Abo Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 25

Ban đêm, bên trong nơi trú ẩn tạm thời rất yên tĩnh, từ trong nhà nhỏ tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, từ cửa sổ nhìn ra như một ngọn đuốc nhỏ, kế thừa một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng vững chắc.
Văn Xuyên đã lâu không nhìn thấy ánh đèn trong đêm tối, trong lòng nhất thời có chút xúc động, cầm ly cà phê đừng tựa bên cửa ngẩn người.
Bữa tối của họ được quân đội đưa tới, chỉ là một vài củ khoai tây nướng, rau cải xào và cháo đặc.
Không có gì đặc biệt, thậm chí không thể cảm nhận được nó có ngon hay không, tinh thần của mọi người luôn trong trạng thái căng thẳng, không thể tận hưởng giây phút yên bình.
Ăn xong, An Tĩnh đặt đĩa ở cửa, tí nữa sẽ có người tới dọn dẹp. Văn Xuyên và cậu ta pha một tách cà phê, trong hoàn cảnh như vậy mà trong phòng vẫn còn cà phê, đúng là không hiểu nổi.
Nhưng mùi cà phê thơm phức làm thần kinh của hai người trở nên thoải mái, vì thế họ gạt đi những nghi vấn về chuyện này, An Tĩnh nép vào chiếc ghế sofa nhỏ gõ máy tính, từ cơ sở dữ liệu tải về nhiều loại thuốc khác nhau, Văn Xuyên thì yên lặng suy nghĩ.
Hồi trưa họ đã suy nghĩ rất nhiều khả năng có thể xảy ra, thậm chí xem xét hành vi kỳ lạ của Chung Hạo Sinh, nhưng cuối cùng không đạt được kết quả như ý.
Văn Xuyên nghe An Tĩnh nói một ít chuyện về Hội Hợp Vĩ, một số tin tức liên quan cũng có thể được tìm thấy trong cơ sở dữ liệu mạng nội bộ, hầu hết là những tin tức cực đoan và không liên quan, thoạt nhìn không thoải mái cho lắm.
"Cậu có cho rằng con người vẫn có thể tiếp tục tiến hóa không?" Văn Xuyên hỏi An Tĩnh.
An Tĩnh chống cằm, mở to đôi mắt, nói: "Cho dù là như vậy, cũng là lựa chọn của tự nhiên, không phải thứ con người nên đụng vào."
"Rất lâu về trước." Văn Xuyên nhìn xoáy nước nhỏ trong cái cốc, nói: "Nghe nói nhân khẩu quá nhiều và quá ít tài nguyên, điều đó đã gây ra chiến tranh thế giới lần thứ tư và làm tổn hại rất lớn đến môi trường. Nền kinh tế và trình độ sản xuất của nhiều nước suy thoái nghiêm trọng, tỷ lệ nam nữ mất cân đối, các nước phát triển rơi vào vòng luẩn quẩn của tỷ lệ kết hôn thấp và tỷ lệ sinh thấp, hầu hết các nước Châu Á tiến vào một xã hội già hóa nghiêm trọng, lực lượng lao động trẻ gần như mất hẳn. "
"Mọi người tự nhiên đều chọn độc thân, từ chối kết hôn và sinh con. Bất kể nhà nước có chính sách ưu đãi gì, hay thậm chí là ra luật bắt ép, chuyện này cũng không khá hơn." Văn Xuyên nhấp một ngụm cà phê, trầm ngâm: "Cậu biết không? Tôi luôn luôn nghĩ những chuyện này không liên quan gì đến môi trường, chính sách hay thay đổi tư duy của con người, tôi nghĩ đó là sự lựa chọn của chính gen, nó là sự lựa chọn tự nhiên. "
An Tĩnh gật đầu, những thứ này đều được ghi trong sách giáo khoa lịch sử của bọn họ. Sau chiến tranh thế giới thứ ba, hình thái phân chia của thế giới sau này gần như được thiết lập, chiến tranh thế giới thứ tư dẫn đến sự tự hủy diệt của con người.
Một số nước nhỏ bị thôn tính hoặc bị diệt vong, các cường quốc cũng sa sút nghiêm trọng về văn hoá, kinh tế và sản xuất. Hơn nữa, hệ sinh thái, đất đai bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi phóng xạ từ các vũ khí hạt nhân, đất đai bỏ hoang, nguồn nước bị ô nhiễm, động vật hoang dã đã suy giảm rất nhiều.
Đó là thời đại đen tối nhất, sau này được gọi là "thời kỳ Hoàng hôn của chư thần".
(*) Ragnarök (tạm dịch: Hoàng hôn của chư thần) là ngày Tận thế trong thần thoại Bắc Âu. Đây là một chuỗi các sự kiện đen tối trong tương lai dẫn đến một trận chiến lớn - sự kết thúc của vũ trụ và cái chết của nhiều vị thần trong thần thoại Bắc Âu, có nét tương đồng với Khải huyền trong Kinh thánh.
Cũng chính từ thời đại đó, các tín ngưỡng tôn giáo khác nhau mới bắt đầu phát triển, dẫn dắt con người tìm kiếm một thế giới tâm linh mới.
Nổi tiếng nhất trong số đó là "Hội Cộng Sinh" và "Hội Hợp Vĩ". Cái trước là tuân theo tự nhiên, tin vào cội nguồn của bản năng, từ chối chấp nhận bất kỳ công nghệ cao nào và trở về hình dạng con người thời nguyên thủy. Cái sau muốn tiến về phía trước và vượt qua gen của con người, trở nên càng mạnh hơn, tìm ra phương pháp tồn tại tốt hơn.
Lý do cả hai nổi tiếng nằm ở hai thái cực chính của họ.
Nhưng ít nhất thì "Hội Cộng Sinh" sẽ không chủ động phá hoại vì nó tuân theo bản năng sinh học và mục đích dựa trên tự nhiên. Phương thức cực đoan của bọn họ chỉ thể hiện ở cá nhân đối với công nghệ cao, từ chối khoa học, cũng không gây trở ngại cho người khác... đương nhiên tuyên truyền khoa học giả, nhận xét phản trí tuệ cũng là một trong những thủ đoạn cực đoan của bọn họ. Trong lòng Văn Xuyên và An Tĩnh - những nhân sĩ chuyên nghiệp, vẫn có phê bình kín đáo về điểm này.
An Tĩnh tiếp lời Văn Xuyên: "Ở Bắc Cực có một loài chuột Lemming. Bọn chúng có rất nhiều bí ẩn, trong đó bí ẩn nhất là khi dân số của bọn chúng đạt tới một mức nhất định, chúng sẽ bắt đầu tự sát tập thể. Hiện tượng này chắc là liên quan đến tài nguyên và môi trường. Chúng có một mối liên hệ tuyệt vời, để quần thể sinh sản tốt hơn, để không tiêu diệt lẫn nhau, chúng sẽ chọn để lại một số con chuột Lemming cái chịu trách nhiệm sinh sản thế hệ sau, phần còn lại sẽ nhảy xuống biển tự sát."
Văn Xuyên cau mày, nhìn ánh đèn màu cam ngoài cửa sổ, nói: "Đúng vậy. Khi quần thể sinh sôi đạt tới một mức nhất định, hình thái của chúng sẽ bắt đầu thay đổi. Bộ lông đen xám nguyên bản sẽ trở nên rất sáng sủa, tính tình rụt rè sẽ trở nên cực kỳ hiếu chiến và hung dữ để khiến chúng nổi bật trong quần thể. Sau đó dụ những kẻ săn mồi đến để tiêu diệt chúng. "
Nhưng hiệu ứng này có rất ít tác dụng, vì vậy chúng sẽ tập hợp lại và khởi hành vào một ngày nhất định, lao về một hướng nhất định, trên đường đi sẽ có nhiều con lần lượt gia nhập, cuối cùng trở thành một nhóm lớn, đích đến cuối cùng là biển rộng.
Chuyện "tự tử tập thể bằng cách nhảy xuống biển" này luôn là một bí ẩn trong tự nhiên, được nhiều thi nhân ưu ái gọi là "cái chết lãng mạn".
An Tĩnh nhìn Văn Xuyên, nói: "Cậu cho rằng con người cũng như vậy sao?"
"Con người cũng là sinh vật, cũng không cao quý hơn bất kỳ sinh vật nào khác." Văn Xuyên nói: "Chúng ta có chỉ số IQ và khả năng học tập cao hơn các loài khác, nhưng không có nghĩa là chúng ta đã nhảy ra khỏi chuỗi sinh vật, chọn lọc tự nhiên..."
Văn Xuyên nheo mắt, nhẹ giọng nói: "Sự chọn lọc của tự nhiên tồn tại trong gen của mọi sinh vật, con người không thể thoát được. Khi tài nguyên bị giảm, chiến tranh gia tăng, môi trường bị tàn phá, dân số mất cân bằng giới tính, sao mà cậu biết được gen của chúng ta có chọn cách tự sát hay không?"
"Suy nghĩ và quan niệm của cậu là do ý thức của bản thân hay do gen quyết định?" Văn Xuyên bình tĩnh nhìn An Tĩnh rồi hỏi.
An Tĩnh im lặng, ngón tay gõ vào vành cốc: "Cái này..."
Văn Xuyên nói: "Thời đó, người ta có câu nói đồng tính luyến ái, ám chỉ tình yêu đồng giới, và cho rằng điều này vi phạm bản năng sinh sản. Nếu đây cũng là chọn lọc gen, ý tôi là sự chọn lọc của tự nhiên, liệu nó có thể giải thích nguyên nhân sâu xa của việc con người chống lại bản năng, ngừng sinh sản của họ không?"
An Tĩnh trầm ngâm: "Sau Chiến tranh thế giới thứ tư, dân số giảm mạnh, nhiều quốc gia thậm chí diệt vong vì nó. Sau đó, loài người bắt đầu loại bỏ di truyền tự nhiên và tiến hóa, các đặc điểm giới tính mới được tìm thấy ở những đứa trẻ sinh ra trong "thời đại của vườn địa đàng". Sau một trăm năm, dân số bắt đầu thay đổi. Dù là sự chọn lọc của tự nhiên hay biến dị do phóng xạ hạt nhân, loài người luôn tìm ra một cách mới để tồn tại."
An Tĩnh dường như nhớ tới cái gì đó, cậu ta cau mày: "Lemming... Lemming cái có ba loại: xx, yy và xy, trong đó xy có khả năng sinh sản cao nhất... Cái này giống với chúng ta hiện tại, khả năng sinh sản của Omega cũng tương tự."
Văn Xuyên liếc cậu ta một cái rồi yên lặng gật đầu, hiển nhiên là có nghĩ tới chuyện này, liền nói: "Sinh vật khi tiến hóa đều có quy luật riêng. Cậu nghĩ nếu có sự can thiệp của con người sẽ xảy ra chuyện gì?"
An Tĩnh lắc đầu: "Không thể tưởng tượng được."
Văn Xuyên luôn cảm thấy bản thân vừa nghĩ ra điều gì đó, nhưng lời vừa đến miệng, dù thế nào cũng không nói ra được rõ ràng.
Nó giống như có một tờ giấy chắn trước mặt, tuy mỏng manh và dễ vỡ nhưng lại bao phủ hoàn toàn cảnh vật phía đối diện.
Nếu Hạng Thần ở đây, hắn sẽ nói gì? Người đó có vẻ kiêu căng ngạo mạn, nhưng thực ra bộ não của hắn rất linh hoạt và có rất nhiều ý tưởng.
Nếu thảo luận với hắn, có thể hắn sẽ có những ý tưởng và quan điểm mới mẻ, có lẽ có thể giúp mình chọc thủng lớp giấy đó.
Nhưng cũng có thể hắn sẽ chẳng thèm ngó tới, chỉ ngậm một điếu thuốc rồi nói với giọng điệu chán chường: "Câu chuyện của cậu nghe rất hay, nhưng không thực tế chút nào."
Văn Xuyên nghĩ đến giọng điệu và biểu tình của người kia, không nhịn được mà nhếch khóe miệng, sau đó lập tức nhận ra người đó không có ở bên cạnh, ngay cả sống chết cũng không rõ, tâm trạng lại chìm xuống, hơi thở trở nên nặng nề hơn một chút.
Cậu lắc đầu một cái rồi bất giác chạm vào môi mình, nhớ lại cảm giác vừa chạm liền tách ra lúc trước.
Cậu ở trên trực thăng đã nghĩ rất nhiều lần, gặp lại thì phải đánh hắn như thế nào, hay cắn hắn một phát, hay mắng hắn là lưu manh lợi dụng lúc nguy hiểm mà chiếm tiện nghi của người khác.
Nhưng sau khi xuống máy bay trực thăng, sự sợ hãi và hoảng sợ dần quay trở lại, cậu chỉ hy vọng người kia an toàn, cái khác cậu có thể không so đo nữa.
Cậu đã cố gắng hết sức để kìm nén những suy nghĩ bi quan của mình, không dám nghĩ đến, không dám để mình chìm vào những cảm xúc tiêu cực. Cậu từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, cùng anh trai lớn lên. Bây giờ anh trai, thầy và Hạng Thần đều không có ở bên cạnh, cậu muốn trở nên mạnh mẽ để đối mặt với nó, cậu cũng biết rằng một khi chìm vào bi quan sẽ rất dễ dàng bị đánh bại.
Cậu hít một hơi thật sâu, giấu hình ảnh Hạng Thần quay lưng về phía ánh lửa trong trí nhớ xuống đáy lòng, liếc nhìn thời gian rồi quay lại nói: "Sắp đến lúc rồi, bắt đầu thí nghiệm đi."
Trên một con đường không biết tên ở nông thôn cách xa thành phố J, xung quanh rất yên tĩnh, một chiếc ô tô đậu bên đường, cửa sổ đang mở, người trong xe đã ngủ rất say.
Ba người đàn ông ở hàng ghế sau chen chúc nhau ngủ, ngủ không an ổn. Hạng Khôn ngồi ở hàng ghế trước nghiêng đầu thắt dây an toàn, đầu dựa vào cửa sổ xe ngủ. Hạng Thần ngồi ở ghế lái phụ bỗng rùng mình bừng tỉnh, cơn buồn ngủ biến mất trong tích tắc, vẻ mặt căng thẳng.
Đầu tiên, tầm mắt của hắn tan rã và mờ mịt, sau đó nhanh chóng tỉnh táo. Nhìn thấy nơi mình đang ở, hắn từ từ thả lỏng thần kinh và lau mặt.
Hắn nhìn mấy người trên xe đang ngủ ngon lành, ai cũng mệt lử, ban ngày tìm được cây xăng nhưng chưa tìm được gì để ăn.
Lương khô trong ba lô chỉ đủ dùng trong vài ngày, họ phải tiết kiệm hơn.
Hiện tại hắn rất đói bụng nên mở cửa bước xuống xe, châm một điếu thuốc rồi dựa vào mui xe nhìn con đường tối đen phía trước, khẽ nheo mắt nghĩ đến cơn ác mộng vừa rồi.
Hắn mơ thấy cha mình, thấy Chung Hạo Sinh và cả Văn Xuyên.
Trong giấc mơ, Chung Hạo Sinh đã thành công đưa Văn Xuyên đi, hắn và cha mình bị mắc kẹt trên mái nhà của trường học và không thể thoát ra ngoài. Cái nóng trong vụ nổ quá chân thật khiến hắn đau đớn vô cùng. Sau khi không tìm thấy cha mình, cả người hắn đầy vết thương đi tìm Văn Xuyên, nhìn thấy Văn Xuyên bị Chung Hạo Sinh lột sạch đồ đè lên bàn. Chung Hạo Sinh cắn lên cổ Văn Xuyên, trong ngực hắn cảm thấy một cơn tức giận khó tả.
Chung Hạo Sinh cười dữ tợn, ​​lại biến thành thây ma, gã cắn xé da thịt Văn Xuyên, hắn muốn cản nhưng không thể cử động được. Văn Xuyên đã ăn phải thức ăn có độc trong ký túc xá và mất trí, cậu vừa cầu xin chính mình cho cậu uống thuốc, vừa bị cắn xé đến chảy cả máu.
Sau đó hắn tỉnh lại, cảnh cuối cùng của giấc mơ là Văn Xuyên đang khóc và đưa tay về phía hắn.
Hạng Thần chưa từng thấy Văn Xuyên khóc nên hình ảnh trong mơ có vẻ hơi mờ ảo, nhưng điềm xấu ác mộng khiến hắn có chút cáu kỉnh. Hắn hít một hơi rồi thở dài, kéo áo khoác vào, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn con đường phía trước.
Hắn muốn gặp người đó ngay bây giờ và chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn với người đó. Nhưng hắn lại lo sợ, sợ rằng giữa đường xảy ra sự cố, người kia sẽ không thể đến thành phố J một cách an toàn.
Vì vậy, bây giờ hắn cứ lo được lo mất, dường như không còn là chính mình.
Hơi thở của hắn có chút nóng rực, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Người trên mặt đất dù có tuyệt vọng đến đâu, bầu trời vẫn thật tráng lệ, mang theo vẻ đẹp tàn khốc cúi nhìn nhân gian.
Những ánh sao đó có thể đến từ hàng chục nghìn năm ánh sáng, chúng đi xuyên qua vũ trụ bao la, hàng nghìn năm đã trôi qua kể từ khi con người nhìn thấy chúng.
Có thể cách xa vạn năm, ngôi sao này đã rơi xuống rồi, tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là những gì đã từng, trong nháy mắt mười ngàn năm, nhưng cũng nhớ mãi.
Hạng Thần nghĩ thầm: Thì ra mình còn có một mặt lãng mạn như vậy! Nếu nói cho Văn Xuyên nghe, không biết biểu hiện của cậu ấy sẽ như thế nào, chắc có rất nhiều lời nói trong bụng đang chực chờ chặn đầu lời nói của hắn.
Hắn đút hai tay vào túi quần nhìn bầu trời đầy sao một lúc, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, quay trở lại xe.
Hai mươi mốt ngày kể từ ngày bùng phát virus, họ vẫn đang trên đường đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tài liệu về chuột Lemming lấy ở trên Baidu, khó kiểm chứng được có thật hay không, bản thiết lập chỉ để phục vụ cốt truyện, xin chớ xoắn xuýt. Còn những cái khác đều là vớ vẩn, xin đừng tưởng thật.

Bình Luận (0)
Comment