Abo Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 1

"Thành phố A và thành phố B đã thất thủ, bây giờ chúng ta phải đi đến thành phố D ở phía tây nam, cầm lấy... Mẹ nó!" Hạng Thần điên tiết đập vào thiết bị dẫn đường của ô tô: "Không có tín hiệu!".
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ bình tĩnh nói: "Đi câu lạc bộ 'Nhất Dạ Phong Ca' ở khu Thành Hoài trước đã".
"Đùa cái gì vậy?". Hạng Thần quay đầu nhìn cậu. Khu phố đối diện có một tòa nhà đang cháy, lửa cháy không ngừng cùng với mùi khói đậm đặc theo luồng không khí khô nóng bay đến. Hạng Thần mở lọc khí bên trong xe, nói một cách học hằn: "Cậu lặp lại lần nữa, chúng ta đi đâu?".
"Câu lạc bộ". Mặc dù người đàn ông ngồi ghế phụ biết rõ hàm ý trong lời nói của Hạng Thần nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Anh tôi ở bên đó, mười phút trước anh ấy có gửi vị trí cho tôi, bây giờ điện thoại không có tín hiệu, tôi không liên lạc được với anh ấy".
"Câu lạc bộ!" Hạng Thần đập mạnh vào tay lái, chân đạp mạnh vào phanh, dừng xe ngay giữa đường. Tiếng còi chói tai từ những chiếc xe ở phía sau dồn dập vang lên. Hạng Thần liếc qua gương chiếu hậu, chửi thề vài câu rồi đánh xe qua ven đường. Hắn quay đầu nhìn người đàn ông bên ghế phụ, ánh lửa xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt của người đàn ông, phủ lên da thịt vốn trắng lạnh của cậu một tầng ấm áp đầy mỹ lệ. Đôi mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu ánh lửa, khiến cậu trông càng sống động hơn so với thường ngày.
Nếu là ngày thường, Hạng Thần dù có không thích thì cũng sẽ nghe theo ý cậu, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, chỉ cần có một chút sai lầm nào xảy ra thì cái mạng nhỏ này của hắn cũng khó giữ được.
"Tôi không ép buộc anh". Người đàn ông ngồi trên ghế phụ nói: "Anh không có nghĩa vụ phải cứu tôi, càng không có nghĩa vụ phải chấp nhận mạo hiểm vì tôi, tôi sẽ xuống xe ở đây...".
Còn chứ kịp dứt lời thì Hạng Trần đã cau mày nói: "Cậu có cần phải nói như vậy không? Văn Xuyên? Cậu có biết câu lạc bộ có nghĩa gì không? Đó là nơi có đông người tập trung nhất, anh của cậu... Anh cậu có khả năng đã không còn rồi".
Văn Xuyên bình tĩnh quay đầu lại, nhìn về phía Hạng Thần: "Nhưng đó là anh trai tôi, anh ấy vừa mới gửi tín hiệu cầu cứu cho tôi cách đây mười phút".
Hạng Thần hít sâu, nhắm mắt lại, dường như đang kiềm chế để không phải chửi tục, sau đó "Shit" một tiếng, đánh gấp tay lái, lái sang một hướng khác.
"Mẹ kiếp, đúng là kiếp trước tôi thiếu nợ cậu mà!". Hắn tức giận mắng.
Văn Xuyên mím môi nói: "Anh cũng không cần...".
"Câm miệng!" Hạng Thần đe dọa: "Nói thêm câu nữa, tôi sẽ đánh dấu cậu ở đây ngay lập tức!".
Hai bên thái dương Văn Xuyên giật giật, sau đó thật sự ngậm miệng không nói gì nữa.
Mùa thu cuối tháng mười, bầu trời trong xanh như mới được gột rửa nhưng thế giới dưới bầu trời lại hỗn loạn tưng bừng.
Máy bay trực thăng cứu hộ lượn quanh trên không. Còi báo động phòng không vang vọng khắp thành phố, bốn phương tám hướng đều là tiếng kêu la thảm thiết, tiếng nổ, tiếng còi xe. Từ trên cao nhìn xuống, cả thành phố chìm trong khói lửa, trên tầng trên cùng của mấy tòa cao ốc đông nghịt người đang hướng về phía trực thăng, không ngừng vẫy tay kêu cứu, la khóc thất thanh.
Ngã tư đường đầy những chiếc xe đâm vào nhau, thủy tinh vỡ rơi đầy đất. Một bác tài đầu đầu máu bị mấy sinh vật không biết là gì cắn xé, nằm cheo leo trên nắp động cơ xe, cánh tay cùng với nửa người dưới đã bị gặm thành một đống máu me be bét, đôi mắt chết cũng không đóng lại được đang trừng to.
Hạng Thần lái xe đi qua, vẻ mặt ngưng trọng. Văn Xuyên đối đầu với cặp mắt chết không nhắm kia, vẻ sợ hãi trên gương mặt đối phương vẫn chưa kịp biến mất, cứ như vậy trở thành một hình ảnh tĩnh lặng vĩnh viễn, tiếp đó là khuôn mặt đã bị xé nát một nửa, mơ hồ lộ ra xương trắng.
Văn Xuyên che miệng mũi, cố gắng nhịn cơn buồn nôn xuống.
Hai sinh vật không rõ lập tức bổ nhào lên kính xe của họ, rít lên những tiếng như dã thú, trong cổ họng phát ra âm thanh kỳ lạ như tiếng kéo ống bễ.
Lúc này Văn Xuyên mới thấy rõ hình dáng của loại sinh vật kia: đó là người, nhưng cũng không phải là người. Phần lớn cơ thể chúng nó không được trọn vẹn, miệng vết thương thối rữa nhưng dường như chúng không cảm thấy đau đớn. Tay gãy chân lìa, làn da xanh tím, cả người nổi đầy thi ban. Nói là còn sống, nhưng lại không giống như lúc còn sống, rất giống với miêu tả về "tang thi" trong tiểu thuyết và điện ảnh.
Mắt chúng không được tốt, nhưng lại rất nhạy cảm với âm thanh, khi cảm giác được chiếc xe đang chạy qua, cả đám hợp lại với nhau cùng lao qua ngay lập tức.
"Đi nhanh lên!". Giọng nói luôn bình tĩnh của Văn Xuyên có chút run rẩy: "Nhanh!"
Hạng Thần không nói tiếng nào, quyết đoán đâm mạnh vào những chiếc xe trống đang rỉ dầu nằm sát bên nhau, nhanh chóng rời khỏi.
Trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện, càng đến gần trung tâm thành phố, tang thi càng nhiều thì người sống sót lại càng ít.
Ngay cả trực thăng cứu hộ cũng không đi qua hướng bên này, đến ngã tư đường, vài chiếc xe lớn với súng máy hạng nặng, súng phóng lửa và RPG xếp thành hàng ngang, ngay trước ngã tư có một dãy các bao cát xếp chồng lên nhau, hơn mười xe cảnh sát đang đậu, ánh đèn đỏ xanh đang không ngừng chớp nháy. Một cảnh sát đội mũ giáp, tay cầm khiên tiến tới, làm động tác ý bảo dừng xe.
Hạng Thần hạ cửa sổ, một viên cảnh sát có thân hình cao to vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Qua đây làm gì? Bên trong không thể đi được, lập tức quay đầu đi sơ tán đi".
Hạng Thần nói: "Đồng chí cảnh sát, bạn của tôi vẫn còn ở bên trong, khu Thành Hoài..."
"Thành Hoài là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, hiện đã phong tỏa hoàn toàn". Viên cảnh sát cũng không nói được nhiều với họ, bộ đàm trên vai của anh ta không ngừng vang lên, rất nhiều âm thanh lao nhao truyền đến.
"Điểm A không khống chế được! Lặp lại lần nữa, điểm A không khống chế được!".
"Không có người sống sót tại điểm F! Xin rút lui!".
"Cần chi viện! Còn người sống sót ở điểm G! Tới đây mau!".
...
Hạng Thần quay đầu nhìn Văn Xuyên, Văn Xuyên đang nắm chặt điện thoại, ba giây sau đột ngột mở cửa xuống xe.
"Cậu đang làm gì đấy!". Viên cảnh sát lập tức tiến lên ngăn cản. Khi đến gần, anh ta đột nhiên nheo mắt lại: "Là O?".
"Tôi có tên". Văn Xuyên lấy giấy chứng minh thân phận từ chiếc áo khoác trắng dính máu: "Văn Xuyên, trợ lý giáo sư tại Viện Nghiên cứu Thông tin Sinh học Quân đội ở thành phố B. Cấp trên của anh là ai, báo số hiệu cảnh sát của anh cho tôi".
Vị cảnh sát xác nhận giấy chứng minh, Viện Nghiên cứu Thông tin Sinh học Quân đội không phải nơi người thường có thể ra vào, trợ lý giáo sư ít nhất cũng có cấp bậc thiếu tá. Viên cảnh sát chào một cái, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh nhạt vô tình nói: "Thật xin lỗi thầy Văn, chúng tôi nhận mệnh lệnh bảo vệ tất cả Omega rút lui, cố gắng hạn chế tổn thất Omega đến tối đa, ngài không thể đến đó".
"Anh trai tôi ở trong đó, tôi phải cứu anh ấy". Văn Xuyên nhìn thẳng vào mắt viên cảnh sát, gằn từng chữ: "Nếu anh không làm chủ được thì xin hãy liên hệ với cấp trên của anh, tôi sẽ nói chuyện riêng với anh ta."
Viên cảnh sát cau mày nói: "Anh của cậu ở đâu? Người của chúng tôi có thể sẽ..."
"Câu lạc bộ 'Nhất Dạ Phong Ca' khu Thành Hoài". Hạng Thần nhìn thời gian trước mắt, nói: "Đừng lãng phí thời gian, còn chưa đầy năm tiếng nữa là hết thời gian sơ tán rồi".
Viên cảnh sát lập tức tháo máy bộ đàm trên vai xuống bắt đầu hỏi thăm, Văn Xuyên lẳng lặng đứng đợi bên vệ đường. Sắc mặt cậu tái nhợt, nhìn qua có vẻ yếu ớt, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, chiếc áo khoác trắng dính máu trên người cũng làm cậu toát một loại khí chất khác biệt. Hạng Thần dựa vào ghế lái, nhìn cậu qua cửa xe, chậm rãi rít mạnh một ngụm thuốc lá, không biết đang nghĩ gì.
Không đến ba phút sau, viên cảnh sát đã quay lại, kính lễ: "Câu lạc bộ 'Nhất Dạ Phong Ca' là nơi đầu tiên trong khu Thành Hoài xảy ra vấn đề, đã không còn người nào còn sống. Thật sự rất lấy làm tiếc, thầy Văn, cả khu phố câu lạc bộ đều có cháy lớn, chúng ta ai cũng không vào được đâu".
Văn Xuyên chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không thể tiếp tục bộ dáng kiên cường vừa rồi. Nhưng rất nhanh sau đó cậu lại đứng vững, tấm lưng gầy yếu thẳng tắp, không từ bỏ ý định mà cầm điện thoại di động lên, gọi vào điện thoại của anh trai, không có tín hiệu. Cái gì cũng không có.
Cảnh sát nhìn đôi tay run run của cậu, trầm giọng nói: "Xin bớt đau buồn, bây giờ xin hãy nhanh chóng sơ tán".
Văn Xuyên quay đầu lại, nhìn về phía ngã tư phía trước, khoảng chỉ mấy bước mà giống như cửa địa ngục ngăn cách hai bờ âm dương. Vô số tang thi bước chân cứng đơ, kéo theo những vết máu sẫm màu đang dần tiến đến từ bên kia bao cát, rồi lại bị những tiếng súng không ngừng vang lên hạ gục. Thi thể từ từ tạo thành tường ngăn mới, mùi tanh hôi hư thối xộc vào lỗ mũi của mỗi người. Một tiếng nổ lớn truyền đến cách đó không xa, một chiếc xe cảnh sát xuyên qua đám thây ma đang cản đường, từ phía sau bao cát vọt tới. Thanh chắn trước xe bám đầy thịt nát đỏ sẫm, đây là chiếc xe chở người sống vừa được cứu ra. Văn Xuyên không tự chủ tiến lên hai bước, nhưng không hề thấy được bóng dáng quen thuộc.
Hạng Thần dập thuốc xuống xe, một tay chống trên cửa: "Văn Xuyên, đi thôi"
Cảnh sát có thân hình cao to đã không còn rảnh rỗi quan tâm đến bọn họ, lập tức cùng đồng nghiệp lên trước giúp đỡ. Mới vừa kéo được mấy người ra khỏi xe ra, một đứa trẻ bất ngờ phun ra một miệng máu, tiếp đó thất khiếu chảy máu, cả người co giật, tài xế lập tức phản ứng hô to: "Nó bị biến dị rồi! Nổ súng!"
"Con của tôi!". Một người phụ nữ hét lên trong tuyệt vọng.
"Đừng nổ súng!". Giọng một người đàn ông gào lớn.
Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, có người hoảng sợ hét lên.
Trước khi bị bắn, đứa trẻ nhanh chóng nắm lấy tay một người rồi cắn một cái, sau đó bị bắn xuyên qua một bên cổ, đầu gục về một hướng một cách quỷ dị. Người phụ nữ tuyệt vọng ôm chặt thi thể đứa trẻ, đẩy người bị cắn ra xa, gào khóc không ngừng.
Sắc mặt người bị cắn rất hoảng sợ, lấy tay che mu bàn tay bị thương, muốn nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn.
Nhưng đã có người tinh mắt phát hiện ra, chỉ về hướng người đó rồi hét lên, nhất thời, bốn phía trở nên vô cùng hỗn loạn.
Người bị cắn hoảng sợ hét lên, nhưng tốc độ lây nhiễm của vết thương hiển nhiên rất nhanh. Trán người đó lập tức nổi gân xanh, thất khiếu chảy máu, con ngươi giãn ra, máu tươi trên miệng vết thương nhanh chóng biến thành dạng dịch keo màu đen, sau đó xương cốt phát ra tiếng "răng rắc" quái dị, sắc mặt tái nhợt, con ngươi trở nên xám xịt, toàn bộ quá trình biến dị không tới một phút, hắn chậm rãi xoay cái cổ 180 độ, nhìn về phía Văn Xuyên đang đứng ven đường.
Hạng Thần thầm mắng một tiếng, lao về phía Văn Xuyên: "Bọn chúng rất nhạy cảm với mùi của Omega! Chạy!".
Ngay từ khi đối phương bị cắn, Văn Xuyên đã có phản ứng nhưng cậu không lập tức bỏ chạy mà giơ điện thoại lên, ghi lại toàn bộ quá trình đột biến. Khi bị Hạng Thần xách eo nhét vào trong xe, cậu vẫn không dám tin nói: "Tốc độ biến dị quá nhanh... quá nhanh, không đúng! Ban đầu, thời gian ủ bệnh trước khi biến dị là hơn 72 giờ, sau đó là người lây bệnh... "
"Chạy giữ mạng quan trọng hơn! Mẹ kiếp, cậu có bệnh hả?". Hạng Thần chui vào trong xe, sang số quay xe, đuôi xe đụng phải ba chiếc xe cảnh sát, phía trước xe vang lên tiếng súng dày đặc và tiếng la hét thảm thiết.
Người đàn ông biến dị bị bắn nhiều phát nhưng không hề hấn gì, nhảy chồm lên người gần nhất rồi cắn vào vai đối phương. Cách đó không xa, một biển tang thi đang cuồn cuộn không ngừng tràn qua tường bao cát. Hậu phương thất thủ hiển nhiên khiến mọi người luống cuống tay chân. Hạng Thần liếc nhanh qua gương chiếu hậu trước khi nhanh chóng chạy đi. Sau bao cát, đám thây ma đang cố gắng vượt qua phòng tuyến phong tỏa, như một biển đen, nhanh chóng nhấn chìm mấy xe cảnh sát.
Sau lưng Hạng Thần thấm ra một mảng lớn mồ hôi lạnh, đạp mạnh chân ga, một đường tăng tốc lao ra khỏi ngã tư đường, quay đầu rút lui qua đường cao tốc.
Trên cao tốc, xe cộ dồn ứ nghiêm trọng, tang thi bị nhốt trong xe cào cào cửa kính xe không có mục đích, khó chịu gầm gừ. Hạng Thần nghe thấy phía sau xe vang lên một âm thanh trầm đục, tựa như có thứ gì đó đang đập vào kính sau xe.
Hạng Thần quay đầu lại nhìn, hoảng sợ không ít: "Văn Xuyên! Tìm vật gì đó đập người kia văng ra!".
"Đừng!". Một bóng đen chật vật nắm lấy đuôi xe, khàn giọng nói: "Tôi là người sống, không bị lây nhiễm!".
Văn Xuyên tập trung nhìn rồi nói: "Là anh cảnh sát vừa rồi!".
Văn Xuyên cởi dây an toàn, khó khăn chui người vào ghế sau. Hạng Thần tức giận nói: "Đừng nhúc nhích! Văn Xuyên! Nhìn cho kỹ!".
Văn Xuyên vỗ vỗ bả vai Hạng Thần ý bảo hắn yên tâm, vươn tay muốn kéo người đang treo ở phía sau vào trong xe từ cửa kính đã bị vỡ.
Đồng phục cảnh sát của người đàn ông cao to bị mảnh thủy tinh cứa rách bươn, máy bộ đàm trên vai lủng lẳng một bên, trán chảy máu, một cánh tay dường như bị gãy, không thể nhấc lên, cười khổ nói: "Cảm ơn".
Hạng Thần nhìn kỹ anh, để chắc chắn anh không bị lây nhiễm, sau đó nói: "Anh chạy trốn cũng nhanh nhỉ?".
Người đàn ông mỉm cười: "Phản ứng theo bản năng".
Hạng Thần sau đó ném qua một chai nước, nói: "Tên tôi là Hạng Thần".
Người đàn ông vặn nắp uống liền vài ngụm, giơ tay tùy tiện lau đi vết máu trên trán, nói: "La Tử Tùng".
Hơi thở Alpha cường đại do bị máu chảy rất nhanh lan tràn trong khoang xe chật hẹp, Văn Xuyên khó chịu cau mày bò lại ghế phụ, thắt dây an toàn.
La Tử Tùng nói: "Xin lỗi".
Văn Xuyên lấy ra bình thuốc ức chế từ trong túi, xịt xịt, lắc đầu: "Không sao".
Hạng Thần huýt sáo một tiếng. Khuôn mặt anh tuấn phủ đầy tro bụi, đuôi mày bị cắt thành một vết sẹo nhỏ, nhìn qua cũng rất khí khái hơn người. Một tay hắn chống lên cửa kính xe, một tay cầm vô lăng, nhìn La Tử Tùng qua kính chiếu hậu: "Anh định đi đâu?".
"Đến điểm sơ tán". La Tử Tùng cầm máy bộ đàm lên, báo cáo tình huống bị phá vỡ trận tuyến phong tỏa ở khu ngã tư. Một lát sau, phía bên kia có trả lời, nhưng tình hình cũng không được khả quan.
La Tử Tùng nhíu mày nghe một lát, cau mày trầm tư không nói.
Văn Xuyên hỏi: "Sao vậy?".
La Tử Tùng nói: "Lực lượng cứu viện đã chuẩn bị rút lui, các đồng nghiệp của tôi cũng đang thực hiện bước sơ tán cuối cùng, chính thức từ bỏ thành phố B".
Đôi mày đen rậm của Hạng Thần nhăn lại, cùng Văn Xuyên liếc nhìn nhau, đều không nói chuyện.
Trên cao tốc không còn người sống sót, xe của bọn họ nhanh chóng rời khỏi mảnh đất này. Thành phố B phồn hoa tựa như cánh đồng lúa mì màu mỡ bị một đàn châu chấu xâm chiếm, nhanh chóng trở thành tòa thành trống chỉ có khói đặc mù mịt, hoang tàn đổ nát.

Bình Luận (0)
Comment