Abo Quản Sự Cụp Tai

Chương 80

Edit: @nynuvola (wp)


Lục Thượng Cẩm không chịu cho cậu đến gần, đường đường là chủ tịch tập đoàn chim ưng mà lại phải ngồi xổm giữa đất hối hả tìm kiếm mảnh vỡ lọ hoa sau khi hất ngã nó, không phải vì tiếc nuối gì chiếc lọ này, mà là sợ vụn thủy tinh đâm trúng chân tâm can của hắn.


Hắn không muốn nhắc đến tên loại hoa kia, cũng như không muốn để tên của những người đàn ông khác xuất hiện trong nhà mình, hắn mới là Alpha duy nhất trong lòng thỏ nhỏ, phải bao bọc cậu trong lãnh địa của hắn.


Bảng đánh giá kết quả học tập bị Lục Lẫm xem thường vứt trên bàn lại được Ngôn Dật lượm về, đôi tai thỏ vung vẩy nhảy tới trước mặt hắn, nâng tờ giấy kết quả như nâng niu thánh vật giơ lên, vừa kinh ngạc vừa sùng bái.


Thỏ nhỏ nói anh trai là học bá, sau đó lặng lẽ giấu bảng điểm vào tủ treo quần áo trong phòng ngủ của cậu, dùng bút đỏ vẽ ba bông hồng màu đỏ trên chỗ đường kẻ ngang dành cho cha mẹ ký tên.


Khi ấy Lục Thượng Cẩm vẫn lạnh nhạt và kiêu căng, nhưng ánh mắt kiêu căng ấy bỗng chốc mềm mại như trở về ấu trĩ đúng độ tuổi mà hắn nên có, hắn dắt Ngôn Dật đi ăn một cây kem đắt tiền, nhìn thỏ nhỏ thỏa mãn nhắm tít cả mắt, giúp cậu chùi đi kem dính trên khóe môi rồi liếm lấy nó một cách tự nhiên.


Ở độ tuổi ấy, hắn có thể nhìn thấu đằng sau những lời khen ngợi là nịnh hót hay thật tâm, mỗi lần hắn đạt thành tích tốt, đều chỉ có một người vì hắn vỗ tay hoan hô, mà Lục Thượng Cẩm cũng chỉ cần duy nhất mình cậu làm khán giả.


Ngôn Dật đỡ bụng đứng cách đó vài bước chân, có chút bối rối ngẫm nghĩ xem rốt cuộc bó baby này đã phạm lỗi lầm tày trời nào chọc giận Lục Thượng Cẩm.


Trong đầu cậu xuất hiện một cái đầu sư tử con, đột nhiên tỉnh ngộ, ý cười hiện trong mắt nhìn qua vẻ mặt sững sờ của Lục Thượng Cẩm.


"Anh thật là nhỏ nhen chết đi được." Ngôn Dật vào nhà vệ sinh tìm cồn và bông băng, thoáng thấy một ống thuốc ức chế đã dùng vứt trong thùng rác.


Thuốc ức chế liều mạnh, cậu đã từng dùng loại giống vậy. Không biết Lục Thượng Cẩm nghĩ gì mà lựa chọn cách đó, nhưng có lẽ hắn đã lĩnh giáo được cảm giác sống không nổi mà chết chẳng xong này rồi.


Lâu lắm không thấy Alpha của cậu đi tầm hoa vấn liễu, đối với một Alpha dung túng dục vọng thành quen mà nói quả thực rất hiếm thấy.


Lục Thượng Cẩm tựa như Narcissus trong thầnh thoại Hy Lạp(*), chỉ yêu chính bản thân mình, chưa từng thích qua bất kì ai, Omega bên cạnh hắn hầu hết đều vì thỏa mãn bản năng, làm đồ chơi cho hắn phát tiết để có thể càng tập trung tinh thần vào công việc.


Cho nên lúc Ngôn Dật nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt lấp lánh của hắn, cậu hoảng loạn.


Dù rằng trước đây hắn chiều chuộng cậu thế nào, sự tin tin và ngạo nghễ tràn trề của hắn khó lòng dập tắt được, nhưng hiện tại nó đã thay đổi, thậm chí hắn còn có phần quỵ lụy và thận trọng hơn trước mặt cậu rất nhiều.


Cậu lấy cái thùng rác nhỏ gần bàn cà phê đựng mảnh vỡ mà Lục Thượng Cẩm nhặt lên, tiếp đến cầm chổi quét dọn chỗ còn sót lại, giúp Lục Thượng Cẩm sát trùng vết thương ở tay, dùng băng gạc quấn quanh.


Lục Thượng Cẩm ngơ ngác đứng im, tựa như con chó săn lớn đang chờ đợi chủ nhân tới vuốt ve bộ lông của mình.


Hắn chưa đợi Ngôn Dật quấn chặt băng cẩn thận đã vội nắm ngược cổ tay thỏ nhỏ, ấn người lên trên tường, tựa hồ phát rồ phát dại hỏi cậu: "Có phải em định sau khi sinh bé con xong sẽ vứt bỏ anh đúng không? Em vẫn muốn rời đi, còn mang theo con trai của chúng ta cùng đi, hai người các em không ai cần anh nữa."


Ngôn Dật đẩy hắn, cố hất tay hắn ra, cổ tay cậu bị bóp đau, tai thỏ đều co rúm rụt vào trong mái tóc, càng giãy dụa lại càng bị giữ chặt, Alpha kỳ động dục thất thường và nóng nảy khôn lường, lực tay cũng khó mà khống chế sức lực chuẩn xác phù hợp.


Ngôn Dật bỗng nhiên mềm nhũn, tựa đầu lên lồng ngực Lục Thượng Cẩm.


Con chim ưng đang điên cuồng phát hỏa kia lập tức tỉnh táo.


Nới lỏng móng vuốt, bắt đầu mở rộng đôi cánh của mình để bảo vệ thỏ trắng nhỏ trong vòng ấm áp và an toàn.


Vải vóc trước ngực cảm nhận được tia nước ẩm ướt ấm áp xuyên qua da thịt, Lục Thượng Cẩm một giây trước còn hung hăng nổi nóng, một giây sau cả người đều tan chảy, tính nết khó ưa liền bay mất tăm mất tích, hắn cẩn trọng nâng khuôn mặt Ngôn Dật, nhẹ giọng trấn an: "Em mang trái tim anh đi mất rồi, anh sống không nổi nữa."


Ngôn Dật chỉ chuyên tâm chôn mặt vào người hắn, cậu sợ phải đối diện với Lục Thượng Cẩm cũng sợ nhìn thấy đôi mắt bất lực của Alpha.


Hắn lặng lẽ nhìn sang hai chậu thủy tiên đọng nước trên ban công, hai chậu hoa này vốn dĩ dễ héo úa, nếu cứ để yên không chăm sóc, tại sao nó chưa héo rũ? Nhờ tưới nước ư? Dịch dinh dưỡng mua ở đâu vậy? Hắn mua hả? Hay chỉ biết vô tâm vô phế mà ghen tuông?


Lục Thượng Cẩm dần bình tĩnh lại sau khi dỗ Ngôn Dật ngủ lúc nửa đêm, hắn nằm trong phòng ngủ u ám lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng mà từ tốn của cậu, xác nhận Omega hắn yêu vẫn còn bên cạnh, cuối cùng mới bớt lo âu.


Khí hậu chuyển nóng, thỏ vốn dĩ rất sợ nóng, cái hồi còn ở trong khu Tam giác vàng thường quấn lấy Lục Thượng Cẩm lấy đá viên cho cậu nhai, buổi tối hắn không chịu nổi cảnh cậu ôm AK nhào vào người hắn làm nũng, đành phải muốn gì được nấy đưa đá viên cho cậu.


Hiện tại bụng mang bé con Lục Ngôn, ăn, mặc, ở, đi đứng đều không thể tùy tâm sở dục như vậy nữa, không mở điều hòa trừ phi khí trời quá nóng nực, vậy nên Ngôn Dật luôn trằn trọc khó ngủ, tầm 5,6 giờ là đã khó chịu thức dậy rồi.


Cậu nửa tỉnh nửa mê níu góc áo Lục Thượng Cẩm giật nhẹ, lay tỉnh hắn bảo mình nóng, muốn mở điều hòa, hai mươi chín độ cũng được.


Thỏ nhỏ ngủ mơ lẩm bẩm hít chóp mũi, tự kéo áo của bản thân định quạt chút gió, đáng yêu đến mức nhìn thấy liền muốn hôn.


Lục Thượng Cẩm cầm hai lỗ tai thỏ của cậu phẩy phẩy cho bớt nóng nhưng Ngôn Dật vẫn bị oi bức bực bội, kêu hắn bật quạt số nhỏ đi.


Quạt cũng không tốt, còn chưa đến ngày nóng nhất, khí lạnh sẽ nhiễm vào khớp xương.


Lục Thượng Cẩm ngồi dậy, cầm lấy một cuốn tạp chí kinh doanh, nhấc cao tai thỏ giúp Ngôn Dật quạt một chút.


Hầu hạ vợ nhỏ mang thai không làm hắn cảm thấy mệt mỏi, có điều bụng cậu cứ lớn lên từng ngày mà mắt thường đều nhìn rõ cậu trở nên yếu ớt thêm.


Khoảng thời gian tiếp theo trời cực kì oi nóng, tiểu kiều thê nâng niu trong lòng bàn tay bắt đầu nghịch ngợm khó chiều.


Lúc ăn cơm làm ầm ĩ một trận.


Cậu không chịu ăn cơm nóng, cố ý ngồi trong phòng ngủ đến khi cơm sắp nguội mới chịu ra ngoài ăn, kết quả Lục Thượng Cẩm mang cơm nguội hâm nóng bưng lên.


Ngôn Dật ngại nóng miệng nên tránh né ăn nhưng cũng không thể ăn mấy đồ nguội lạnh được, Lục Thượng Cẩm đành thổi thổi rồi đẩy đến, chén cháo cũng phải nhúng qua nước lạnh mới bằng lòng ăn.


Đạt thỏa thuận chung xong vấn đề này, vấn đề mới lại xuất hiện.


Ngôn Dật thích đồ chay, trước đây còn bị Lục Thượng Cẩm nhì nhằng bắt ăn hai miếng sườn heo. Giờ thì hay rồi, như biến thành người khó hầu hạ, không ăn là không ăn, gắp bỏ vào chén cậu lập tức gắp ra.


Lục Thượng Cẩm giận đến bật cười, mua một phần thịt thăn bò thượng hạng về hầm cà chua.


Nhưng Ngôn Dật chỉ vớt cà chua ở trong ra ăn, chọn những thứ cậu thích, Lục Thượng Cẩm âu sầu bó tay toàn tập, ôm thỏ nhỏ cắn lên tai hỏi: "Sao em trông giống mấy nhóc hư hỏng thế? Vài tháng tới còn xuất hiện thêm đứa nữa." Ngoài miệng là oán giận, trong mắt lại hàm chứa ý cười.


Hắn được cậu ỷ lại tương đương với việc nếm trải cảm giác an toàn, sẽ bớt lo sợ thấp thỏm cậu rời đi.


Túi sâu có thể không cần quan tâm nhưng núi nông thì luôn phải giữ cho chặt vì sợ làm mất, sự nơm nớp lo sợ đó chỉ có túi nông mới hiểu.


Ngôn Dật phẩy phẩy tai, âm thầm vuốt phẳng vạt áo sơ mi nhăn nheo của Lục Thượng Cẩm.


Mang thai tháng thứ tám giống hệt ôm theo một quả dưa hấu nhỏ, ngồi nằm hay đi đứng đều bất tiện, mà trong mắt Alpha điều này bỗng thành hiếm lạ muốn chết, tựa hải quỳ ký sinh trên lưng cua biển mà ôm cậu đi tới đi lui không biết chán.


Ngôn Dật không cự tuyệt hắn sờ bé con, ngồi ở trên giường cùng Alpha của cậu vuốt ve bụng, chờ đợi bàn chân nhỏ của bé đạp đạp.


Chợt nghe Ngôn Dật a lên một tiếng, Lục Thượng Cẩm ngẩng đầu nhìn cậu dò hỏi nhưng Omega nhanh chóng che chắn cơ thể, hò hét bảo Lục Thượng Cẩm đi ra ngoài.


Lục Thượng Cẩm chưa hiểu đầu cua tai nheo tại sao thỏ nhà mình đột nhiên trở mặt, đã thấy cậu thảng thốt nâng chăn mỏng lên che trước ngực.


Lục Thượng Cẩm nhất thời cảnh giác, đánh giá cậu như đánh giá con mồi, bắt đầu quan sát khắp người thỏ nhỏ, một bên dụ dỗ cậu đừng sợ, đồng thời khẽ kéo tấm chăn mỏng mà Ngôn Dật che chắn nơi ngực.


Vải áo ngủ thấm ướt lộ ra hai điểm nhỏ trước ngực, là hình dáng hạt đậu đỏ.


Ngôn Dật lập tức giật về chắn ngang, làm bộ thoải mái nói, tầm mấy ngày gần đây đều như vậy, có chút trướng đau, không sao cả.


Sau đó bất động thanh sắc vung tai thỏ quấn quanh khuôn mặt đã đỏ bừng thành xác ướp.


Lục Thượng Cẩm vội gọi điện thoại cho bác sĩ Chung, đầu bên kia có vẻ đang rất bận rộn, tiếng chuông vang lên vài lần mới có người nhận.


Giọng bác sĩ Chung có chút khàn, đứt quãng trả lời 'Vậy anh, giúp cậu ấy, mát xa, đi.'


Lục Thượng Cẩm cau mày lắng nghe, loáng thoáng có người thúc giục bác sĩ Chung mau tắt máy.


Tin tức tố hoa hồng đỏ của Hạ Bằng Thiên thiếu điều muốn truyền từ điện thoại ụp thẳng vào mặt Lục Thượng Cẩm đến nơi rồi, hắn bình thản cúp điện thoại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, mặc kệ Hạ lớn Hạ bé nào đó, mơ hồ nghe thấy thanh âm tức tối của họ Hạ.


Ngôn Dật cắn môi dùng chân ngăn không cho hắn tới gần, Lục Thượng Cẩm ngược lại cầm cổ chân kéo người vào trong lòng, bế thỏ nhỏ ngồi lên đùi, từ sau lưng duỗi tay nhẹ nhàng giúp cậu xoa nắn.


Hai viên nhũ hồng nhỏ nhắn mềm mại gần lấp đầy lòng bàn tay Alpha, Lục Thượng Cẩm chậm rãi dùng sức vân vê, Ngôn Dật liền bám cánh tay hắn mà run rẩy.


Bờ mông thịt cách lớp vải quần pyjamas khẽ cọ cọ bắp đùi Lục Thượng Cẩm, có thứ gì đó cân cấn dần đẩy lên từ giữa hai chân.


Lục Thượng Cẩm ghé sát tai cậu nghiêm túc nói: "Thành thật chút."


Hắn cố gắng quy củ nhất có thể, nhưng âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng của Alpha đã bại lộ sự chật vật, hắn không dám động chạm Ngôn Dật khi cậu còn chưa tha thứ cho hắn chứ đừng nói đến chuyện ngày dự sinh ngay trước mắt, cục cưng trân quý mang theo cục cưng nhỏ quý giá, lòng tà tâm cũng không có dũng khí thực hiện.


Nhân lúc thời tiết nắng ráo mấy ngày, Lục Thượng Cẩm thường dẫn Ngôn Dật đi ra tản bộ, về biệt thụ cũ thu dọn một chút đồ đạc, chuẩn bị sống lâu dài nơi chỗ ở hiện tại, tuy rằng hơi nhỏ nhưng hương vị tổ ấm lại nồng đượm hơn hẳn.


Ngôn Dật ngồi thẳng người trên ghế sofa, nhận lệnh không cho phép di chuyển lung tung để tránh bị va chạm, thế nên cậu chỉ huy Lục Thượng Cẩm bỏ hết những thứ mình thích vào hộp giấy mang đi.


Lục Thượng Cẩm nghe lời cậu, lấy một xấp đĩa CD từ ngăn kéo tủ TV, Ngôn Dật chọn bộ phim hai người từng xem ở rạp chiếu phim kia xong, còn lại đều bảo hắn ném hết đi.


Tên phim điện ảnh của chiếc đĩa CD đập vào mắt Lục Thượng Cẩm, trong lòng hắn ấm áp, dùng túi bọc chiếc đĩa khỏi bụi bặm.


Dọn dẹp được hòm hòm, Lục Thượng Cẩm đi đến phòng đàn nhìn cây đàn dương cầm ba chân tam giác, nó là đồ vật duy nhất mà hắn mang theo từ chỗ của Lục Lẫm.


Trên dương cầm phủ một tầng bụi, hắn không động vào, cũng không ai dám chạm vào cây đàn kia, người may mắn từng trông thấy đều biết nó là báu vật của Lục Thượng Cẩm, không thể lau chùi hay đụng chạm chứ khoan nói đến đàn thử.


Ngôn Dật cầm khăn tiến lại lau sạch sẽ nắp dương cầm, bảo Lục Thượng Cẩm chạy đi tìm thuốc tẩy qua đây, vốn dĩ sau khi cậu rời khỏi thì cây đàn piano hơn bốn triệu này dĩ nhiên không còn ai quản lý nữa.


==================


(*)Trong thần thoại Hy Lạp, Narcissus là một thợ săn từ Thespiae trong Boeotia, nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai. Chàng là con trai của thần sông và nữ thần . Một lần Narcissus nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở dưới nước và đem lòng yêu chính bản thân mình. Vì vậy, chàng đau khổ tự lao mình xuống sông tự tử do tình yêu chính mình không bao giờ được đáp lại. Khi ở thế giới bên kia, Narcissus vẫn không thôi ngắm mình dưới làn nước của sông mê Styx. (theo wiki)


Đối với tui, đây là chương ngọt nhất từ đầu truyện đến giờ, cũng sắp hoàn chính văn tới nơi rồi =)))

Bình Luận (0)
Comment