở trong phòng họp ạ."
Lộ Tịch Văn: "Sớm vậy à?"
"Anh đi đi." Bùi Vụ nói: "Tôi ở đây cũng cần một hai tiếng."
Lộ Tịch Văn trước khi rời đi đã đưa cho Lam Triết một ánh mắt, Lam Triết hiểu ý ngay.
Bùi Vụ cầm USB đến, hắng giọng một cái. Lam Triết lúc này mới phát hiện giọng cậu bị nghẹt mũi, "Bị cảm à?"
"Cũng không phải." Bùi Vụ nói: "Tôi cứ thay đổi thời tiết là lại như vậy."
"Anh không giống vấn đề thời tiết." Lam Triết lẩm bẩm một câu nhưng không nói ra. Bởi vì quá hoang đường. Tình trạng của Bùi Vụ giống hệt với em họ anh ta khi phân hóa, không tìm ra nguyên nhân cụ thể, nhưng cũng ủ rũ, uể oải, nhìn như chiếc lá bị sương đánh.
Và đặc biệt là rất dựa dẫm vào người nhà.
Khi mới bước vào, Bùi Vụ còn nắm góc áo của Lộ Tịch Văn. Đó gần như là một động tác theo bản năng, mang theo sự quyến luyến vượt quá giới hạn.
Bàn giao công việc cho Lam Triết xong, Bùi Vụ tự mình đi bộ đến bộ phận dự án. Lỡ mà nói sai lời nào đó bị Lộ Tịch Văn nghe được, thì cảm hứng làm việc của người ta sẽ bị hủy hoại.
Dù đã tăng tốc nhưng cũng đến giữa trưa mới xong.
Ăn qua loa trong căng tin một chút, Lộ Tịch Văn liền phải đưa Bùi Vụ về.
"Nửa tháng, anh nghỉ ngơi thật tốt. Tôi sẽ thuê người giúp việc đến, không cần anh nấu cơm." Trên xe, Lộ Tịch Văn nói.
Bùi Vụ cười nhạt: "Làm sâu gạo à."
Lộ Tịch Văn nghĩ thầm, van xin cậu làm sâu gạo một lần đi.
Khi đi ngang qua một tiệm vịt quay, mùi hương đậm đà bay đến. Bùi Vụ nhìn ra ngoài. Lộ Tịch Văn liền đánh tay lái, rẽ vào rồi dừng xe lại.
"Đợi, tôi đi mua." Lộ Tịch Văn căn bản không cần Bùi Vụ lên tiếng. Người này tối qua ăn có hai miếng, hiếm khi thấy hứng thú với vịt quay.
Bùi Vụ xuống xe chờ. Cậu nhìn thấy Lộ Tịch Văn đeo kính râm sải bước lên bậc thang. Thân hình cao ráo nổi bật giữa khung cảnh mờ nhạt.
Không có nhiều người, Lộ Tịch Văn nhanh chóng thanh toán và mua được.
Bùi Vụ thấy thế định lên xe, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu lên: "Anh Hai?!"
Giọng nói đó chói tai, phấn khích, lộ ra sự tham lam không kiềm chế được.
Bùi Vụ quay đầu lại, thấy Trương Văn Tú cùng Bùi Minh và Bùi Trân đang đứng cách đó không xa.
Bùi Minh còn cầm xiên que trên tay. Gã vội vàng đưa cho Bùi Trân, ba bước cũng làm hai bước tiến lên. Mắt gã dán chặt vào chiếc xe không rời, mặt bắt đầu đỏ lên, "Anh, xe của anh à?"
Tâm trạng của Bùi Vụ tồi tệ đến tột cùng.
Là loại cảm giác tươi đẹp bỗng nhiên bị gián đoạn, mùi hôi hám khó chịu bao trùm khiến cậu không thở nổi.
"Cậu nghĩ tôi mua nổi sao?"
Bùi Minh như không nghe thấy. Gã vừa thấy Bùi Vụ xuống xe, giờ lại muốn lên. Dù sao cũng là bạn bè đúng không? Mượn cho gã lái vài ngày cũng không quá đáng chứ?
Nước miếng của Bùi Minh sắp chảy xuống. Gã cúi người định sờ vào thân xe, rồi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: "Sờ vào làm bẩn, mười vạn."
Nhà họ Bùi mới mua nhà. Bùi Minh muốn một đôi giày đá bóng 5000 tệ mà Trương Văn Tú vốn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của gã cũng không đồng ý. "Mười vạn" làm Bùi Minh giật mình, lập tức đứng thẳng lại.
Trương Văn Tú không thích người khác nói con trai bà, định cãi lại, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Lộ Tịch Văn. Rõ ràng là một Alpha. Bà tức thì tắt tiếng, cười gượng, dò hỏi Bùi Vụ: "Tiểu Vụ, đây là bạn con à?"
"Cấp trên của tôi." Bùi Vụ không có kiên nhẫn: "Chúng tôi vừa đi công tác về, còn có việc."
Bùi Minh đã trở lại bên cạnh Trương Văn Tú, đẩy đẩy cánh tay bà.
Trương Văn Tú hiểu ý của Bùi Minh, nhưng Bùi Vụ nói, đó là cấp trên của cậu, là ông chủ lớn, thì không phải là người họ có thể tiếp xúc, có thể đắc tội.
Nhưng Trương Văn Tú khó khăn lắm mới gặp được Bùi Vụ, sao có thể buông tha. Bà chuyển sang vẻ mặt của một người mẹ, lộ ra chút đáng thương và nhún nhường, "Tiểu Vụ à, tối nay về nhà ăn bữa cơm nhé?"
Bùi Vụ theo bản năng: "Lại hết tiền à?"
Câu nói này làm mặt Trương Văn Tú cứng lại, nhưng nghĩ lại, Bùi Vụ là con trai bà, cho gia đình tiền thì có gì không bình thường?
Thế là Trương Văn Tú tiếp tục nói: "Con đừng như vậy, mẹ nuôi con khôn lớn không dễ dàng gì. Mẹ con không nên thù qua đêm. Con không thể hễ xích mích với người nhà là lại chặn mẹ nha."
Lòng Bùi Vụ lạnh lẽo.
Nếu người đứng bên cạnh không phải Lộ Tịch Văn, nghe những lời này sẽ cảm thấy thế nào?
Trương Văn Tú từ khi phát hiện cậu mất kiểm soát, điều duy nhất bà muốn làm là "kiểm soát", "làm chủ", chưa bao giờ quan tâm Bùi Vụ muốn làm người như thế nào.
Khi Trương Văn Tú nói những lời này, bà còn cẩn thận đánh giá sắc mặt Lộ Tịch Văn, coi như là cảnh cáo Bùi Vụ.
Ai ngờ Lộ Tịch Văn lại cười khẩy một tiếng: "Xin lỗi, phiền bà hỏi một chút, con trai nhỏ của bà vẫn chưa cai sữa sao?"
Sắc mặt của Trương Văn Tú và Bùi Minh đồng thời cứng đờ.
"Chiếc xe này 3800 vạn. Cậu muốn lái à? Được thôi, nể mặt Bùi Vụ, tôi cho cậu thuê. Tiền thuê một ngày 8000. Bà thấy thế nào?" Lộ Tịch Văn dù đeo kính râm nhưng ánh mắt sắc bén, đâm vào người Bùi Minh khiến gã khó chịu.
Ngày thường Bùi Minh đã sớm nhảy lên chửi bới, gã là kẻ bắt nạt người yếu. Nhưng sự tự tin của Lộ Tịch Văn quá lớn, loại uy lực của quyền thế đó làm gã im miệng. Quan trọng hơn, gã có thể cảm nhận được tin tức tố của Lộ Tịch Văn, thật là đáng sợ!
"Không lái, chúng tôi không lái." Trương Văn Tú vội nói.
"Sao bà lại không biết xấu hổ nói là đã nuôi Bùi Vụ khôn lớn?" Lộ Tịch Văn cười nhạo: "Đúng là có một cái miệng mà cái gì cũng dám nói. Di chứng do phân hóa của Bùi Vụ vì bỏ lỡ thời gian tốt nhất mà kéo dài bảy tám năm. Còn thằng con trai nhỏ này của bà thì muốn trời có trời, muốn trăng có trăng." Nghĩ đến Bùi Vụ đã mấy ngày nay không thoải mái, Lộ Tịch Văn chợt trầm giọng xuống: "Kết quả nuôi ra cũng là đồ phế. Vứt. Dựa vào thứ như vậy để nối dõi tông đường? Ngọc tỷ truyền quốc nhà bà cũng cho tôi xem đi."
Bùi Vụ nhận lấy vịt quay, đẩy Lộ Tịch Văn lên xe.
Bùi Trân vẫn luôn im lặng, khẽ lắc đầu với Bùi Vụ, ý bảo cậu mau đi.
"Công ty còn có việc." Bùi Vụ nhàn nhạt nói: "Mọi người cứ chơi thong thả."
Bùi Minh lần này không gây rối. Cho đến khi chiếc xe đi khuất, gã vẫn rúc vào người Trương Văn Tú.
"Mẹ, mẹ nói anh Hai có phải phát đạt rồi không?" Bùi Minh vẫn chưa hoàn hồn sau sự trấn áp tin tức tố thầm lặng của Lộ Tịch Văn, giọng nói có chút sợ hãi.
Bùi Trân: "Anh đã nói rồi, đó là ông chủ của anh ấy. Anh cứ như không nghe thấy vậy."
Trương Văn Tú không nói một lời. Cái cảm giác trống rỗng lại dâng lên trong lòng.
Họ cho Bùi Vụ một mạng sống, là nó không biết cố gắng, cứ hai ba ngày lại ốm. Làm cha mẹ, vì đại cục mà chọn cách dừng điều trị thì có gì sai? Ân sinh thành dưỡng dục lớn hơn trời. Nó đọc nhiều sách như vậy, lẽ nào không hiểu?
Con cái cả đời cũng không trả hết ơn cha mẹ. Không có họ, Bùi Vụ còn không sống được hai mươi mấy năm này!
Lộ Tịch Văn nghĩ rằng cặp mẹ con đó sẽ gặp vận rủi trong ba tháng tới.
"Trừ con gái út của bà ta ra, không có ai tốt cả." Lộ Tịch Văn mắng.
Bùi Vụ không phản bác. Cậu tranh thủ lúc xe dừng đèn đỏ, bóc quả quýt mà trưởng bộ phận dự án đã đưa cho cậu buổi sáng cho Lộ Tịch Văn ăn, "Tối làm cá sốt chua ngọt nhé."
"Không làm."
Bùi Vụ không thoải mái thì Lộ Tịch Văn cũng không có hứng ăn uống. "Người giúp việc sẽ đến."