Ở Hồng Đô, những cơn mưa xuân dầm dề không dứt, vừa tạnh được nửa ngày, giờ lại bắt đầu tí tách tí tách.
Lộ Tịch Văn từ câu lạc bộ bước ra, dặn dò Lam Triết: "Cho người theo dõi chặt chẽ, một khi bọn họ gây chuyện thì cho chút cảnh cáo, còn nếu cứ muốn tìm chết thì làm theo quy trình."
Lam Triết đáp: "Vâng."
Sắc trời đêm buông xuống, những ngọn đèn trên các tòa nhà đối diện lần lượt sáng lên. Ánh mắt lạnh lẽo của Lộ Tịch Văn bỗng dịu đi một chút, hắn không biết đang nghĩ gì, những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cũng trở nên mềm mại hơn.
Lam Triết hỏi: "Có muốn đi mua đồ ngọt không ạ?"
Trước khi rời đi, Bùi Vụ đã nhắc đến.
Thật ra tiếng nói rất nhỏ, như thể Bùi Vụ sau khi dần bình phục, cuối cùng cũng có đủ sức lực để thử nghiệm mối quan hệ của họ. Lộ Tịch Văn hận không thể dọn cả tiệm bánh ngọt đến. Bực mình vì Lam Triết lái xe chậm, hắn tự mình đạp ga, và thời gian đi đường nửa tiếng đã rút ngắn còn hai mươi phút.
Cửa phòng bệnh khép hờ, một vệt sáng hắt ra.
Lộ Tịch Văn xách theo một chiếc bánh kem nhung đỏ và hai chiếc bánh tart trứng, nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy vào.
Lam Triết đã về, trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ.
"Đổi thuốc chưa?" Lộ Tịch Văn hỏi.
Bùi Vụ nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào.
Lộ Tịch Văn bỗng thấy toàn thân căng thẳng.
Hắn đặt bánh kem và bánh tart trứng lên tủ đầu giường, vừa tầm với của Bùi Vụ. Trong đầu hắn điên cuồng vang lên lời Quan Ngạn nói: "Omega mới phân hóa cảm xúc rất không ổn định, có khi chỉ là cái ly đặt không đúng chỗ cũng có thể khiến họ nổi giận." "Người không biết nhìn sắc mặt như cậu, tốt nhất nên bỏ nhiều công sức vào."
Lộ Tịch Văn rất nghe lời khuyên, vì thế hắn phóng thích tin tức tố.
Hơi thở mát lạnh xoa dịu vầng trán nhíu chặt của Bùi Vụ. Lộ Tịch Văn thấy có tác dụng liền thừa thắng xông lên, ngồi xuống mép giường, ghé sát vào Bùi Vụ: "Giận tôi về muộn à? Công ty có chút việc, tiện đường xử lý luôn."
Bùi Vụ vẫn im lặng, Lộ Tịch Văn tiếp tục: "Chán à? Hay mai bảo Quan Ngạn đến, nhưng hắn nói xấu tôi đấy, cậu chọn lọc mà nghe."
"Một cái bánh tart trứng sữa tươi, một cái vị sô-cô-la, muốn ăn thử không?" Lộ Tịch Văn hỏi.
Hắn hơi mở to mắt, khiến luồng tin tức tố nặng nề của một Alpha đỉnh cấp giảm đi hơn nửa.
Bùi Vụ khẽ nói: "Vị sữa tươi."
Lộ Tịch Văn bỗng thấy bụng dưới ấm nóng.
Bùi Vụ thong thả ăn xong, mới hỏi Lộ Tịch Văn: "Bác sĩ có nói khi nào tôi được xuất viện không?"
"Ở thêm vài ngày." Lộ Tịch Văn đáp, "Nhà vẫn chưa dọn dẹp xong."
Bùi Vụ ngạc nhiên: "Dọn dẹp gì?"
Đồ cần dọn dẹp nhiều lắm. Quan Ngạn là một Omega khá giỏi, nhưng khi Lộ Tịch Văn hỏi anh ta cần chuẩn bị những gì, anh ta cũng nói tới nửa tiếng đồng hồ.
"Chờ cậu về sẽ biết." Lộ Tịch Văn trả lời qua loa.
Bùi Vụ nói: "Tôi thuê phòng trọ rồi."
Vấn đề này cậu vẫn luôn suy tính.
Bùi Vụ không làm ra vẻ, cậu cảm nhận được Lộ Tịch Văn hối hận, cũng biết Alpha muốn đối xử tốt với cậu. Chuyện đêm đó, sự chăm sóc tận tâm suốt nửa tháng qua đã xoa dịu được phần nào. Nhưng sống chung với Lộ Tịch Văn với tư cách Omega thì lại khác. Cậu muốn sau khi xuất viện sẽ thích nghi lại với nhịp sống của mình, thể lực, tinh thần, sức chịu đựng, những thứ đó rốt cuộc có giảm sút hay không, Bùi Vụ đều cần tìm hiểu rõ ràng.
Nụ cười trên mặt Lộ Tịch Văn vụt tắt, hắm hít một hơi thật sâu: "Phòng trọ kia không trả được à?"
Bùi Vụ: "Không phải..."
"Không muốn sống chung với tôi à?" Lộ Tịch Văn nói, vẻ mặt buồn bã, "Nói cho cùng, cậu vẫn không muốn tha thứ cho tôi."
Bùi Vụ: "Anh chờ tôi thử đã..."
Lộ Tịch Văn bỗng nhiên đi đến bên cửa sổ, mở ra. Đây là tầng bảy.
Bùi Vụ chưa kịp hiểu chuyện gì, đã nghe Lộ Tịch Văn chất vấn một cách cứng nhắc: "Cậu có đồng ý về với tôi không?"
Bùi Vụ: "..."
Đối với Alpha đỉnh cấp, độ cao này chẳng là gì, nhưng với Lộ Tịch Văn mà nói, hành động này thực sự ấu trĩ.
Bùi Vụ tức đến bật cười, túm lấy chiếc gối ôm trên đầu giường ném về phía hắn.
Lộ Tịch Văn ngay lập tức nhếch mép, đón lấy chiếc gối ôm, đóng cửa sổ lại, rồi đi về phía Bùi Vụ, nhẹ nhàng ôm cậu: "Tôi biết Beta và Omega có nhịp sống khác biệt, nhưng tôi cam đoan sẽ không làm phiền hay thay đổi gì. Tôi không yên tâm khi cậu sống một mình."
Bùi Vụ không nói gì.
Lộ Tịch Văn nghĩ bụng, vậy là ổn rồi.
Bùi Vụ đẩy hắn ra, rồi lấy chiếc bánh kem nhung.
Cậu ăn từng miếng, không nói cho Lộ Tịch Văn biết mười phút trước mình đã rất khó chịu, và cảm xúc này không thể nào dằn xuống được. Rõ ràng lúc ra ngoài, Lộ Tịch Văn nói nhiều nhất một tiếng sẽ về, nhưng lại phải hai tiếng sau mới quay lại. Vì tuyến thể bị tổn thương, tin tức tố mà Alpha để lại tiêu hao rất nhanh. Lớp chắn mỏng đi, cậu như một chú chim non rơi xuống từ cành cây lúc chạng vạng, bất lực nhìn màn đêm buông xuống, không thể kiểm soát nỗi hoảng loạn.
Quan Ngạn an ủi cậu rằng đó là bình thường, khỏi bệnh sẽ bình phục, nhưng quá nhiều sự thay đổi khiến Bùi Vụ bất an.
Buổi chiều cậu được y tá đẩy ra ngoài phơi nắng. Cậu đã có thể ngửi thấy đủ loại tin tức tố khác nhau trong không khí, thậm chí phân biệt được cảm xúc của chủ nhân. Cứ như thể bỗng nhiên mở toang hai mạch Nhâm Đốc, thế giới đột ngột trở nên rõ ràng khiến cậu đành phải kết thúc sớm buổi phơi nắng, quay về phòng và xịt ngay một lớp chất cách ly.
Y tá đẩy cửa vào, Bùi Vụ vừa ăn xong chiếc bánh kem.
Y tá thò đầu vào nhìn, thở dài: "Vẫn nên ăn ít đồ ngọt thôi."
"Bác sĩ nói thỉnh thoảng ăn cũng không sao." Lộ Tịch Văn tiếp lời: "Tôi mua, tôi muốn cậu ấy vui hơn."
Y tá nghe vậy liền không nói nữa.
Cô vẫn nhớ rõ tình trạng bệnh nhân khi được đưa đến vô cùng tồi tệ. Không có tin tức tố trấn an, rất có khả năng phải cắt bỏ tuyến thể. Nhưng gần đây sự phục hồi đáng kinh ngạc, có liên quan trực tiếp đến Alpha này.
Y tá cởi băng gạc trên cổ Bùi Vụ, Lộ Tịch Văn đứng bên cạnh, bàn tay không ngừng nắm chặt.
Hắn kiểm soát luồng tin tức tố chính xác bao trùm lên tuyến thể của Bùi Vụ để làm dịu cơn đau. Vết cắt ngang qua tuyến thể không còn đáng sợ nữa, nhưng vẫn còn rất rõ ràng.
Bác sĩ đã nhiều lần đảm bảo với Lộ Tịch Văn rằng sau khi Bùi Vụ bình phục có thể xóa sẹo, nhưng nhìn thấy nó lúc này, hắn vẫn thấy xót xa.
Bùi Vụ đột nhiên nắm lấy tay Lộ Tịch Văn: "Tôi muốn uống nước."
Lộ Tịch Văn không rời đi: "Để băng bó xong tôi đi lấy."
Bùi Vụ hơi nghiêng đầu để y tá tiện thao tác. Cậu cảm thấy ngón cái của Lộ Tịch Văn sắp véo vào thịt. Thế là cậu vươn một ngón tay, chọc vào giữa bàn tay đang nắm chặt của hắn. Chọc được vài cái, Lộ Tịch Văn liền thả lỏng tay. Bùi Vụ sờ được hai vết hằn hình trăng lưỡi liềm, nhịn không được xoa xoa.
Tôi có đức hạnh gì chứ, Lộ Tịch Văn nghĩ.
Y tá mỉm cười, nhìn hai người họ một cái: "Thay xong rồi, đừng để dính nước, giữ cảm xúc ổn định. Về tin tức tố, chắc các cậu cũng đều biết rồi."
Tiễn y tá đi, Lộ Tịch Văn tiện tay tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn ở đầu giường.
Gần đây Bùi Vụ đi ngủ rất sớm. Nhưng trước đó, Lộ Tịch Văn sẽ ôm cậu từ phía sau, như thể ôm lấy một vầng trăng lạnh lẽo. Môi hắn nhẹ nhàng lướt trên lớp băng gạc. Tin tức tố tẩm bổ khiến Bùi Vụ thoải mái đến mức buồn ngủ. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy Lộ Tịch Văn trầm giọng nói: "Là mùi dương cát cánh."