Ác Dịch Thiếu Gia Sao Có Thể Sẽ Là Thánh Nữ?

Chương 0 - Lời Mở Đầu: Anh Chàng Xui Xẻo Gặp May

(Chú: Bổn tác thuộc thể loại khả khống biến thân lưu, tức là chủ giác có thể căn cứ theo ý chí bản thân mà quyết định lưu lại ở cá tính nào, cũng tức là loại có huyết mạch rồng cơ thể tự sinh ra, chứ không phải là loại tinh linh hay hồ ly gì đó. Tuy chỉ có thời kỳ đầu là như vậy, còn trung hậu kỳ thì vĩnh cửu hay không vẫn còn bỏ ngỏ, nếu để ý thì xin mời theo dõi, đa tạ \~)

(Sau nữa, trong bản truyện này cảm giác tồn tại của nữ thân rất mạnh, hơn nữa tuyến tình cảm cũng chủ yếu xoay quanh nữ thân, cho nên sẽ tồn tại một lượng lớn tình tiết “nuôi dưỡng quýt tử”.)

Lam mân côi được chuẩn bị kỹ lưỡng cùng tâm ý chôn giấu từ lâu đều bị tàn nhẫn ném xuống thảm đỏ của yến hội. Thiếu niên bị hiện thực lạnh lẽo tàn phá tan vỡ ảo tưởng bên lề ái mộ, toàn bộ khung cảnh tốt đẹp như hoa trong gương trăng dưới nước thoáng chốc tan biến thành bọt nước.

Trong điện đường kim bích huy hoàng, thiếu nữ mái tóc vàng óng mặc lễ phục rực rỡ như tiên hoa, cao quý như thiên nga trắng, đối lập hoàn toàn với thiếu niên trong lễ phục cũ kỹ tầm thường. Trong khoảnh khắc ấy, thiếu niên thất hồn lạc phách hình thành nên sự đối lập rõ rệt.

Trên gương mặt khuynh thành của thiếu nữ không hề hiện ra chút tình cảm nào, ánh mắt như bảo thạch màu bích hải lóe sáng nhưng mơ hồ không rõ, vẫn giữ dáng vẻ đang tỏ tình, nhưng nét mặt và động tác lại sớm đã rút khỏi thân thể thiếu niên cứng đờ kia.

“Văn Ni, lời tỏ tình của ngươi chỉ khiến người ta cảm thấy tình yêu của ngươi rất thấp kém và tùy tiện. Dù là với đối tượng ngươi tỏ tình hay chính bản thân ngươi, đó đều là một loại sỉ nhục. Xin ngươi hãy học cách tôn trọng tình cảm của chính mình, hoặc giả nói, học trước cách yêu một người là thế nào.” Vị công chúa cao quý nói xong câu đó liền khoác tay thiếu nữ tóc bạc toàn thân mùi rượu vang đỏ rời đi.

Sau khi rời đi, trên nét mặt thiếu nữ tóc bạc lễ độ kia, ở góc độ mà chỉ có người đối diện mới thấy được, thoáng hiện lên một nụ cười trêu chọc đầy tai họa.

Thiếu niên tên là Văn Ni vẫn ngây ngốc nhìn theo bóng lưng công chúa mà mình đã thầm yêu hơn mười năm rời khỏi yến hội, động tác không có chút chần chừ nào. Dũng khí tích lũy suốt bao năm qua, vào khoảnh khắc tỏ tình bị cự tuyệt ấy, hoàn toàn bị rút cạn.

Một bóng đen mờ mịt bao trùm lấy hắn, từng chút chiếm giữ ý thức của hắn.

Nỗi đau như thiêu đốt trong tim khiến hắn lảo đảo lùi lại hai bước, chẳng rõ là do cú sốc quá lớn hay vì ngã xuống đất mà hắn không thể nhìn rõ, cũng không thể nghe rõ, những tiếng trào phúng nhắm vào hắn từ đám quý tộc đồng liêu khiến hồn vía hắn như bay khỏi xác.

“Xem kìa xem kìa, cái phế vật kia lại thật sự dám tỏ tình với công chúa Mễ Lôi Tây Á? Ha ha, chẳng lẽ hắn không biết thân biết phận mình là ai sao?”

“Lại là kiểu ngu xuẩn vọng tưởng ăn thịt thiên nga đây mà, đúng là nhìn mãi vẫn thấy buồn cười, vừa thấy đã biết thiếu vài cọng dây.”

“Lạ thật, yến hội hôm nay có ai mời đoàn tạp kỹ đến không? Sao tiểu tử đó còn chưa bắt đầu biểu diễn tiết mục hề nhỉ?”

“Hồi trước chẳng phải do Quốc vương bệ hạ từ bi, nể mặt nữ thần mới cho hắn nhà một chỗ ở tạm sao, cái tên khốn này hôm nay e rằng sẽ bị đá xuống khe núi đấy.”

“Hay là có ai mang hắn đến cho tỉnh rượu? Ha ha, ta thấy cái danh ‘cao vũ viễn’ của hắn sớm muộn gì cũng mất sạch mặt mũi vì tự mình làm trò cười.”

“Cái thứ mạo danh hậu duệ nữ thần mà cũng dám tỏ tình với công chúa điện hạ? Còn chẳng tự soi gương xem mình có chút đức hạnh nào không.”

Giữa trận cười trào lộng náo nhiệt, đầu óc Văn Ni trở nên trống rỗng, hắn không nghe thấy gì, hồn vía như lìa khỏi xác, giống như một con rối bị giật dây, thất hồn lạc phách mà bước đi. Khoảnh khắc đó, hắn cảm giác đời mình như trở thành một trò cười lớn nhất.

Hắn cũng không rõ là ai cố ý duỗi chân làm hắn ngã một cái, thiếu niên trong lúc mọi ánh mắt đổ dồn liền hóa thành một con chó lăn lộn trên đất.

“Ha ha ha ha……!” Một người tiến đến túm lấy hắn đang nằm bẹp, còn có người khác cẩn thận nghiên cứu xem ai đã bán đứng hắn. Những người còn lại thì như đang thưởng thức tiết mục hậu vị sau bữa ăn của kẻ say rượu, từng tràng cười lạnh như thu thủy dội thẳng vào lòng Văn Ni.

Người đến người đi giẫm nát đóa lam mân côi chứa đựng tâm ý quyến luyến của thiếu niên, chẳng biết có phải do bị đả kích quá mạnh hay vì đầu đập xuống đất, ý thức của Văn Ni dần rời xa, chìm vào hôn mê.

Ngay trong khoảnh khắc bất tỉnh, một đoạn ký ức mạch lạc rõ ràng như nước vỡ bờ tràn vào đầu hắn.

《Tạp Thụy Lý Mạn Cam Quất》? Trò chơi Quýt Tử? Nam phụ pháo hôi ác độc? Bị đâm xuyên tim? Văn Ni?……

Đây đều là… thứ gì vậy!?

A a a!………

Khi tỉnh lại lần nữa, thân thể Văn Ni ướt đẫm mồ hôi lạnh, thở hổn hển từng ngụm khí lớn, ánh đèn thủy tinh ấm áp trong phòng phản chiếu ánh sáng dịu dàng khiến mọi vật trở nên mơ hồ như trong tranh.

“Ta? Văn Ni?……” Qua tấm gương dưới đất, thiếu niên nhìn thấy bóng dáng mình trong gương, khuôn mặt non nớt, mái tóc xanh lam như vầng trăng, trùng khớp hoàn toàn với hình tượng trong ký ức.

“Văn Ni · Pháp Tự Lị Ti, Mễ Lôi Tây Á · Bội Áo Nặc??” Thiếu niên trên giường trong yến hội lẩm bẩm một mình, những dòng suy nghĩ hỗn loạn dần trở nên rõ ràng.

Cái tên quen thuộc kia, dường như khiến hắn lập tức phản ứng lại.

Chỉ vì một lời cầu nguyện trước khi ra khỏi nhà, gặp phải tai nạn xe bất ngờ, rồi xuyên không.

Hoặc cũng có thể nói, hắn đã thức tỉnh ký ức kiếp trước.

Và lúc này, thế giới mà hắn đang ở chính là một trò chơi từng chơi ở kiếp trước tên là 《Tạp Thụy Lý Mạn Cam Quất》.

Tin tốt là hắn xuyên không vào nhân vật tuy không phải vai chính, nhưng lại là một nhân vật then chốt thúc đẩy toàn bộ cốt truyện trong trò chơi.

Tin xấu là, hắn không phải vai phụ bình thường chen tường tranh tình cảm gì cả.

Hắn xuyên thẳng vào vai phản diện ác độc nhất, bị người đời ghét bỏ, bị nữ chủ phỉ nhổ, chịu mọi đòn roi, tên là — ác dịch pháo hôi nam!

Hiện tại tên của hắn là Văn Ni · Pháp Tự Lị Ti. Theo như hắn biết, nhân vật này trong 《Tạp Thụy Lý Mạn Cam Quất》 kiêm nhiệm nhiều chức năng: vừa là kẻ trào phúng có nhiệm vụ kiểm tra ác nhân, là xúc tác cảm tình giữa các nữ chính, là người xoa dịu kẻ bị hại, là kẻ đẩy mạnh cốt truyện, là người làm phong phú trải nghiệm của vai chính. Có thể nói, nếu không có Văn Ni, cốt truyện của trò chơi căn bản không thể tiếp diễn.

Một bản kịch bản pháo hôi ác độc đầy đủ, phía sau còn bị nhiễm tà thuật khiến thần trí mơ hồ, gây ra đủ loại tai họa cho các nữ chính được mệnh danh là thiên mệnh chi nữ, bị các nữ chính coi như túi cát, mặc sức đấm đá, vây công luân phiên.

Danh sách những người từng đánh hắn bao gồm nhưng không giới hạn ở: phượng hoàng trọng sinh Ngạo Thiên, công chúa thiên tài Long tộc, nữ vương Tinh Linh Kim hệ, đại ma vương Yêu Hồ, cùng với vị hôn thê cũ từng từ hôn với hắn – trưởng công chúa của đế quốc.

Tùy tiện bốc một cái tên ra thôi cũng là cấp đại thần đô thị, vậy mà toàn bộ minh tinh trận dung đều vì một mình hắn mà vây công, một tên pháo hôi ác dịch bị đẩy vào con đường tà ác vì không có tư chất ma pháp, không khiến người ta phải thổ tào thì thật uổng!

Nguyên tác, Văn Ni bị ngược chẳng oan, vận khí quả thật quá thảm.

Nếu chỉ đơn thuần là vai pháo hôi ác độc thì thôi cũng đành, đem mô hình Văn Ni này đặt vào các trò chơi khác có khi còn có thể mưu cầu chút đường sống. Nhưng khốn nỗi 《Tạp Thụy Lý Mạn Cam Quất》 lại là trò chơi nuôi dưỡng Quýt Tử chính thống về huyết thống.

Trong trò chơi này, nam nhân còn muốn cưa gái sao? Khả năng sống sót còn chẳng rõ ràng!

Ngay từ khi trò chơi này ra đời, đã định sẵn Văn Ni chỉ có thể bị nữ chính đánh suốt chặng đường, cuối cùng giữa tiếng cười vui vẻ nhận lấy phần thưởng là một phần cơm nguội dành riêng cho hắn.

Kết cục chính là như vậy, hắn cái gì cũng không giữ được, ngay cả mối tình đầu mà hắn thầm mến suốt bao năm, công chúa Mễ Lôi Tây Á, cũng không giữ nổi.

Hắn thậm chí còn nhớ rõ CG lúc chính mình mang theo thân phận đại phản diện bị hạ tiện, khi đó Văn Ni thốt ra một câu chửi độc địa, đâm kiếm thẳng vào ngực, quỳ gối trên mặt đất phun máu, ánh mắt trừng lớn nhìn nữ chủ cùng Mễ Lôi Tây Á cảm tình thăng hoa, hai thiếu nữ tuyệt sắc tương hỗ ôm nhau, đứng trước mặt hắn – người sắp chết.

Thậm chí còn ngay trước mặt hắn mà khởi động màn chơi “công thụ phân minh”, khiến người xem đều ngỡ như đang chơi một bản game bách hợp tự mẫu du hí.

Ai mới là phản diện thực sự đây?

Cho nên, ta chính là một màn bị chửi rủa duy nhất trong PLAY đó sao?!

Bất quá, tuy rằng như vậy cũng không thể xem như là nữ chủ bẻ cong Văn Ni, bởi vì điều kiện để “bẻ cong” phải là hai bên cùng động tâm. Như lời Mễ Lôi Tây Á từng nói: nàng đối với Văn Ni – thanh mai trúc mã – xưa nay chưa từng có cảm tình nam nữ, hết thảy đều là Văn Ni một bên tình nguyện, há có thể gọi là “bẻ cong”?

Xét về bản chất mà nói, Văn Ni nhiều nhất là một thiên cẩu ái không được đáp lại, đến cả bị “bẻ cong” cũng không tính nổi.

Nhớ lại tất cả những gì Văn Ni đã làm, hắn hoàn toàn có thể lý giải vì sao Mễ Lôi Tây Á lại lựa chọn cự tuyệt hắn ngay giữa yến hội, không lưu lại chút thể diện nào.

Nguyên tác trong truyện, Văn Ni là một người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh và hành vi cực đoan, hắn xem Mễ Lôi Tây Á là vật sở hữu của bản thân, hễ có dị tính nào tiếp cận nàng thì đều bị hắn nhắm vào, mà thủ đoạn thì cũng chẳng cao minh gì.

Thân là quý tộc, vậy mà một thiếu niên như hắn lại ở ngay nơi đại sảnh công cộng mà vô duyên vô cớ nhục mạ các quý tộc khác, còn ngang nhiên thể hiện dục vọng chiếm hữu của mình với công chúa điện hạ – đó vốn là hành vi vô lý không thể dung thứ. Huống chi, gia tộc của Văn Ni sớm đã suy tàn, tộc nhân còn sót lại cũng chỉ có một mình hắn, bị đuổi khỏi gia tộc, cô lập bốn phía, lại dám lớn tiếng tuyên bố công chúa Mễ Lôi Tây Á là “châu báu lấp lánh nhất trên vương miện của tạp mai lạp vương quốc” thuộc về hắn?

Cần biết rằng Mễ Lôi Tây Á là con gái duy nhất của quốc vương tạp mai lạp, là người thừa kế đầu tiên của ngôi vị vương quốc.

Chưa nói đến phẩm hạnh, chỉ riêng ở trong vương đô, những người theo đuổi nàng nhiều không kể xiết, Văn Ni không hề có cơ hội chen chân vào.

Vả lại, với tính cách cực đoan vặn vẹo của Văn Ni, hắn đã mang đến cho Mễ Lôi Tây Á không ít phiền phức. Cứ tưởng tượng khi nàng – người kế vị hoàng thất – tham dự các buổi trà hội, cần duy trì mối quan hệ với con cháu quý tộc khác, lại có một kẻ tự xưng là thanh mai trúc mã đột ngột xuất hiện, mắng mỏ những quý tộc kia không ra gì... Cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi đã khiến người khác thấy tức ngực và huyết áp tăng vọt rồi.

Văn Ni lại thường xuyên lấy danh nghĩa sở thích để tặng quà cho Mễ Lôi Tây Á, kết quả toàn là những thứ kỳ quái chẳng hiểu nổi, điều đó càng chứng minh cho lời nàng từng nói: “Ngươi nhìn đời bằng con mắt chỉ thấy bản thân, không nhìn thấy người khác”, “Trước tiên hãy học cách yêu một người”.

Nói thật thì, Mễ Lôi Tây Á đã kiên nhẫn quá mức rồi, rõ ràng nàng không hề có hảo cảm gì với Văn Ni, vậy mà vẫn luôn niệm tình xưa bạn cũ. Đặt mình vào vị trí đó mà suy nghĩ, nếu đổi lại là Văn Ni đối diện với thần kim, e rằng đã sớm động thủ rồi.

Trong nguyên tác, Mễ Lôi Tây Á rất ít khi biểu lộ cảm xúc, một bên thì bị Văn Ni quấy rầy, một bên còn phải dọn dẹp mớ rắc rối hắn để lại. Mà tất cả những việc Văn Ni từng làm đều khiến tình cảm giữa hai người bị mài mòn từng chút.

Cốt truyện kết thúc khi Văn Ni bị cự tuyệt giữa yến hội, tất cả mọi người đều nhìn hắn như một trò cười, đến đây, kẻ cực đoan, khuyết ái như hắn triệt để hắc hóa, bước lên con đường tà đạo không lối quay đầu, cuối cùng bị nữ chủ một kiếm xuyên tim, chôn xác tại não đại.

Văn Ni lúc ấy mồ hôi lạnh đầy người, bối rối không hiểu mình đang ở đâu, có chút phát lạnh.

Tình tiết ấy giống như một cơn ác mộng trong hành trình tiêu vong của hắn.

Hiện tại, hắn thật sự đã quay về sao?

Suy nghĩ kỹ lại, đoạn kịch tình đó dường như vẫn chưa xảy ra...

Lúc trước khi hắn còn là người chơi điều khiển nhân vật chính, hắn cảm thấy Văn Ni đúng là tên khốn nạn không ai sánh bằng, mà giờ đây sau khi tỉnh lại mang theo ký ức của Văn Ni, mọi thứ lại khiến hắn cảm thấy không khớp chút nào.

Cẩn thận hồi tưởng, cái danh “Văn Ni” từng nổi tiếng khắp phố phường, nam phụ ác độc bị Mễ Lôi Tây Á cự tuyệt công khai chưa từng làm ra hành vi thất đức gì quá mức.

Ngươi nói hắn có tâm địa xấu xa ư? Cũng không hẳn, chỉ là không biết cách kiềm chế thôi, lại hay đắc tội với người khác, nhưng nếu nói hắn thật sự làm ra chuyện hại người, cũng chưa tới mức đó. Hắn chỉ là một tên đại phôi đản điển hình “đức không xứng với vị trí”, ngoài việc thường xuyên nổi điên và dây dưa không rõ ràng với Mễ Lôi Tây Á thì mọi hành vi đều không đến nỗi quá ác.

Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, danh tiếng ác của Văn Ni trong nguyên tác lại không xứng với những việc hắn đã làm. Dường như tất cả những tội danh như tham tài háo sắc, khiếp nhược sợ cứng, ti tiện vô liêm sỉ, ỷ thế hiếp người... đều gắn lên đầu hắn, khiến cả vương quốc từ trên xuống dưới đều căm ghét hắn, xem hắn như kẻ thù không đội trời chung, tiếng xấu lan xa đến tận các quốc gia khác.

Nhưng nếu thực sự truy cứu, những gì hắn đã làm chưa hề đạt đến trình độ thập ác bất xá như thiên hạ đồn thổi.

Chuyện này thực sự khiến người ta nghi ngờ phải chăng biên kịch đã cố ý viết ra một nhân vật để làm bao cát cho nam nữ chính thể hiện, chỉ cần mọi người biết hắn là kẻ thập ác bất xá là được rồi, còn hắn đã làm gì thì không quan trọng nữa.

Người chơi phản diện thì thích nhìn các cô gái xinh đẹp dịu dàng, nhưng Văn Ni lại là nam phụ pháo hôi ác độc, ánh mắt mọi người nhìn hắn vốn đã không thiện cảm, chẳng ai thèm quan tâm hắn đã từng trải qua điều gì.

Nhưng quay đầu nhìn kỹ, trước khi hắn bước vào tà đạo, cái danh đại ác nhân thiên đao vạn quả kia của hắn thật sự không xứng với những hành vi từng làm.

Trong nguyên tác, nguyên nhân khiến Văn Ni hắc hóa phần lớn là do từ nhỏ đã thiếu tình thương dẫn đến tâm lý vặn vẹo, phần còn lại là do sự bài xích và những lời gièm pha không ngớt từ mọi người xung quanh.

Quý tộc khinh thường hắn, thiên tài pháp sư xuất thân bình dân cũng coi thường hắn, ngay cả thường dân tiểu thị dân cũng ghét bỏ hắn, ánh mắt nhìn hắn chẳng khác gì nhìn chó hoang bên đường. Có chút địa vị thì trông thấy hắn là hận không thể mắng cho sướng miệng rồi rời đi, giống như nếu không thể khẳng định bản thân khác biệt với hắn thì không thể chứng minh mình cao quý hơn hắn vậy.

Người may mắn thì cả đời được đồng niên cứu chữa, còn người bất hạnh thì cả đời bị đồng niên làm tổn thương. Văn Ni chính là loại sau.

Hắn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, bị vương đô kỳ thị, không có thân nhân hay bằng hữu, đến người nói chuyện cũng không có, cô độc, bị bài xích – đó là chiếc nôi tối tăm nuôi lớn tâm lý cực đoan của hắn.

Người duy nhất chịu tiếp xúc và giúp đỡ hắn chính là thanh mai trúc mã của hắn – công chúa Mễ Lôi Tây Á.

Nhưng vì hoàng hậu tạp mai lạp khó sinh, quốc vương lại không có ý tái hôn, nên với tư cách là con gái duy nhất kiêm người thừa kế ngôi vị, Mễ Lôi Tây Á vô cùng bận rộn: trong nhà phải giúp phụ vương xử lý chính vụ, ngoài học viện thì phải đảm đương chức vụ hội trưởng hội học sinh, còn phải luyện tập ma pháp...

Thử nghĩ xem, một người luôn bận rộn đến vậy làm sao có thời gian chăm sóc một “bằng hữu hay vô lý gây sự” như Văn Ni?

Trong nguyên tác, sau khi bị Mễ Lôi Tây Á cự tuyệt, Văn Ni cho rằng nàng đã vứt bỏ hắn, lựa chọn con đường cực đoan, lạc vào tà lộ, thề phải giết chết tất cả những ai từng khi dễ và mắng chửi hắn.

Hắn còn rất ấu trĩ, nhưng đó là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến để chống lại số phận.

Cha mẹ mất từ nhỏ, không ai dạy hắn làm người, không ai dẫn dắt hắn đi tới trưởng thành.

Hắn chỉ biết rằng tất cả mọi người trong thế giới này đều chán ghét hắn, bài xích hắn, ánh mắt nhìn hắn còn ác độc hơn cả nhìn một con chó hoang, hận không thể bóp chết hắn.

Với một thế giới như vậy, thì việc hắn đi tới hủy diệt còn có gì đáng ngạc nhiên?

Ngoài ra, còn có một chuyện ảnh hưởng rất lớn đến Văn Ni trong nguyên tác.

Tuy đã bị trục xuất, nhưng gia tộc Văn Ni là hậu duệ của Giáo Đình Phưởng Huy – tín đồ của Nữ Thần Sáng Tạo, là một trong những đại gia tộc thánh nữ danh tiếng nhất lục địa, mang huyết mạch “Thiên Sử Chúc Thánh”, mọi gia chủ họ Pháp Tự Lị Ti đều là thánh nữ, là người dẫn dắt toàn bộ giáo đình.

Nhưng sau khi gia chủ hiện tại qua đời không để lại người thừa kế, giáo đình không còn thánh nữ, mất quyền phát ngôn, sau lại bị liên lụy bởi một sự kiện mơ hồ, cả gia tộc bị trục xuất khỏi giáo đình.

Nữ thần tạo ra giáo đình, vậy mà giáo đình lại lấy cớ mơ hồ để trục xuất hậu duệ của nữ thần, chuyện động trời như vậy lại cứ thế xảy ra.

 

Theo lý mà nói, đây vốn là chuyện dòng dõi thánh nữ đoạn tuyệt với luân hồi, bị trục xuất khỏi giáo đình, thì những di vật cùng chí bảo mà tộc Pháp Tự Lị Ti – nơi từng sản sinh ra các đời thánh nữ – lưu lại, cũng lẽ ra không nên xuất hiện tại chốn phàm trần như ngày nay.

Thế nhưng vào đêm song thân của Văn Ni qua đời, người của giáo đình Phưởng Huy lại tìm đến nhà hắn.

Hắn còn nhớ rõ hôm ấy mây đen cuồn cuộn, bầu trời giáng xuống cơn bạo vũ, kẻ đến chính là Hồng y đại chủ giáo của tổng giáo hội Phưởng Huy, phía sau là một đám kỵ sĩ giáo đình vũ trang chỉnh tề, hắc ám một mảng, đứng đầy cả viện của tộc Pháp Tự Lị Ti.

Bọn họ đến là để truy điệu sao? Không phải.

Đám người bất tốc chi khách này đến chẳng khác nào kẻ giẫm lên giếng khô để ném đá.

Theo lý, từ sau khi tộc Pháp Tự Lị Ti bị trục xuất, giữa họ và giáo đình Phưởng Huy đã đoạn tuyệt quan hệ, không còn bất kỳ liên hệ nào, thế nhưng người của giáo đình lại nhân lúc song thân của Văn Ni vừa mất, liền dùng danh nghĩa “tộc Pháp Tự Lị Ti chiếm giữ trái phép tài sản giáo đình”, yêu cầu thu hồi di vật và chí bảo mà nữ thần Phưởng Huy cùng các đời thánh nữ lưu lại.

Bọn họ nói rằng những vật kia nên thuộc về giáo đình, không phải của tộc Pháp Tự Lị Ti.

Hồi ức khắc cốt minh tâm ấy, cảm giác như bản thân lâm vào hoàn cảnh đó khiến Văn Ni bất giác sắc mặt trầm lặng.

Ánh nến hôn ám chiếu lên tường vôi loang lổ, thiếu niên Văn Ni khi ấy chỉ biết vô lực đứng đó, trước thi thể song thân, tuyệt vọng như sóng chiều cuộn đến nuốt chửng thân thể gầy nhỏ, rút cạn linh hồn của hắn.

Khi ấy hắn đau khổ đến cực điểm, tương lai lại mịt mờ chẳng biết phương hướng, trong độ tuổi thơ ấu ấy, hắn mất đi hai người thân cận nhất, phải làm sao để bước tiếp trên con đường đầy cô độc và phỉ nhổ đây?

Ngoài phòng, vang lên tiếng bước chân nặng nề rõ ràng, hắn mờ mịt tiến đến trước cửa, đẩy cửa gỗ ra, liền thấy một đám kỵ sĩ giáo đình toàn thân giáp bạc đang đứng nghiêm nghị bên ngoài, còn có một đại nhân cao lớn thân khoác hồng bào, tay cầm trượng quyền bảo thạch, bên hông đeo thánh thập tự bằng thủy tinh vô cùng quý giá, thân hình cao lớn của hắn mang đến cảm giác áp bức mãnh liệt.

Một tia sét xé rách màn đêm, ánh sáng soi rõ khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân khoác hồng bào cùng bóng dáng những kỵ sĩ phía sau, in bóng lên thân hình gầy yếu của hài tử nhỏ bé – như thể ác ma thè lưỡi rình mồi trong đêm tối.

“Lục soát, không để sót một vật.” Hồng y đại chủ giáo chẳng buồn giải thích nửa lời, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho đám kỵ sĩ phía sau, ngay cả một câu dư thừa cũng không có.

Sau đó, nam hài chỉ có thể trơ mắt nhìn đám kỵ sĩ – thề nguyện chiến đấu vì nữ thần và chúng sinh – xông vào trong nhà hắn, đập phá bừa bãi, càn quét toàn bộ chí bảo mà các đời thánh nữ để lại.

Có mấy tên kỵ sĩ thậm chí còn muốn cưỡng ép lục soát thi thể song thân của Văn Ni – khi ấy mới vừa mất chưa lâu.

“Dừng tay!” Tiểu Văn Ni hai mắt đẫm lệ lao vào thân thể kỵ sĩ kia định ngăn cản, lại bị hắn lạnh lùng đẩy ngã, đập mạnh vào chân tường, đau đến mức không thể bật dậy, sau lưng tím bầm một mảng lớn.

“Các ngươi... các ngươi là phường cường đạo đội lốt thần thánh!.......”

“Cường đạo? Tiểu trộm à, ngươi nên cảm tạ lòng nhân từ của giáo đình mới đúng.” Hồng y đại chủ giáo nhếch môi cười lạnh.

“Nhà ngươi chiếm giữ trái phép tài sản của giáo đình suốt ba đời chín kiếp, nay bọn ta vì nể mặt nữ thần và các đời thánh nữ, chỉ yêu cầu ngươi giao hoàn, cũng không thu thêm lệ phí gì, đã là nhân từ lớn lắm rồi.”

Đêm hôm ấy, Văn Ni trơ mắt nhìn giáo đình lật tung nhà cửa như thể phiên ngược mộ tổ, còn vươn tay lên thi thể phụ mẫu hắn, cuối cùng lấy đi toàn bộ chí bảo truyền thừa của tộc Pháp Tự Lị Ti, bỏ đi thản nhiên.

Trong nhà một mảnh hỗn độn, thiếu niên ánh mắt trống rỗng ngồi bệt dưới đất, lệ đã sớm thấm ướt khuôn mặt, trong ngôi nhà này đã không còn ai có thể bảo vệ hắn, cũng chẳng còn cha mẹ để nương tựa...

Từ đó về sau, danh tiếng của Văn Ni càng lúc càng tệ, trong vương đô thậm chí lan truyền lời đồn rằng hắn là kẻ mạo danh hậu duệ nữ thần để lừa bịp thế nhân.

Thời gian đó, Văn Ni đột nhiên hoài nghi nguyên chủ, hoặc có lẽ là chính bản thân nguyên bản kia của hắn, quả thực có điều gì đáng thương cảm.

Hắn không dám tưởng tượng, lẽ nào những lời đồn ác ý về Văn Ni chẳng qua là sản phẩm phục vụ cho kịch bản sao?

Có khi còn mang theo dụng ý sâu xa hơn?

Nhưng ai lại nguyện hao phí công sức lớn đến vậy, để tạo ra một lời đồn hủy hoại một quý tộc sa cơ lỡ vận, thân bại danh liệt như thế?

Là giáo đình lòng dạ hẹp hòi sao? Nhưng Văn Ni đã thảm đến thế, chí bảo truyền thừa cũng bị bọn họ cướp đi cả rồi, vì cớ gì vẫn còn truy sát hắn không tha?

Thật sự có kẻ đứng sau mưu tính, có thể khiến lời đồn lan rộng khắp nơi, ảnh hưởng nặng nề như thế, đủ chứng minh kẻ đó địa vị tuyệt không tầm thường.

Kẻ thân ở địa vị cao như vậy, vì sao lại không dung nổi một kẻ thấp kém như Văn Ni, mà bỏ ra bao công sức, đổi lại chẳng thu được gì, há chẳng phải chuyện bất công?

Hắn nghĩ không thông, một kẻ mồ côi nghèo khổ không tiền không thế như hắn, danh tiết đã bị phá nát, còn có gì tốt để lấy cớ hãm hại nữa chứ?

“Thiếu gia Văn Ni? Ngài tỉnh rồi?” Thanh âm của hầu nhân kéo Văn Ni trở về thực tại.

Văn Ni thu liễm suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn người hầu vừa xuất hiện ở cửa phòng.

“Ngươi không sao chứ?”

“... Vừa rồi, là ngươi đỡ ta vào sao?”

“... Là ta.” Hầu nhân đáp, có chút do dự.

Dù sao thì danh tiếng của Văn Ni trong vương đô đã vang xa, các quý tộc đều tránh như tránh tà, nhưng hắn chẳng qua chỉ là một tiểu tiểu hầu nhân.

Mà bản thân hắn lại cực kỳ sĩ diện, mới vừa rồi còn bị cự tuyệt công khai, chịu đủ mọi sự nhục nhã và cười nhạo của bao người.

Hắn hoàn toàn có thể trong cơn tức giận tát bay bất kỳ kẻ nào, giờ lại... nói cảm tạ?

Hầu nhân hơi hơi hối hận, nào ngờ vị thiếu gia ác danh ấy lại chỉ hít một hơi sâu, nét mặt không còn vẻ dữ tợn như trước, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt trầm tư đầy tâm sự.

“Tạ ơn ngươi.” Nói xong câu ấy, Văn Ni bước ngang qua hắn, chậm rãi rời khỏi gian phòng.

“... Ê, ê??” Hầu nhân được Văn Ni nói lời cảm tạ, hiển nhiên còn chưa phản ứng kịp, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại thì Văn Ni đã rời khỏi gian phòng rồi.

“Thiếu gia Văn Ni? Bên kia không phải là lối đến đại sảnh đâu a?” Hầu nhân hảo tâm nhắc nhở.

“Ta biết rồi.” Văn Ni vẫy vẫy tay, trên mặt còn nở một nụ cười, mới rồi cái màn chết lặng ở giữa đại sảnh thật sự quá đau lòng, yến hội kia cũng chẳng khác gì một màn hí kịch hạ cấp, hắn còn ở đó làm gì nữa?

“Thân thể ta có chút không khoẻ, xin cáo lui trước.” Dứt lời, Văn Ni chẳng buồn giải thích, quay bước rời đi qua cánh cửa hậu viện.

Gió lạnh bên ngoài tạt vào mặt khiến hắn tỉnh táo đôi chút, đường phố quen thuộc hiện ra trước mắt lại như trỗi dậy sức sống mới.

Mặc dù lý trí đã thông suốt, nhưng cảm xúc trong lòng vẫn còn vướng bận chưa nguôi.

Khốn nạn thay, ai mà nghĩ được có một ngày hắn lại xuyên việt?

Lại còn rơi vào cái thế giới được xây dựng dựa trên game quất tử hướng (GL), trong thân phận pháo hôi nam phản diện ác độc.

Khốn nạn! Lại còn là thế giới quất tử hướng? Trong thế giới như vậy, nam nhân mà đòi có nhân quyền sao? Những nữ nhân quan trọng trong truyện đến cuối cùng toàn bộ đều thành đôi với nhau, từ đầu đến cuối nếu không cong thì cũng là người đang trên đường cong, ít hay nhiều đều có khuynh hướng kia.

Đây là thế giới khiến văn đại tướng quân cũng phải giận tím mặt.

Người khác xuyên việt là vào thế giới bình thường thì cũng là nam chính của hậu cung văn! Tệ lắm thì cũng xuyên thành nam phụ bị hắt hủi nhưng còn có đất dụng võ!

Còn hắn xuyên việt vào thế giới GL? Pháo hôi nam nhân ác danh hiển hách? Chỉ riêng giới tính đã bị xử sai rồi, như thể từ đầu định sẵn đến cả một ngụm canh cũng không dành cho hắn!

Không, canh còn là xa xỉ phẩm, đến cả mạng cũng không giữ nổi thì nói gì đến canh? Nữ phản diện ít ra còn có cơ hội được nữ chủ tẩy bạch rồi thu vào thuỷ tinh cung, nam phản diện thì chỉ có bị nghiền nát thành tro!

Khiến người ta phải nghĩ rằng, đầu thai đôi khi cũng là một loại kỹ năng cần rèn luyện.

Còn chưa kể... tình tiết còn đang đè ép hắn dữ dội...

Theo phong cách nhất quán của kịch bản xuyên việt kiểu này, dù danh tiếng có xấu cỡ nào, chỉ cần phản diện biết quay đầu cải tà quy chính, thì vẫn có cơ hội làm NPC sống tốt...

Nhưng?

Ký ức nơi yến hội vừa rồi lạnh lùng đánh thức đôi chân Văn Ni, hy vọng nhỏ nhoi hắn vừa nắm được liền bị dập tắt hoàn toàn.

Ngay khoảnh khắc đó, linh cảm trong lòng hắn thức tỉnh.

Hắn nhớ ra rồi.

Tham dự yến hội kia không chỉ có công chúa và các quý tộc của vương đô, còn có...

Nữ chính duy nhất của 《Tạp Thụy Lý Mạn Cam Quất》, người chơi được chỉ định duy nhất, kẻ sở hữu song hệ ma hồn và song thánh quyến – Ngải Thiến Phỉ Ti · Cái Lạp Đồ Tư.

Chính là thiếu nữ tóc bạc vừa bị hắn hắt nguyên ly rượu đỏ khi nãy.

Danh tính thật của nàng là Ngải Thiến Phỉ Ti · Tạp Thụy Lý Mạn, hậu duệ duy nhất của hoàng thất đế quốc cổ Thụy Lợi Tư, có mái tóc bạc thuần khiết và đôi đồng tử tử la lan quyến rũ nhân tâm, giống như một yêu tinh thiếu nữ không nhiễm bụi trần, đẹp đến mức khiến người người nghẹt thở, nhan sắc thậm chí còn vượt cả thủy tinh cung môn từng được mệnh danh là tuyệt thế mỹ nhân.

Văn Ni nhớ rõ chính vì vẻ đẹp của nàng mà hắn đã bị hút vào thế giới 《Tạp Thụy Lý Mạn Cam Quất》, đó là một cú động tâm khiến người chơi rúng động.

Hiện tại, hắn lại có cơ hội gặp mặt ngoài đời thật, trong đầu liền vang lên cảnh báo nguy cơ bị trảm đầu bất cứ lúc nào.

Bởi vì... tại yến hội vừa rồi, hắn đã dội cả ly rượu đỏ lên người Ngải Thiến Phỉ Ti.

Trước bao người như vậy, làm ướt hết xiêm y của nàng.

Xong rồi!

Hắn đã đắc tội với nữ chính rồi a!?

Văn Ni còn nhớ rõ lúc ấy Ngải Thiến Phỉ Ti từng gọi hắn là “kẻ thích Mễ Lôi Tây Á”, thậm chí còn cười đùa như ngụ ý ám muội bảo rằng hắn vì nhất kiến chung tình mà muốn tranh sủng với nàng, khiến Mễ Lôi Tây Á hiểu lầm đủ kiểu, cho hắn một cơ hội...

Vấn đề là, câu đó của Ngải Thiến Phỉ Ti vốn là đùa giỡn, đại đa số người trong hội trường cũng nghĩ nàng chỉ đang chọc cười Mễ Lôi Tây Á công chúa.

Dù sao thì trò đùa giữa nữ sinh với nhau có rất nhiều, khó nói rõ ranh giới bình thường.

Nhưng nguyên bản Văn Ni tính tình mẫn cảm, nghe là hiểu, dù ngươi có cố tình hay vô tình, nếu dám nói với ta như vậy trước mặt người khác, chẳng phải là đang sỉ nhục ta sao? Ta liệu có thể nhịn được ngươi ư??

Sau đó thì xảy ra chuyện.

Tính cách ngây thơ trẻ con của tên thiếu niên kia cứ thế hùng hổ mà hắt ly rượu đỏ lên người đối phương, hoàn toàn không hề diễn trò, thậm chí lúc đó Mễ Lôi Tây Á còn đang đứng ngay bên cạnh Ngải Thiến Phỉ Ti.

Nhưng nữ chính thì chẳng quý là nữ chính, khi thấy Mễ Lôi Tây Á lạnh lùng nổi giận, yêu cầu Văn Ni xin lỗi, Văn Ni chỉ mặt không đổi sắc, không nói một lời, chỉ mỉm cười biểu thị đó là lỗi của mình, sau đó còn chủ động đỡ đối phương từ bậc thang dậy, nói đó chỉ là sơ suất do không cẩn thận.

Trước tấm chân tình rộng lượng ấy, Văn Ni hoàn toàn chính là một tên tệ bạc đầu sắt mặt dày, đối với tình cảm chân thành lại chẳng chút cảm kích, còn cố ý làm ra vẻ chẳng để tâm, rõ ràng là lười tiếp chuyện.

Đó thật sự đã vượt quá giới hạn, cũng là lý do vì sao sau này Mễ Lôi Tây Á mới nổi giận lôi đình, không chút lưu tình mà vạch trần toàn bộ chuyện xấu của Văn Ni.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện ấy, Văn Ni liền nhịn không được mà đỡ trán thở dài.

Nguyên chủ tưởng rằng mình không nể mặt Ngải Thiến Phỉ Ti, nhưng đâu biết rằng chính là vì hành động ngốc nghếch đó đã khiến Mễ Lôi Tây Á không thể xuống đài được.

Quay lại nhìn Ngải Thiến Phỉ Ti, đã biểu hiện sự rộng lượng và bao dung, lại còn khéo léo xoa dịu thiện cảm của Mễ Lôi Tây Á và những quý tộc khác, lấp liếm mọi chuyện một cách hoàn hảo.

Nhưng chuyện đó không phải trọng điểm.

Ngải Thiến Phỉ Ti là kiểu người vô cùng hứng thú với những việc và người mà nàng để tâm, nhưng lại không mảy may quan tâm đến bất kỳ kẻ nào hay việc gì mà nàng không thích, đến nỗi không thèm nhìn lấy một lần. Ngươi vĩnh viễn cũng không biết, dưới vẻ tươi cười tựa thiên sứ ấy ẩn giấu những suy nghĩ đáng sợ đến nhường nào.

Nếu đổi lại là phản diện khác, lúc này còn có thể lật ngược tình thế hoặc chơi trò gì đó, nhưng vấn đề là — Ngải Thiến Phỉ Ti chính là nữ chính, và là nữ chính mang yếu tố tất yếu phải có của nhân vật chính: Trọng sinh giả.

Trọng sinh giả tất nhiên phải từng chết thì mới được gọi là trọng sinh, vậy ai là người đã giết nữ chính ở kiếp trước?

Đáp án: Văn Ni sau khi hắc hóa.

“........”

Hừm, chuyện này có thể cứu vãn không?

Văn Ni cảm nhận được sự ác ý sâu đậm mà thế giới này dành cho mình.

Hắt rượu vào người người ta nhiều nhất cũng chỉ là một cú đạp khỏi cửa, vậy mà giờ đây hắn đã cưỡi ngựa trên con đường hủy diệt!

Một hành động thế này mà cũng dẫn tới cái chết, thật sự không còn gì để nói.

Tình huống này, nói phức tạp thì đúng là rất phức tạp.

Nhưng nói không phức tạp thì lại cũng chẳng phức tạp, hắn hoàn toàn có thể chẳng làm gì, quay về nhà chờ chết thôi.

........ Nhìn theo chiều hướng ấy, nữ chính hiểu rõ cốt truyện rõ ràng chính là đang chờ hắn đi lầm đường, chỉ cần có lý do chính đáng, là có thể ra tay ngay lập tức.

Điều đáng tiếc là Văn Ni đối với kịch bản của Cam Quất lại biết quá ít, trò chơi này hắn mới chỉ chơi qua chương đầu, chỉ xem được vài cuộc thảo luận và mấy tấm CG phía sau, chỉ biết sơ sơ về cốt truyện cùng vài nhân vật chính, ngoài ra chẳng biết gì cả.

Về phần Ngải Thiến Phỉ Ti – nữ nhân mang thiên mệnh – điều duy nhất hắn biết chính là nữ chính này có thiên hướng bách hợp rõ ràng, vô cùng thẳng thắn và quyết đoán.

Nàng thích nhất là những cô gái đáng yêu mềm mại, gặp được cô gái xinh đẹp và hợp ý thì sẽ bỏ ra rất nhiều thời gian theo đuổi người ta, mà trong nguyên tác, Ngải Thiến Phỉ Ti đúng là loại người như thế, xứng danh tiểu yêu tinh chuyên câu dẫn các thiếu nữ.

Đã là nữ chính trong một trò chơi bách hợp như vậy thì cũng chẳng có gì lạ.

Kỹ năng tán gái siêu quần lại cộng thêm nhan sắc hoàn mỹ không chê vào đâu được, bất luận là nam hay nữ đều không thể cưỡng lại được sức quyến rũ của nàng.

Thật ra đúng là như vậy. Ngải Thiến Phỉ Ti có sức hút nhân cách rất mạnh, đối với ai cũng rất lễ độ, dù là những kẻ nàng không hứng thú hay thậm chí là ghét cay ghét đắng cũng vậy. Nàng luôn mỉm cười tự nhiên, giọng nói êm ái như gió xuân khiến ai nấy đều không thể sinh lòng chán ghét.

À, trừ Văn Ni trong nguyên tác ra.

Nói một cách công bằng thì, nguyên tác Văn Ni đúng là rác rưởi, đã sa sút lại còn phế vật, là thành viên duy nhất còn lại của một trong số ít gia tộc thánh hiền còn sót lại trong nhân loại – gia tộc Pháp Tự Lị Ti mang danh hiệu [Thiên sứ được thần ban phước], dòng chính không cần nói, bản thân còn không có bất kỳ tư chất ma pháp nào, cha mẹ đều chết, gia tộc suy tàn, tính cách vừa yếu đuối lại cực kỳ thần kinh, đúng thật là một sợi tóc không bằng nổi nữ chính thuộc hoàng thất cổ đế quốc.

Huống hồ, Ngải Thiến Phỉ Ti tóc bạc, Mễ Lôi Tây Á tóc vàng, một vàng một bạc, đúng là cặp đôi hoàn mỹ.

Nếu được thì hắn cũng chẳng muốn trở thành bánh kẹp giữa hai ôn thần này, có thể tránh xa thì càng tốt, chúc hai người trăm năm hạnh phúc là lựa chọn thông minh nhất.

Nhưng bây giờ rõ ràng chẳng phải vấn đề có hợp hay không, mà là việc hắn trong tương lai có bị Ngải Thiến Phỉ Ti "khảm" vào não hay không thôi.

Đi lầm đường chắc chắn là chết, đó là con đường không lối thoát.

Nhưng cho dù không đi lầm đường, hắn cũng chẳng thể đảm bảo rằng tương lai sẽ không vì lý do trời ơi đất hỡi nào đó mà bị Ngải Thiến Phỉ Ti nhồi não!

“Hệ thống à? Cứu mạng với!” Văn Ni thử gọi như bao người xuyên không khác, hy vọng có kim thủ chỉ đến cứu mình.

Sự im lặng kéo dài khiến chút may mắn còn sót lại trong lòng hắn cũng hoàn toàn tan biến.

Đệt!

Xuyên không mà không có hệ thống chẳng phải là đồ lỗi sao?! Sao đến cả một sợi lông cũng không có vậy??

“Vị thiếu gia kia, ngài có thể bố thí cho tôi ít tiền được không, tôi đã ba ngày chưa ăn rồi.” Ngay lúc ấy, một tên ăn mày rách rưới đi ngang qua, chìa tay xin Văn Ni một đồng.

Văn Ni theo phản xạ lật túi mình ra, chỉ tìm được một đồng xu duy nhất.

Cái tên quý tộc sa cơ này, đúng là sa sút đến triệt để rồi mà??

Thậm chí đến mức làm việc thiện còn phải chọn đối tượng.

“Cảm ơn lòng hào phóng của ngài!” Tên ăn mày nhận được đồng tiền thì xúc động nói, sợ Văn Ni đổi ý giật lại, biểu cảm hoàn toàn không giống kẻ ba ngày chưa ăn.

“Haizz...” Văn Ni lắc đầu, lẩm bẩm với chính mình: “Ta còn phải xin ăn, thì ai có thể cứu được ta đây?”

Tiếng nói vừa dứt, trong tầm mắt Văn Ni lờ mờ xuất hiện một vòng chữ vàng kim hiện lên trên đầu tên ăn mày đang rời đi.

“Hả?” Văn Ni kinh ngạc dụi mắt, xác nhận rằng mình không nhìn lầm.

“...... Đức hạnh +1??” Hắn đọc rõ hàng chữ ấy, lập tức đầu óc mơ hồ.

Thập ma đức hạnh? Lại còn +1? Đây là cái kiểu gì? Điện tử mộc ngư à??

Sau đó, ngay trong ánh nhìn khó tin của hắn, một bảng giao diện khổng lồ liền xuất hiện trước mắt.

Trên bảng giao diện vàng kim ấy chỉ có hai lựa chọn, một là [Hướng dẫn chọn hệ kỹ năng thuật hồn tối cao], ghi chú yêu cầu 3 điểm đức hạnh.

Còn lại là [Giác tỉnh huyết mạch gia tộc và mở ra Thụ Đức Hạnh], yêu cầu đức hạnh: 30

Bên cạnh thì hiển thị rõ số đức hạnh hiện có của hắn: 1

( Ngoài ra, đây là một khởi đầu khác với phiên bản thông thường, biến thân sẽ được giải thích ở các chương sau )

( Phong diện là hình tượng nhân vật nữ chính của Văn Ni )

Bình Luận (0)
Comment