[Abo] Chết Thật! Bùi Trợ Lý Lạnh Lùng Cấm Dục, Lại Bị Sếp Nhìn Lén!

Chương 75

Sở Lân rên khẽ, đứng vững lại.

Lộ Tịch Văn đi đến bên Bùi Vụ, nhận lấy chiếc ô: "Cậu cứ đợi trong xe là được rồi."

Sở Lân theo bản năng ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt của Bùi Vụ.

Đối phương như thể lập tức ghi nhớ diện mạo của gã, dùng ánh mắt chán ghét giống hệt Lộ Tịch Văn để dò xét gã một cách thấu triệt.

Bùi Vụ rất nhanh dời tầm mắt đi.

Chiếc xe lại chạy thêm mười phút trên con đường đất gập ghềnh, rồi lại lên đường cao tốc.

Sở Lân đã tự báo gia thế, với Mạng lưới Thông tin Lam Triết, tra xét bối cảnh thân phận không thành vấn đề.

Bùi Vụ im lặng suốt một hồi lâu, chỉ khi gần về đến nhà, mới đột nhiên lên tiếng: "Tuy anh rất giỏi, nhưng vẫn phải có lòng đề phòng người khác."

"Biết rồi," Lộ Tịch Văn vui vẻ, hắng giọng lấy ra phong thái chững chạc, trưởng thành, "Từ khi có cậu, cấp độ bảo vệ của tôi luôn là cao nhất."

Bùi Vụ: "Chờ về nhà tôi sẽ hầm con cá đen đó cho anh."

"Được!"

Khoảng 40 phút sau, Lộ Tịch Văn lại ngồi trước bàn ăn ôm đĩa.

Cô giúp việc cảm thấy ngạc nhiên, đi đến trước ghế sofa, nói với Bùi Vụ đang đọc sách: "Cậu Bùi, cậu Lộ thật sự rất thích ăn cá."

"Đúng vậy," Bùi Vụ khẽ cười. Hơn nữa, theo lời Lộ Tịch Văn nói, "Bạch Tuyết" giờ đây tỉnh táo trong tinh thần của hắn càng lúc càng lâu. Sau khi chủ nhân và thực thể thiết lập kết nối, cho dù "Bạch Tuyết" không thể ăn được, nó cũng có thể đồng cảm với hương vị và cảm giác vui sướng đó.

Buổi tối, Lộ Tịch Văn liên tục gọi điện thoại trong phòng làm việc.

Khi Bùi Vụ bưng trà vào, Lam Triết đang báo cáo các thông tin liên quan.

Lộ Tịch Văn vẫy tay, tiện tay đặt điện thoại lên bàn, bật loa ngoài.

Bùi Vụ đặt trà xuống đã định đi, Lộ Tịch Văn lại kéo cậu ngồi lên đùi mình, hít mạnh một hơi hương hoa cát cánh trên cổ Omega, rồi ra lệnh cho Lam Triết: "Tiếp tục."

Lam Triết ở đầu dây bên kia dừng lại một chút: "Trợ lý Bùi?"

Bùi Vụ: "... Vâng, trợ lý Lam buổi tối tốt lành."

Lam Triết đã tiến hóa, anh ta thậm chí có thể biểu đạt cảm xúc nào đó thông qua sự im lặng ngắn ngủi. Lúc này, Bùi Vụ dường như có thể nghe được tiếng lòng của Lam Triết, bên tai vang lên bốn chữ "quả nhiên là vậy".

Bùi Vụ: "..." Khó đỡ thật.

Lam Triết trầm giọng nói: "Sở Lân, trình độ học vấn cấp ba, tuy là cao cấp nhưng học hành không tinh, bản tính hiếu chiến, nên nhiều năm làm những việc ở vùng xám. Vụ việc tổng giám đốc Tập đoàn Hàng Vũ gặp tai nạn xe hơi phải nhập viện, sau đó rút lui khỏi dự án đấu thầu khu vườn Thành Tây, chính là do hắn ta làm. Căn cứ vào kết quả điều tra, chủ thuê lần này của hắn ta hẳn là Lưu gia ở Hải Thành, liên quan đến Lâm Thần Dược Nghiệp và Khoa học Kỹ thuật Sinh học Al. Tổng giám đốc Phương Tiêu bên đó thật ra đã gặp phải hai lần kh*ng b* đe dọa, ngài bên này gặp phiền phức, tôi cũng đã thông báo cho tổng giám đốc Phương rồi."

"Cứ để hắn yên tâm nghiên cứu là được," Lộ Tịch Văn nói, "Chú ý kỹ hai công ty đó."

"Rõ rồi."

Chờ Lam Triết cúp điện thoại, Bùi Vụ mới nhẹ giọng hỏi: "Anh hình như không có nhiều địch ý với Sở Lân."

Quả thật lần đầu gặp đã đánh cho đối phương một trận gần chết, nhưng Lộ Tịch Văn rõ ràng đã nương tay.

"Hắn ta vì tiền mà hành động, với lại trong xương cốt là một kẻ điên," Lộ Tịch Văn nói: "Tin tức tố gần giống với mùi thuốc súng, vừa nhìn đã thấy có vấn đề về đầu óc."

Lỡ chó cùng rứt giậu, nguy hiểm cho Bùi Vụ thì sao?

"Không đến mức đó."

Sự kiện đe dọa dường như đã khép lại, với tính nết của Sở Lân, hẳn là gã sẽ lấy bảo toàn tính mạng làm trọng, rời khỏi Hồng Đô.

Chiều hôm nay, Bùi Vụ đến một câu lạc bộ Bán Lạc Hoan để đưa tài liệu cho giám đốc, ngồi uống nửa ly trà xong thì định quay về công ty.

Hôm nay lịch trình của cậu và Lộ Tịch Văn không giống nhau, Alpha mang theo Lam Triết đi làm việc khác.

Bên này Bùi Vụ vừa ra khỏi phòng, đã chạm mặt Tào Quan.

Bùi Vụ: "Tổng giám đốc Tào?"

"Khách sáo quá," Tào Quan ban đầu rất cao ngạo dựa vào tường, nhìn thấy Bùi Vụ lập tức bỏ điếu thuốc trên miệng, cười chào hỏi, "Có duyên thật, đến đây làm việc à?"

"Vâng, đưa một tập tài liệu."

"Vừa hay," Tào Quan nói: "Huống Tuấn Mông và bọn họ ở trên lầu, cùng chơi một lát đi."

Bùi Vụ không chần chừ mấy: "Được."

Phòng trên lầu trừ phi là những khách quen công tử bột như Huống Tuấn Mông, thông thường muốn đặt phòng phải trước nửa tháng. Bùi Vụ đẩy cửa vào, bên trong khói bay lượn lờ.

Huống Tuấn Mông cài một điếu thuốc sau tai, mặt đỏ tai hồng lắc xúc xắc với một người, kéo dài giọng: "Mày ra ngoài hít thở hơn mười phút, Tào Quan, hay là mày già rồi?"

Tào Quan: "Cái miệng mày lại muốn ăn đòn hả?"

Huống Tuấn Mông quay đầu nhìn, kết quả vừa thấy Bùi Vụ, lập tức từ trên bàn nhảy xuống, xua tay với mọi người xung quanh: "Đừng hút nữa, đừng hút nữa." Rồi giật điếu thuốc của một gã đang phì phèo, bóp tắt, "Ngồi đây năm phút mà tao thấy mày hút bốn điếu, người ta nói phổi đen là nói mày đấy."

"Sao đột nhiên lại đến đây?" Huống Tuấn Mông mời Bùi Vụ ngồi, "Muốn uống gì?"

Bùi Vụ: "Giống mọi người là được."

"Thế thì không được," Huống Tuấn Mông dặn dò người phục vụ, "Nước trái cây, trà xanh, nước có ga, lên mỗi thứ một phần, lấy loại nổi tiếng của các cậu ấy."

Bùi Vụ không cách nào cản được.

Trước đó Bùi Vụ phải nhập viện khiến Huống Tuấn Mông và đám bạn giật mình, không thể hiểu nổi hai người hôm qua còn tốt, sao lại cãi nhau đến mức vào bệnh viện. Sau này nghe Quan Ngạn kể lại đầu đuôi, lại càng vỗ tay thở dài, cái tên Lộ Tịch Văn không biết điều đó, khó khăn lắm mới có được cây vạn tuế nở hoa, Bùi Vụ lại khéo léo như vậy, lúc này tuyệt đối không thể mắc lỗi, phải giúp anh em giữ chân người ta lại.

Đương nhiên, Huống Tuấn Mông cũng thật sự coi Bùi Vụ là bạn.

Trước mặt Bùi Vụ rất nhanh bày ra một hàng đồ uống. Cậu tùy tiện cầm một ly nước trái cây uống.

Huống Tuấn Mông gõ điện thoại, "Đợi tao gọi Quan Ngạn đến, trước đó hắn còn bảo không muốn chơi với đám Alpha thúi hoắc chúng ta."

Alpha hưng phấn lên thật sự không kiểm soát được tin tức tố, đủ loại mùi, cộng thêm mùi thuốc lá và rượu, nói "thúi" cũng không quá đáng.

Một Alpha có quan hệ gần gũi nhưng lần đầu thấy Bùi Vụ, cẩn thận hỏi Tào Quan: "Anh Tào, cậu ấy chắc chắn là Omega không? Sao lại không có bất kỳ phản ứng nào với mùi trong phòng vậy?"

Tào Quan: "Mày đoán xem?"

Lá chắn tin tức tố đỉnh cấp là trò đùa với mày chắc?

Lúc trước khi Bùi Vụ còn là Beta, Lộ Tịch Văn chỉ cho cậu một tầng lá chắn, sau này phân hóa rồi, mỗi ngày đều phủ lên như sơn lót, hết lớp này đến lớp khác, sợ người khác làm phiền đến Bùi Vụ, lại sợ tin tức tố của Bùi Vụ bị lộ ra, thu hút một vài kẻ không biết điều.

"Anh Tào, có thể nói không?" Người đó lại hỏi, dù sao Bùi Vụ thật sự rất nổi bật, ánh sáng đèn màu trên đầu cũng không che được cặp lông mày và khuôn mặt có vẻ đẹp non nước, lại thanh lãnh như sứ trắng.

Thiếu gia Huống chăm sóc cậu ta hết mực, nhưng nhìn tư thái lại không có vẻ mập mờ, điều này không khỏi khiến người ta nóng lòng thử xem.

Tào Quan: "Mày muốn chết không?"

"..."

Quan Ngạn hai mươi phút sau mới đến.

Vừa vào cửa đã chê bai mà bịt mũi.

Huống Tuấn Mông: "Đừng làm người ta mất hứng thế chứ? Anh em đã bật máy lọc không khí cả buổi rồi."

Quan Ngạn: "Tin tức tố khó ngửi quá."

Một đợt AOE (tấn công diện rộng) khiến đám Alpha ở đó mất tự tin, nhưng không ai dám nói gì Quan Ngạn, một khi bị để bụng, quay đầu lại sẽ bị lột da rút xương mà xử lý sạch sẽ.

Quan Ngạn thong thả ngồi xuống bên cạnh Bùi Vụ.

Bình Luận (0)
Comment