[Abo] Chết Thật! Bùi Trợ Lý Lạnh Lùng Cấm Dục, Lại Bị Sếp Nhìn Lén!

Chương 72

"Bùi Vụ." Giọng Lộ Tịch Văn lạnh lùng: "Cậu lên lầu trước đi."

Người đàn ông kia lại cười nhạt một tiếng, gã rõ ràng tinh thần không bình thường. Dù mạng sống chỉ mành treo chuông nhưng gã không biết chạy trốn, mà lẩm bẩm: "Từng người từng người đều có bạn đời. Chỉ vì tin tức tố của tôi không tìm được người phù hợp, tôi phải sống cuộc sống như thế này. Tại sao?"

Người đàn ông giật mạnh cây lau nhà từ dưới chân Lộ Tịch Văn: "Chỉ là lúc đó cho cậu cảm nhận một chút tin tức tố của tôi thôi, mà cậu lại thù dai đến tận hôm nay. Thế giới này thật điên rồ, các người sống tốt thì một chút lòng trắc ẩn cũng không có."

Tai Bùi Vụ "ầm ầm" một tiếng. Trong tiếng rít sắc nhọn và dài, những manh mối rời rạc trong bóng tối đã xâu chuỗi lại thành một đường, rồi lóe sáng một cách mạnh mẽ.

Mười tuổi, cha mẹ ly hôn, Lộ Tịch Văn sống một mình trong ngôi nhà cũ.

Mười một tuổi, bắt đầu bài xích Omega.

Mười hai tuổi, phân hóa thành Alpha đỉnh cấp.

Bùi Vụ từ từ cúi xuống, cânu đột nhiên túm lấy tóc người đàn ông. Trong tiếng rên la đau đớn của gã, cậu kéo gã lại để gã nhìn thẳng vào mình.

Giọng Bùi Vụ khẽ khàng, kìm nén một sự rùng mình nào đó, nhẹ nhàng và ôn nhu như đang dỗ dành: "Ông cho anh ta cảm nhận tin tức tố của ông? Khi nào?"

Đồng tử Lộ Tịch Văn run rẩy dữ dội, theo bản năng muốn ngăn cản Bùi Vụ, nhưng cuối cùng chỉ khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, không làm gì cả.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Bùi Vụ, như rơi vào một ký ức xa xăm. Một lát sau, gã cười đắc ý: "Nhớ rồi, lúc đó tiểu Lộ mười một tuổi." Gã nhìn về phía Lộ Tịch Văn: "Chú..."

Lời còn chưa dứt, Bùi Vụ ra tay nhanh như chớp, một cú đấm thẳng vào mặt người đàn ông.

Má trái người đàn ông biến dạng ngay lập tức. Sau đó, lời nói của gã bị một tiếng k** r*n và tiếng cơ thể ngã vào thùng rác sắt che lấp. Vì sảnh rộng, tiếng "king keng" càng phóng đại gấp nhiều lần.

Tổng giám đốc Trương và trợ lý Tiểu Thôi chấn động, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trợ lý Bùi không phải ngăn cản sao? Sao Lộ tổng đánh xong, cậu ấy lại đánh tiếp?

Bùi Vụ không muốn nghĩ theo hướng đó, nhưng sự thật đã quá rõ ràng.

Tại sao Lộ Tịch Văn lại phản cảm với tin tức tố Omega đến mức không thể kiểm soát?

Máu mũi người đàn ông tung tóe. Gã đưa tay quệt, rồi sợ hãi rê/n rỉ: "Sao các người lại đánh người chứ..."

"Đừng giả ngu." Bùi Vụ dùng sức ấn đầu người đàn ông xuống, rồi kiểm tra sau gáy gã. Quả nhiên thấy một tuyến thể đã khô quắt.

Sắc mặt Bùi Vụ lạnh lẽo chưa từng thấy, cậu dùng sức vỗ vỗ má người đàn ông: "Lúc nãy, khi ông nhìn về phía Lộ Tịch Văn, ông đang khoe khoang điều gì?"

Có lẽ cuộc sống bất ổn trong thời gian dài đã khiến người đàn ông này có chút bất thường. Nhưng vẻ mặt gã khi nhếch mép cười với Lộ Tịch Văn rõ ràng mang thái độ của một kẻ chiến thắng.

Đắc ý điều gì?

Đắc ý vì đã để lại bóng ma sâu sắc cho một đứa trẻ chưa phân hóa? Hay đắc ý vì Alpha đỉnh cấp được mọi người kính sợ ngày nay, đã từng bị gã đe dọa và trêu chọc?

Bùi Vụ lạnh giọng: "Tôi với ông chưa xong đâu."

Vẻ mặt người đàn ông đầu tiên là ngây ra, sợ hãi, sau đó hiện lên sự hứng thú tột độ. Đôi đồng tử kia không giống của một con người.

"Các người làm gì được tôi?" Người đàn ông cười hi hì: "Dù sao cũng là một mạng thối, các người cứ tự nhiên."

"Không." Bùi Vụ tiếp lời: "Người thực sự không sợ chết, sẽ nằm trên một chiếc giường cứng cáp, không có sức nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay. Lời nói của ông không tính, tôi phải thử mới được."

Người đàn ông vẫn giả ngu giả ngơ: "Tôi chỉ đùa một chút thôi."

Bùi Vụ bùng nổ, kéo gã đến bên thùng rác, một cú đá mạnh thẳng vào người khiến gã dính chặt vào thùng rác.

Bùi Vụ còn muốn đánh tiếp, Lộ Tịch Văn từ phía sau ôm ngang cậu lại.

"Cậu cũng không sợ bẩn tay." Lộ Tịch Văn thay đổi tư thế, chuyển sang bế ngang. Sau đó, hắn nói với người phục vụ đang chạy lên: "Mở một phòng."

Hắn quay đầu lại nhìn Tổng giám đốc Trương, Tổng giám đốc Trương và Tiểu Thôi đều tỏ vẻ rất hiểu chuyện: "Không cần lo cho chúng tôi!"

Lộ Tịch Văn gật đầu, từ tầng một đến tầng ba, trên đường nhận lấy thẻ phòng mà người phục vụ vội vàng đưa tới. "Tít--", một cái quẹt, hắn bế Bùi Vụ vào phòng.

Bùi Vụ lúc đầu giãy giụa, nhưng sau đó thì không nhúc nhích nữa.

Cậu cúi đầu, môi cắn đến trắng bệch.

Lộ Tịch Văn đặt cậu xuống sô pha, ngón cái cọ vào môi Omega, một vài lời nói bật ra: "Không tệ như cậu nghĩ đâu. Khi cha mẹ tôi ly hôn, có một người giúp việc đã chăm sóc cuộc sống hàng ngày của tôi trong bảy năm. Cái kẻ ngốc kia, là con trai của bà ta."

Người giúp việc luôn sợ hãi quyền thế của gia đình họ Lộ, nhưng không chịu nổi khi trong một thời gian dài, cha mẹ Lộ Tịch Văn đều không về.

Trong nhà có đồ ăn thức uống ngon như vậy, một đứa trẻ mười mấy tuổi ăn hết sao?

Ban đầu bà ta chỉ dám cho con trai đến vào buổi tối, làm cho gã một bữa ngon. Số lần nhiều lên, có lần bị Lộ Tịch Văn xuống lầu lấy nước nhìn thấy, đứa trẻ không nói gì cả, bà giúp việc liền trở nên bạo dạn hơn.

Nói trắng ra, đó chỉ là một đứa trẻ, không thể lấn át được sao?

Về chuyện ăn uống, bà ta không dám cắt xén, còn phải nấu cơm và chụp ảnh hàng ngày gửi cho Đường Thanh Tố xem. Bà giúp việc nhận ra rằng Lộ Tịch Văn lúc này có chút khác thường, sẽ không mách với cha mẹ.

Dần dần, con trai bà ta đến ngày càng nhiều. Có lần hai mẹ con trò chuyện, bà giúp việc thuận miệng nói: "Giỏi lắm, nghe nói đứa trẻ đó đã được kiểm tra gen, tương lai nhất định là một Alpha cao cấp."

Alpha cao cấp? Gã đàn ông này tuyệt đối không thể tiếp xúc với những người như vậy. Thậm chí gã còn không thể trở thành Alpha cấp C.

Ngoại hình bình thường, tin tức tố thấp kém, cuộc sống thật không công bằng, gã nghĩ.

Một buổi tối, gã nhìn thấy ánh đèn trong thư phòng sáng lên, đột nhiên đi vào.

Lúc đó Lộ Tịch Văn mới mười một tuổi, nhưng đã có vóc dáng cao lớn và vẻ ngoài đẹp trai.

"Tôi chỉ nhớ rõ khi hắn bước đến dưới ánh đèn lờ mờ, vẻ mặt thực sự kinh tởm." Lộ Tịch Văn nói: "Tôi bảo hắn đi ra ngoài, sau đó hắn đột nhiên cười, hỏi tôi sắp phân hóa, có phải là không ngửi được tin tức tố của Omega không?"

"Tôi đúng là sắp phân hóa, nên tôi có thể ngửi thấy." Lộ Tịch Văn nghĩ đến đây không khỏi nhíu mày: "Cực kỳ khó chịu, cả phòng đều ngập tràn, như thể trong một căn phòng không thông gió vào mùa hè để một đống hải sản sắp chết vậy. Không khí dính nhớp và ngột ngạt. Tôi bảo hắn cút đi, hắn không đi. Tôi định bỏ đi, lại bị tên ngu ngốc đó túm lấy mắt cá chân."

Ánh mắt Bùi Vụ sắc bén: "Hắn đã làm gì?"

Lộ Tịch Văn đá văng người đàn ông. Mùi vị đó khiến hắn chỉ cần ở thêm một giây nữa cũng có thể chết.

Đột nhiên, Lộ Tịch Văn nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

Hắn vô thức quay đầu lại, và đầu óc như bị một cú đấm mạnh, toàn thân cứng lại.

Người đàn ông quỳ xuống. Gã quỳ trên sàn, cơ thể vặn vẹo nhẹ nhàng. Gã thấy Lộ Tịch Văn quay lại, trên mặt hiện lên sự mong đợi, từ cổ đến mặt đều đỏ bừng. Gã rướn giọng hỏi: "Chú có đẹp không?"

Lộ Tịch Văn không thể nào diễn tả được tâm trạng lúc đó.

Người đàn ông như một con quỷ, từ từ bò lên. Gã đã mất hết lý trí, chỉ cảm thấy lúc này ở bên một Alpha cao cấp tương lai, trong một biệt thự tốt như vậy, cuộc đời gã cũng sẽ tốt lên.

Người đàn ông mở miệng: "Tiểu Lộ, có thích chú không?"

Lộ Tịch Văn túm lấy một chiếc ghế bên cạnh đập thẳng vào gã.

Người giúp việc nghe thấy động tĩnh chạy tới, vừa mở cửa liền hét lên. Người đàn ông bị Lộ Tịch Văn đập vỡ đầu chảy máu, nhưng vẫn không ngừng phóng thích tin tức tố, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, khó có thể kiềm chế.

Lộ Tịch Văn nói đến đây có chút khó khăn: "Hắn thậm chí không giống một con người, mà giống một con chó đang đ/ng dục."

Điều này đã mang đến một cú sốc hủy diệt cho cuộc sống sạch sẽ và tươi sáng của Lộ Tịch Văn từ trước đến nay.

Vì vậy, đêm đó, hắn không phải không thấy Bùi Vụ, chỉ là mọi thứ xung quanh thay đổi quá nhanh, lại khiến hắn quay trởi lại đêm hôn đó, một môi trường tăm tối, trên mặt đất lộn xộn, trong không khí toàn là tin tức tố hôi hám tột cùng.

Bình Luận (0)
Comment