Abo Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 83

Ba giờ rưỡi sáng, trăng mờ gió lớn, đó là thời gian gây rối thích hợp nhất.
Thủ lĩnh khu hai là người rất cẩn thận, thích cẩn thận từng bước một. Trước khi làm cái gì cũng phải nói điều kiện, lập hợp đồng, xác nhận ý đồ của nhau rồi mới hành động, khuyết điểm là hiệu quả làm việc rất chậm, ưu điểm là hầu như không bỏ lỡ cái gì, cũng không dễ tính toán, thuộc hạ dưới tay được đối xử nhiều lợi ích tốt, còn có ngày nghỉ nên mấy đàn em làm việc càng có hy vọng, cũng trung thành hơn, số lượng nhân lực cũng là nhiều nhất trong số các khu.
Hạng Thần nghi ngờ đối phương vốn là một ông chủ buôn bán gì đó, dường như đang làm "Bá chủ khu vực một" vẫn còn thiếu một chút kích nổ.
Nơi ở của thủ lĩnh khu hai nằm trong một tầng hầm được xây dựng đặc biệt, không giống như các thủ lĩnh khu vực khác, hắn ta không thích xuất đầu lộ hiện và càng không sống trong một khu biệt thự vô cùng nổi bật.
Kể từ khi xảy ra sự cố ở khu năm, hắn ta đã cẩn thận hơn rất nhiều, trong tầng hầm chứa đầy vũ khí, trên mặt đất là tang thi và súng máy tự động. Còn có một số camera giám sát ở các góc độ khác nhau, thường xuyên có người tuần tra, có thể nói là phòng thủ vô cùng kín đáo.
Hạng Thần đưa người đến đứng nhìn từ nơi xa, một đàn em khu một ôm súng lắp bắp nói: "Khu hai, thủ lĩnh khu hai không dễ đối phó, có mắt nhìn người rất tốt."
Hạng Thần ồ một tiếng, cúi đầu nhìn Văn Xuyên đang tựa lên vai hắn ngáp.
Đã muộn như vậy rồi mà bảo bối nhà mình không thể nghỉ ngơi được.
"Tốc chiến tốc thắng." Hạng Thần nhìn thời gian: "Còn phải chạy về ngủ nữa."
Đàn em khu một: "???"
Hạng Thần cầm một cái rễ cây, vẽ bản đồ địa hình đơn giản trên mặt đất: "Đây là lối vào tầng hầm, nơi này là bên ngoài, người tuần tra hay đi từ bên kia, tang thi ở bên này, không cần quan tâm đến camera, súng máy tự động để tôi lo."
Tốc độ nói của Hạng Thần rất nhanh, dứt khoát lưu loát nói: "Mấy người một đội, dụ mấy người tuần tra đi chỗ khác, mấy người kia một lấy máu hắt lên tang thi, là đám tang thi mà chúng ta mang đến, không phải của bọn họ. Để cho bọn chúng tự đánh nhau để nhường đường đi, hiểu chưa?"
Đây đều là một đám lính linh tinh, không có kiến thức chuyên môn gì, bình thường chỉ dựa vào núi rồi làm mưa làm gió, giờ phút này nghe Hạng Thần bài binh bày binh bố trận cả đám liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cũng quên mất mới bị đối phương phá hang ổ, xắn tay áo lên nói: "Hiểu rồi!"
"Mấy người này một đội, đi theo tôi." Hạng Thần nói xong, vứt rễ cây sang một bên, lại cầm hai khẩu súng đeo trước sau, đeo mấy quả lựu đạn bên hông, quay đầu nhìn Văn Xuyên: "Em chờ ở đây được không? Tránh xa một chút..."
"Không cần, em đi vào với anh." Văn Xuyên cũng đeo mấy quả lựu đạn, lục lọi trong túi vũ khí một lúc rồi lấy một khẩu súng nhỏ ra, nói: "Anh không yên tâm về em thì em cũng không yên tâm về anh, cần gì phải vậy?"
Mấy đàn em liếc nhau một cái, nói: "Bên trong nguy hiểm..."
Văn Xuyên nói: "Trên đường đi còn có cái gì mà tôi chưa từng thấy?"
Hạng Thần nở nụ cười, ôm Văn Xuyên rồi lại hôn một cái, lăn qua lăn lại một đêm nên quần áo hai người đều rơi tro đen ra, Hạng Thần giúp cậu vỗ vỗ, sau đó cõng người lên.
"Chúng ta chơi trò kích thích đi." Hạng Thần cười nói: "Ôm chặt."
Văn Xuyên ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Lời này của anh còn có nghĩa khác ha."
Hạng Thần sửng sốt, bước chân thiếu chút nữa bị trượt, hắn nghiêng đầu nhìn về phía bảo bối từ trước đến nay luôn lạnh lùng của mình, chỉ thấy Văn Xuyên đỏ mặt, nhẹ nhàng ho một tiếng, nói: "Đùa thôi mà, anh thả lỏng chút đi, đừng căng thẳng quá."
Căng thẳng thì không hề căng thẳng chút nào nhưng có thể là quá phấn khích và xúc động.
Hạng Thần hơi thu nụ cười, rũ mắt xuống, trong lòng đã biết rõ thật ra Văn Xuyên đang lo lắng cho hắn, chỉ là cậu đang dùng một phương pháp khác dời sự chú ý của hắn khiến hắn không đem cảm xúc thích giết chóc quá mức đặt vào chuyện này, đêm nay hắn thấy quá nhiều máu, sự xúc động trong lòng mơ hồ có chút không kiềm chế được, mà hắn lại càng muốn làm lơn nó, muốn làm cho mình trông giống như một người bình thường nên sự nôn nóng trong lòng càng thêm sâu sắc.
Khóe miệng hắn mím lại, cằm cong lên thể hiện sự căng thẳng, khóe mắt lóe lên ánh sáng không rõ ràng, không nói chuyện nữa mà giơ tay vẫy về phía những người xung quanh.
Mấy tên đàn em tản ra bốn phía, rất nhanh từ phía xa liền truyền đến tiếng súng và cả tiếng gào thét của tang thi, chỗ đóng quân của thủ lĩnh khu hai bắt đầu hỗn loạn.
Chấm đỏ trên Camera nhấp nháy chuyển động, súng máy tự động chuẩn bị bắn phá, Hạng Thần dùng áo khoác cột Văn Xuyên vào người mình, móng tay hóa thành móng vuốt sắc bén, dùng vài bước đạp lên thân cây, lại từ trên cao nhảy xuống, một đạp giẫm nát một khẩu súng máy rồi lập tức bắt lấy một con tang thi lạc đàn, biến nó thành vũ khí trực tiếp ném về phía một khẩu súng máy khác đối diện.
Cùng lúc đó, hai khẩu súng máy ở phía trước hơi nghiêng rồi bắt đầu bắn "bùm bùm", hỏa xà phun ra từ họng súng, giống như một đám pháo hoa được thắp sáng trong bóng tối.
Ngón tay Hạng Thần bắn một phát, vô cùng chính xác ném một cái bật lửa hướng về phía họng súng, họng súng lập tức nổ tung, khói đen bốc lên ngùn ngụt. Hạng Thần che chở người sau lưng, xoay người ngồi xổm xuống, né tránh tang thi vì hỗn loạn mà bắt đầu tấn công lung tung, giơ móng vuốt sắc bén trực tiếp xuyên qua đỉnh đầu từ hàm tang thi, cánh tay mang theo thi thể quét bay một tang thi khác, lại mượn cơ thể tang thi làm lá chắn, từ phía chính diện trực tiếp xông về phía súng máy, chặn thi thể vào họng súng, Văn Xuyên phía sau dùng chuôi súng đập nát khẩu súng máy cuối cùng.
Hạng Thần huýt sáo một tiếng: "Xinh đẹp."
Văn Xuyên nở nụ cười, phương thức kề vai chiến đấu như vậy thật sự có chút buồn cười, cậu cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của Hạng Thần và hơi thở nặng nề, mồ hôi trộn lẫn với pheromone của Alpha truyền tới khiến cho trái tim cậu trướng đến tràn đầy, cũng không để ý đến hình tượng hài hước trước mắt này.
Hạng Thần ngước mắt nhìn về phía tang thi bị mình dùng để chặn họng súng, đầu đối phương gần như bị chia làm hai nửa, tròng mắt trắng đục nổi lên trên, không có động tĩnh gì, Hạng Thần lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Mạo phạm."
Thi thể không trả lời, giống như nhiều tang thi đã chết cách đó không xa, bọn chúng đau đớn, ghét, tuyệt vọng đều không thể truyền đạt cho bất cứ ai.
Hạng Thần xoay người bước nhanh đến lối vào tầng hầm, dưới lối vào có cổng, Hạng Thần nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp dùng móng vuốt sắc bén đâm xuyên qua cửa, mạnh mẽ kéo cửa ra. Tiếng chuông báo động vang vọng khắp tầng hầm, bên dưới cầu thang, có vô số họng súng nhấc lên, thẳng tắp chĩa về phía Hạng Thần.
"Chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện." Thủ lĩnh khu hai đứng sau thuộc hạ mình, mặc âu phục đi giày da, tóc tai chải chuốt gọn gàng, chắp tay sau lưng nói: "Anh rất giỏi nhỉ, chi bằng hợp tác với chúng tôi đi. Tôi đảm bảo với anh, tôi không giống đám côn đồ không có tầm nhìn kia đâu, tôi rất có ích với anh, anh cũng có ích với tôi, chúng ta có thể cùng có lợi..."
Hạng Thần ngắt lời hắn ta: "Khu hai thuộc về tôi, anh liên hệ với những khu vực còn lại của khu vực hoạt động có cơ cao đi, kêu bọn họ giao nộp nhân lực và vũ khí đây, có làm được không?"
Da mặt người đàn ông giật giật, hiển nhiên bị sự sư tử há rộng mồm* không thực tế của đối phương mở miệng làm cho sợ hãi: "Anh..."
(*Sư tử đại khai khẩu - 狮子大开口: sư tử há rộng mồm; hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.)
Hắn ta nuốt sự mỉa mai xuống, cố gắng thể hiện sự chân thành của mình: "Kinh doanh cũng phải chú ý đến cách thức và phương pháp, anh phải đưa ra vốn và sự chân thành để khiến người khác sẵn sàng kinh doanh với mà đúng không? Anh không có gì cả, thì khác gì sói trắng găng tay rỗng*? Chỉ bằng một nắm đấm thôi mà anh còn tính toán thu phục toàn bộ tám khu vực hoạt động có nguy cơ cao?"
(*空手套白狼:"Sói trắng găng tay rỗng" ngày nay là một từ xúc phạm, so sánh với những kẻ lừa đảo không hề đầu tư bất cứ nơi nào mà lại đi lừa đảo ở khắp mọi nơi. Câu tục ngữ này đã từng rất phổ biến ở Trung Quốc, khoảng vào thời điểm cải cách và mở cửa vừa mới bắt đầu, những người đầu tiên xuống biển chủ yếu là sử dụng phương tiện này để đào tiền vàng, cái gọi là "công ty túi xách" và "găng tay trống sói trắng" là cùng một nghĩa. "Sói trắng" đương nhiên là loài sói hiếm gặp nên cho thấy "thu hoạch" rất lớn.)
Người đàn ông lắc đầu, khuyên nhủ: "Chúng ta hợp tác đi rồi từ từ mưu tính, còn có thể nói điều kiện với Bạch Tháp rồi làm chút kinh doanh nhỏ nữa, cớ sao không làm nhỉ?"
Hạng Thần cười lạnh: "Vậy thì không có gì để nói."
Khóe miệng người đàn ông giật giật, mí mắt điên cuồng giật, hắn ta nhịn cảm giác xúc động giơ tay ấn mí mắt, nhẫn nại nói: "Cho dù anh có lấy khu năm, khu một rồi cả khu hai của tôi đi chăng nữa thì vẫn còn lại năm khu, anh định làm sao bây giờ? Xóa sổ toàn bộ chỉ với một đêm? Không thể nào mà đúng không? Chờ anh trở về nghỉ ngơi một đêm thôi là năm khu còn lại có thể trực tiếp phá tan hang ổ của anh, anh đã từng nghĩ chưa..."
Hạng Thần ngồi xổm ở lối vào, hắn nhặt mấy viên đá nhỏ rồi ném tới ném lui, dư quang liếc qua mấy người bị kẹt ở đầu cầu thang, thờ ơ nói: "Vậy thì không cần anh phải quan tâm."
"Anh!" Người đàn còn muốn nói cái gì nữa, Hạng Thần đã đột nhiên hét lớn một tiếng: "Giữ vững! Ôm đầu!"
Nam nhân sửng sốt, theo bản năng ôm đầu theo nhưng lời nói đó Hạng Thần lại nói với Văn Xuyên trên lưng. Văn Xuyên cúi đầu xuống, để lộ một khẩu súng lục cạnh người Hạng Thần, trực tiếp bắn thẳng vào đùi một thuộc hạ.
Đối phương hét một tiếng thảm thiết rồi phản xạ có điều kiện cúi đầu, trong nháy mắt họng súng hạ xuống, còn những người khác trong lúc hoảng loạn lại nổ súng lung tung, Hạng Thần lấy thế dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ném mấy viên đá qua, cơ thể nhanh chóng lăn qua bên cạnh lối vào.
Viên đá đó mang theo sức mạnh của ngàn quân lực, đánh trúng cổ tay của mấy người cầm súng, viên đá trúng tay cũng bị đập nát, cổ tay hai người bị gãy, một người bị chảy máu, bị ném xuyên qua da thịt.
Thủ lĩnh khu hai lập tức luống cuống, vừa lui ra sau vừa nói: "Chống đỡ! Chống đỡ!"
Hắn ta kéo thuốc hạ phía sau đẩy về phía trước, vừa la hét vừa chạy về phía sau, gương mặt tên thuộc hạ đầy vẻ sợ hãi, hai chân run rẩy, kiên trì đi lên cầu thang, mà ở lối vào lại chậm chạp không có phản ứng.
"Người, người đâu?"
"Ném một quả lựu đạn ra ngoài! Nhanh lên!"
"Vâng! Vâng!"
Người đứng ở trên cũng lấy lựu đạn ra, run rẩy ném ra ngoài, bên ngoài đã nổ đến kinh thiên động địa, từ trên vách tường tro bụi ào ạt rơi xuống, mấy người phía dưới khụ khụ mấy tiếng, nhỏ giọng nói: "Thế nào rồi? Chết rồi à?"
Những người ném lựu đạn không cảm thấy như vậy nhưng lại anh ta không dám hé răng, lặng lẽ nằm bò trên lối vào nhìn ra ngoài. Trên mặt đất, mấy con tang thi bị nổ tung rơi đầy đất, một trong số đó cho nổ tung nửa đầu, mắt rơi ra ngoài, đối diện với người thò đầu ra nhìn.
Người đàn ông bị hoảng sợ, chân trượt về phía sau, cứ như vậy đụng trúng đè ngã một đám người.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Lui ra sau!"
"Mẹ nó mày đè tao rồi kìa!"
Những âm thanh liên tiếp trộn lẫn với nhau, làm cho mọi người đau đầu.
Những người đi ra ngoài để xem tại thời điểm này mới phục hồi tinh thần, mờ mịt nói: "Hắn, hắn ta đã biến mất."
"Cái gì?
Hạng Thần kiềm chế xúc động tiếp tục đánh giết, sáng suốt lựa chọn cách tránh khỏi đám người này.
Không phải là hắn không thể làm điều đó mà không cần phải lãng phí thời gian làm gì.
Đường đi trong tầng hầm hắn cũng không rõ lắm, dựa theo thuộc tính của thủ lĩnh khu hai này thì phỏng chừng cạm bẫy và mai phục không ít, cần gì phải đưa Văn Xuyên đi mạo hiểm?
Uy hiếp ở lối vào chỉ để dọa thủ lĩnh khu hai thôi, đối phương tất nhiên sẽ không ở trong tầng hầm nữa mà sẽ lén lút tìm lối ra khác rời đi.
Tục ngữ nói thỏ khôn ba lỗ*, một thủ lĩnh cẩn trọng như vậy thì tất nhiên tầng hầm này không bao giờ có thể chỉ có một lối vào.
(*thỏ khôn ba lỗ: nhiều nơi ẩn nấp; lo trước tính sau, ví với có nhiều chỗ ẩn náu.)
Quả nhiên, khi thuộc hạ của đối phương đã chạy ra khỏi lối vào tầng hầm tìm người thì dưới một bụi cỏ rậm rạp gần đó khoảng năm trăm mét, có một thứ giống như nắp giếng nước di chuyển, lặng lẽ bị dời đi, lập tức thủ lĩnh khu hai bò từ bên trong ra, xui xẻo nhổ một ngụm nước bọt, vỗ vỗ bụi trên đỉnh đầu và trên người, định chạy trốn.
Chỉ là hắn ta vừa đứng thẳng người liền thấy phía trước có một người đang đi tới, hai tay đối phương đút vào túi, nhàn nhã nhìn hắn ta, khẩu xà tâm phật cười: "Sao? Tôi đã dành một tiếng để đối phó với anh rồi đấy? Xử lý xong anh thì lại đi xử lý khu ba cũng khá dư dả mà phải không?"
Thủ lĩnh khu hai: "..."
Văn Xuyên đi xuống từ trên lưng Hạng Thần, khẩu súng trong tay hướng xuống đất, nói: "Tự anh bước đi hay để chúng tôi áp giải anh đi?"
Thủ lĩnh khu hai: "..."
Vết thương khi còn ở khu một của Hạng Thần đã khá hơn nhiều, chỉ là cổ tay còn băng bó, vết thương chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng đối phó với đám người ngoài nghề này thì chỉ bằng một tay thôi là đủ.
Hắn đã đưa người trở lại lối vào tầng hầm, đám đàn em hỗn loạn vừa thấy thủ lĩnh của mình bị bắt liền ngây ngẩn.
"Khu hai thuộc về tôi, không có người phụ trách, kiểm kê thuốc hạ và vũ khí đi. Trong vòng mười phút phải đến chỗ tôi báo cáo." Hạng Thần bắn xuống đất, nhìn thời gian: "Đừng đến trễ."
Đầu tiên đám đông đchỉ im lặng, sau đó bỗng ồ lên, tất cả mọi người không dám lộn xộn, chỉ dám vội vàng tập hợp. Một tên đầu đinh nhỏ tuổi chạy ra, bắt đầu kiểm kê nhân số và vũ khí rồi lại gọi người đi xuống tầng hầm di chuyển tất cả các vũ khí còn lại ra.
Thủ lĩnh khu hai giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại rất tiếc mạng nên không dám nhiều lời.
Đàn em của khu một chịu trách nhiệm xua đuổi tang thi, sau khi đuổi chúng đi, liền giơ vũ khí vây quanh chỗ này.
Thủ lĩnh khu hai đang tưởng mình đã bại trận thì từ phía xa lại đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động, một quả pháo hoa màu xanh lá cây chói mắt bay thẳng lên trên bầu trời rồi nổ tung, dưới ánh sáng huỳnh quang, mấy chiếc xe quân sự kéo gió xông tới trong bóng đêm, người trên xe thò đầu ra khỏi cửa sổ, nổ súng bắn.
"Cẩn thận!" Con ngươi Hạng Thần co rụt lại, đột nhiên kéo Văn Xuyên nhào người ngã xuống bụi cỏ. Hắn chỉ liếc mắt một cái liền phân biệt đối phương là dân chuyên nghiệp, không giống với đám côn đồ này.
Văn Xuyên ôm Hạng Thần đi xoay vài vòng, đầu váng mắt hoa, Hạng Thần đẩy cậu về phía sau cây: "Trốn đi! Đừng ra ngoài!"
Khi hắn quay đầu lại, đàn em của khu một và khu hai đã có vài người trúng đạn ngã xuống đất, tang thi lại bị tiếng động cơ hấp dẫn trở về, làn sóng đen kịt như đang đẩy xe việt dã vọt tới bãi đất trống. Hạng Thần chậc một tiếng, thủ lĩnh khu hai cách đó không xa lập tức trở nên hưng phấn: "Tôi ở đây!"
Hắn ta hét lên rồi chạy về phía chiếc xe việt dã: "Dừng lại! Để tôi lên xe!"
"Sao giờ mấy người mới đến!"
"Camera đều là bảng quảng cáo à? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy..."
Hắn ta còn chưa dứt lời mà tốc độ của chiếc xe việt dã dẫn đầu vẫn không giảm, trực tiếp đâm thẳng vào hắn ta.
Thân hình nặng nề của hắn bị đụng bay lên trời rồi lại rơi xuống một tiếng bịch, mùi của cái chết đã hấp dẫn tang thi, bọn chúng lập tức xông lên rạch bụng thủ lĩnh khu hai, âm thanh nhai nuốt khiến da đầu người ta tê dại.
Khi thủ lĩnh khu hai rơi xuống đất vẫn chưa chết, chỉ là bị trọng thương, hắn ta vốn định hóa thú để né nhưng lại bị tang thi đè tay chân, cắn vài cái xé rách cổ hắn ta, trong cổ họng hắn ta phát ra tiếng "khục khục", duy trì khuôn mặt không dám tin, dần dần cứng ngắc lạnh như băng.
Bọn đàn em vừa thấy thủ lĩnh đã chết lập tức hoảng hốt không biết nên chọn đường nào, nhao nhao vắt giò lên cổ chạy trốn.
Chiếc xe việt dã đậu trên bãi đất trống, súng máy tự động trên nóc xe không phân biệt trắng đen gì cả bắn bừa bãi bắn tất cả các hướng, bắn mặt đất thành nhiều lỗ châu mai rất lớn, đàn em của khu một và khu hai chết không ít, bị thương, tang thi cũng dần dần bị quét sạch, mặt đất bốc khói đen, thi thể của thủ lĩnh khu hai đã bị bắn thành cái cái rây, thảm không nỡ nhìn.
Chân, vai, lưng Hạng Thần lần lượt bị trúng đạn, hắn che vết thương trốn sau cây, kịch liệt thở dốc.
Ngay cả khi hắn có mạnh hơn nữa, tốc độ, sức mạnh nhanh hơn nữa thì khi đối mặt với xe việt dã quân sự trên nóc có vô số súng máy bắn không góc chết toàn diện mà có thể sống sót thì cũng có thể coi như hắn có mạng lớn.
Thân cây bị bắn thành mấy lỗ châu mai đang bốc khói, trung úy xuống xe, làm một cử chỉ dừng lại, cau mày nhìn vào rừng sâu.
Khó khăn lắm mới tìm được đối tượng hợp tác nhưng không ngờ lại bị mất như vậy.
Nhưng vì một đồng nghiệp xa lạ không biết chừng mực thì không xứng để hắn ta mạo hiểm quá nhiều để che giấu đối phương dẫn đến chuyện bản thân sẽ bị bại lộ. Đồng nghiệp này quá to gan, quá tùy tiện, hắn ta thực sự có chút đau đầu.
Hôm nay đối phương có thể sống được hay không thì cứ xem số phận đi.
Hắn ta trầm ngâm một lúc, quay đầu nói: "Chắc là đã chết rồi, để tôi đi xem."
Người phụ trách xử lý các trường hợp khẩn cấp của các khu vực có nguy cơ cao liếc xéo hắn ta một cái nhìn, người phụ trách là một Alpha có gen rất tốt, hình thú là một con tê giác đen khổng lồ, còn có có hai sừng, lực va chạm, lực đâm thủng và tốc độ chạy rất mạnh. Da dày thịt béo, rất khó bị thương.
Anh ta ngậm điếu thuốc, trên đầu có một chiếc kính râm, mặc áo choàng dày màu xanh lục quân đội, đi giày quân đội với một vòng lông màu xám ở rìa của cổ áo choàng, trông rất có khí thế.
"Anh đi?" Anh ta đánh giá trung úy từ trên xuống dưới.
Trung úy rút súng ra, lưa loát nạp đạn mở chốt bảo hiểm, đi thẳng vào rừng.
Đèn pha bật sáng trên xe, giống như đẩy con mồi vào tuyệt cảnh, mấy chiếc xe nhàn nhã dừng tại chỗ, súng máy nhắm về phía rừng.
Yết hầu Hạng Thần giật giật, ngón tay chảy máu tươi, vết thương chậm rãi lành lại, mùi máu tươi ngút trời và cảm giác mất máu khiến hắn ngứa răng, rất muốn xé rách thứ gì đó. Hắn nắm chặt nắm đấm, lấy thuốc biến nạp trong ngực ra rồi nhấp một ngụm, lập tức cơ thể dâng lên cảm giác mềm nhũn nóng bỏng, mạnh mẽ đè xúc động hóa thú xuống.
Hắn thở hổn hển mấy lần, nhắm mắt lại và không nhúc nhích, nhìn như thể đã chết.
Văn Xuyên nhìn hắn uống thuốc biến nạp mà không kịp ngăn cản, thứ kia sẽ áp chế cảm xúc, áp chế tư duy và phán đoán, nếu dùng trong chiến đấu thì chắc chắc không có lợi ích gì. Thực sự hắn không thể tiêu hóa hết bản năng của con người, mà chỉ là áp chế, đối với những người khác có thể có tác dụng nhưng gen của Hạng Thần là gen cao, lại là sinh viên quân đội, sức chiến đấu và độ nhạy bén vốn đã mạnh, dường như có thứ gọi là phản xạ có điều kiện, nếu cứ cưỡng ép áp chế ngược lại không hề tốt chút nào mà còn có thể để lại di chứng.
Gần đây tâm trạng của Hạng Thần rất bất ổn, nôn nóng, sự bạo lực đều kiêu ngạo trút hết ra ngoài, chuyện này chứng tỏ việc nếu hắn bị áp chế thì sẽ vô cùng đau khổ.
Trong lòng Văn Xuyên vô cùng đau đớn, bởi vì cậu biết vì sao Hạng Thần lại tự dày vò mình như vậy.
"Hạng Thần." Văn Xuyên cắn răng, nắm tay hắn nhìn hắn: "Anh còn muốn tự trách mình bao lâu nữa đây anh?"
Hạng Thần và Văn Xuyên nhìn nhau, khóe miệng mím thành một đường thẳng cứng đờ.
"Mặc kệ trông anh như thế nào hay anh là ai." Văn Xuyên nói: "Anh là một con sói cũng tốt, là người cũng tốt, Alpha cũng tốt, Beta cũng tốt, đàn ông cũng tốt, phụ nữ cũng tốt..."
Văn Xuyên hít sâu một hơi, hạ thấp giọng nói nhanh chóng nói: "Anh chính là anh, người em yêu cũng chỉ có anh. Em biết anh không muốn làm tổn thương em, em biết suy nghĩ của anh, anh muốn che chở em, bảo vệ em... Anh tỉnh táo một chút!"
Yết hầu Hạng Thần giật giật, ngơ ngác nhìn Omega dưới ánh trăng, sườn mặt đối phương dính đầu bùn đất, tóc cũng rối loạn, quần áo cũng bẩn, rõ ràng rất nhếch nhác nhưng vẫn đẹp như cũ, gương mặt trong trẻo mang theo thần thái kiêu ngạo, dường như cậu vĩnh viễn không thua, cũng vĩnh viễn sẽ không khuất phục trước bất cứ ai.
"Em có thể tự bảo vệ mình! Không chỉ vậy, em cũng muốn bảo vệ anh, muốn che chở anh, mối quan hệ của chúng ta là bình đẳng!" Văn Xuyên nói: "Tỉnh táo một chút, hãy là chính mình đi, anh là Hạng Thần, một Hạng Thần duy nhất có thể cãi nhau với em, em không cần anh nhường nhịn em, hiểu không? Anh không cần phải tự trách mình, không cần áy náy, muốn thù hận hay phẫn nộ thì cứ biến cảm xúc này thành động lực để phá vỡ gông cùm xiềng xích của anh! Hãy học cách bắt tay và hòa giải với bản năng của anh! Hãy thích ứng với nó! Khống chế nó!"
"Không ai là hoàn hảo cả, Hạng Thần, buông tha cho chính mình đi." Tiếng bước chân bên ngoài rừng đã rất gần, Hạng Thần dựng thẳng tai, hai mắt hóa thành mắt sói màu vàng lục, răng nanh lộ ra, khuôn mặt chậm rãi mọc lông sói thô cứng.
"Đi chiến đấu đi." Văn Xuyên nhẹ giọng nói: "Vì chính anh và vì em. Anh không hoàn hảo nhưng em vẫn yêu anh, cùng với phần không hoàn hảo của anh, em tin anh, anh cũng sẽ tin em."
Đôi mắt Hạng Thần đỏ bừng, hốc mắt ướt át, một tiếng gầm giận dữ vang lên, trong nháy mắt hóa thành hình sói, trung úy cũng lao ra nổ súng nhưng bị lệch, tất cả đèn xe đều chiếu về phía con sói đen khổng lồ này, sói đen cắn vai trung úy, mang theo hắn ta xoay người. Sau khi chuyển sang một cây khác, súng máy lập tức theo sát, bắn thân cây mấy lỗ châu mai.
Văn Xuyên kịch liệt thở hổn hển kịch liệt, lồng ngực phập phồng, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Cậu không có ý định để một mình Hạng Thần liều mạng, trong lòng cậu đã có ý định rồi, đang định đi ra ngoài dùng "thuốc biến nạp mới" làm mồi nhử dẫn đám người này dừng tay, chợt nghe phía sau lại có tiếng động cơ truyền đến.
Ở phía bên kia của rừng, vị trí phía sau lưng Văn Xuyên có một số cây lùn bị xe việt dã đâm gãy, hai chiếc xe một trước một sau lao ra, gió đêm thổi qua ngọn tóc của Văn Xuyên, tiếng động cơ gần như làm cậu điếc tai, cậu ngạc nhiên mở to mắt quay đầu lại.
Súng máy trên xe bắn vào người của Bạch Tháp, tạo ra mấy vết lõm trên xe.
Tiếng kim loại va chạm giòn giã khiến cả sói đen và trung úy đều quay đầu lại nhìn, cửa sổ xe hạ xuống, một chàng trai trẻ tuổi cầm súng với dáng vẻ chuẩn bị "đại sát tứ phương", kích động hét lớn: "Tôi đến đây tôi đến đây!"
Làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào, đôi mắt to và sáng với mái tóc xoăn tự nhiên mềm mại, thân xe xóc nảy khiến mái tóc cậu ta cũng lắc lư theo.
Văn Xuyên mở to hai mắt: "An Tĩnh?"
La Tử Tùng ló đầu ra từ ghế sau, một tay ấn đầu An Tĩnh, trên vai vác một khẩu pháo tên lửa nhỏ, bắn thẳng vào người của Tháp Trắng.
Những người trong xe vội vàng chạy trốn, tiếng nổ dữ dội nhuộm đỏ nửa bầu trời, xe phía sau dừng lại, cửa xe mở ra, An Tĩnh kích động hét lên: "Lên xe lên xe lên xe! Go go go!"
Hoàn thành quyển ba thú hóa.-- Hết quyển 3 --

Bình Luận (0)
Comment