Ác Dịch Thiếu Gia Sao Có Thể Sẽ Là Thánh Nữ?

Chương 10 - 10 ~ Muốn Ta Ra Mặt? Phải Trả Phí Xuất Trận

Tâm trạng của Venny hôm nay vô cùng hưng phấn, đến độ mức độ bao dung với người khác cũng tăng lên kha khá. Tuy rằng dù người khác làm gì, chỉ cần không cản trở đến hắn, thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Nhưng đây là dị thế giới, một dị thế giới dựa trên game "cam quýt", mà hắn lại là vai ác khét tiếng, danh tiếng còn không bằng lũ chuột trong cống rãnh, tự nhiên là không tránh khỏi việc bị người ta tìm chuyện.

Nhìn thiếu niên kỵ sĩ chắn đường mình trước mặt, thế nào cũng không vòng qua được, Venny trầm mặc.

Bọn kỵ sĩ Cuồng Long các ngươi đều là tường hạch đào chắc? Hay dứt khoát đổi tên thành kỵ sĩ tường hạch đào luôn cho rồi.

Hắn thật sự không hiểu nổi, đi giữa đường mà tự nhiên bị người ta kiếm chuyện rõ ràng là kỹ năng bị động của nam chính, tại sao lại dán lên người hắn?

Không có mệnh làm chính diện, nhưng lại dính hết DEBUFF của vai chính, hắn có bản lĩnh đó sao??

“Thiếu gia Venny, lâu rồi không gặp, dạo này khỏe chứ?” – hai thanh niên kỵ sĩ trước mặt cười toe toét chào Venny, như thể chỉ đơn thuần muốn chuyện trò thân thiết.

“Ta thấy ngươi vừa từ Tàng quán Thuật Hồn Hoàng thất đi ra nhỉ? Chọn lựa kỹ càng cả một buổi chiều, cuối cùng cũng lĩnh được thuật hồn của riêng mình rồi ha?” – ánh mắt hắn lướt qua bình pha lê mà Venny ôm trong ngực, tuy gương mặt vẫn cười cợt, nhưng giọng nói đầy vẻ giễu cợt.

“Được tuyển chọn từ Tàng quán thuật hồn của hoàng thất, lại tốn thời gian chọn suốt cả chiều, chắc chắn phải là thứ gì lợi hại lắm rồi nhỉ?” – giọng nói tràn đầy khiêu khích, không cần che giấu.

“Hai vị bỏ công chăm chú theo dõi một nam nhân cả buổi chiều, ta rất khó tưởng tượng về tình trạng tinh thần và khuynh hướng giới tính của các ngươi đấy.” – Venny không hề để tâm, còn nở nụ cười ranh mãnh chọc ngược lại.

“Thiếu gia Venny, ngươi chỉ có thể dựa vào võ mồm lúc này thôi.”

“Nếu hai vị không có vấn đề gì về giới tính, thì làm ơn tránh đường đi, ta rất bận.” – Venny thu lại nụ cười.

“Bận? Gấp đến vậy là để về hấp thu ‘bảo vật’ thuật hồn trong tay ngươi à?” – một tên kỵ sĩ liếc nhìn thuật hồn màu xám tro trong tay hắn, ánh mắt toát lên sự khinh miệt.

Là thành viên của Kỵ sĩ đoàn Cuồng Long, bọn họ hấp thu chính là thuật hồn bốn sao 【Long Đồng】 bắt nguồn từ hoàng tộc Camilla, ngay cả thuật hồn ba sao còn coi là phế vật, một sao thì càng chẳng đáng nhìn.

“Biết còn hỏi, ta thực sự nghi ngờ chỉ số thông minh của các ngươi đấy?” – Venny nghiêng đầu cười khẩy.

“Venny, đừng có không biết điều!…” – một tên kỵ sĩ trẻ tuổi nóng nảy định ra tay, may được đồng bạn kéo lại, dù sao đây là hoàng cung, không thể tùy tiện động thủ.

Không biết điều? Các ngươi cho ta uống rượu mời khi nào mà ta từ chối?

Venny thầm trợn mắt trong lòng.

“Thiếu gia Venny, ôm chặt thế kia? Quan tâm cái thuật hồn một sao đó vậy sao? Cũng đúng thôi, nhìn ngươi với nó đúng là ‘một đôi trời sinh’.” – một tên khác tiếp lời châm chọc.

“Thế nào? Coi thường thuật hồn một sao à?” – Venny bật cười – “Ta cũng phải nói một câu: làm người đừng có mạnh miệng quá, dễ bị vả mặt đấy.”

“Biết đâu trong tương lai, các ngươi, thậm chí người đứng sau các ngươi, lại bị một cái thuật hồn một sao mà các ngươi khinh thường đánh cho nhừ tử thì sao?”

“Ha, khoác lác không biết ngượng! Nếu ta mà bị ngươi đánh bại, thì ta thà ăn phân ngựa còn hơn!” – tên Cuồng Long kỵ sĩ nóng nảy cười nhạo.

“Còn nữa, cái gì mà người đứng sau chúng ta?”

“Ý mặt chữ thôi mà?” – Venny quan sát hai người, khóe môi nhếch lên – “Các ngươi biết ta đến tàng quán thuật hồn, lại rình ta cả buổi chiều ngoài này, Kỵ sĩ đoàn Cuồng Long rảnh rỗi thế cơ à?”

“Để ta đoán nhé, là Charon sai các ngươi tới, đúng không?” – nụ cười của Venny không đổi, nhưng giọng đã lạnh băng – “Ngay cả việc bắt nạt cũng không dám tự thân ra tay, sợ mất hình tượng trước mặt người trong lòng?”

“Ta vốn còn tưởng hắn cũng coi như có khí chất, không ngờ ngay cả can đảm làm kẻ xấu cũng không có, cứ thế mà chọn làm kẻ tiểu nhân.”

“Thiếu gia Venny, chúng ta không biết ngươi đang nói gì.” – tên kỵ sĩ mặt không đổi sắc – “Ngươi nói người khác là ác nhân tiểu nhân, vậy còn đức hạnh của ngươi ra sao? Ngươi là một kẻ ăn chơi trác táng, hèn hạ vô sỉ, tội ác chồng chất khắp đế đô, ai ai cũng biết!”

“Phải, ta thừa nhận mình là ác nhân.” – Venny ngẩng đầu nhìn thẳng hai người, hoặc có lẽ là nhìn về nơi nào đó phía sau họ – “Vậy thì hắn có dám đứng ra thừa nhận mình là tiểu nhân không?”

Hai kỵ sĩ trẻ khựng lại, chưa bao giờ họ thấy Venny cứng rắn như thế.

Không phải hắn bình thường là thứ mềm yếu vô dụng, mạnh miệng ngoài da, dọa chút là lập tức bỏ chạy trong nhục nhã sao?

“Thiếu gia Venny, mấy lời ngươi vừa nói ta có thể bỏ qua, nhưng câu kia ta không thể làm như không nghe thấy.” – một kỵ sĩ lên tiếng.

“Ngươi vừa nói, sẽ dùng cái thuật hồn một sao kia của ngươi để đánh bọn ta tơi bời, đúng không?”

“Ta chỉ có thể nói rằng ngươi rất giỏi cắt nghĩa theo ý mình.” – Venny nhướn mày.

“Vậy thế này đi, thiếu gia Venny, chúng ta cho ngươi một cơ hội, đánh tay đôi, thế nào?”

“Nghe cũng thú vị đấy, vậy là một trong hai ngươi sẽ đấu với ta, một tên mới vừa hấp thu thuật hồn chưa đầy một ngày?” – Venny bật cười.

“Ngươi nghĩ gì vậy? Đương nhiên không phải tụi ta, đánh với ngươi thì mất mặt quá.” – hai kỵ sĩ cùng cười lạnh – “Ngay cả khi ngươi phát thư thách đấu khắp đế đô, cũng sẽ chẳng ai trong Cuồng Long kỵ sĩ đoàn nhận lời, quá nhục.”

“Người mà chúng ta chuẩn bị cho ngươi, cũng là một người mới, như ngươi.”

“Không phải học đồ kỵ sĩ, mà là học đồ kỵ sĩ phụ tá.”

“Kỵ sĩ phụ tá?” – Venny khẽ cau mày.

Mỗi kỵ sĩ đoàn đều có kỵ sĩ phụ tá, đó là những người không đủ tư chất để trở thành kỵ sĩ chính thức, chỉ có thể làm phụ tá, theo các kỵ sĩ tập luyện, do không có tư chất để hấp thu 【Long Đồng】, chỉ có thể lựa chọn con đường phụ tá.

Dù sao thì phẩm chất thuật hồn bốn sao vốn là thiên tư ngàn người có một, đâu phải ai cũng có được.

So với đám chính quy Cuồng Long đều dùng 【Long Đồng】, thuật hồn của phụ tá thì tạp nham hơn, tuy không phải toàn rác rưởi, nhưng chắc chắn không đến mức thua một sao như của Venny.

“Thế nào? Ngươi có nhận không?”

“Không nhận.” – Venny từ chối thẳng thừng, không nghĩ ngợi.

“Ồ? Vừa mới mạnh miệng xong, giờ lại muốn làm rùa rụt cổ rồi sao?” – kỵ sĩ kia lại xỉa xói.

Theo lý, với tính cách trước kia của Venny, câu này hẳn đã khiến hắn nổi giận đùng đùng.

Nhưng Venny trước mắt lại chỉ mỉm cười. – “Muốn ta solo với người của các ngươi cũng được… trả tiền.”

“? Hả?”

“Hả gì mà hả? Ta không cần phí ra mặt chắc? Vì thỏa mãn cái suy nghĩ ấu trĩ của các ngươi mà lãng phí thời gian và sức lực, **không nên trả phí vất vả cho ta sao??” – Venny nghiêm túc hỏi lại.

“......Ngươi muốn bao nhiêu?” – sắc mặt hai kỵ sĩ âm trầm bất định.

“Hai mươi kim tệ, không mặc cả.”

Hai mươi kim tệ?!

Hai kỵ sĩ trừng mắt to như chuông đồng.

Ngươi sao không đi cướp luôn đi?!

Bọn họ liếc về phía sau, như đang xin chỉ thị ai đó.

“Vậy, ngươi nói thật chứ? Nhận tiền là sẽ đến?”

“Dĩ nhiên, ta sẽ đường đường chính chính đến ước chiến.” – Venny ưỡn ngực ngẩng đầu.

“Được, nhớ lời ngươi nói hôm nay.”

“Tốt, ta chấp nhận. Đưa tiền đi?” – nói rồi, Venny chìa tay ra.

“Đừng có mà lươn lẹo, còn chưa bắt đầu mà! Lỡ ngươi cầm tiền rồi xù nợ thì sao?”

“Cho nên ta chỉ thu tiền cọc, năm kim tệ, cảm tạ chiếu cố.” – Venny giơ năm ngón tay.

“Không, ta nghĩ phải đổi chút quy tắc, thế này lợi cho ngươi quá.”

“Muốn đổi hả? Vậy ta cáo từ.” – Venny nói xong lập tức quay người định đi.

“Đừng vội thế, thế này đi —— ngươi thua thì không mất gì, ngươi thắng thì chúng ta trả ngươi gấp đôi, bốn mươi kim tệ, thế nào?”

“Ngươi nói thật?” – Venny lập tức dừng bước, mắt sáng rực.

“Thật, nói có sách, mách có chứng. Bọn ta là Cuồng Long kỵ sĩ, một lời nặng như đỉnh, chỉ là… xem ngươi có bản lĩnh lấy được hay không thôi.” – hai kỵ sĩ cười khẩy, rõ ràng xem lời hứa kia chỉ như gió thoảng, chẳng hề lo lắng hắn có thể thắng.

Một tên công tử bột ăn chơi vô học như hắn, thắng được học đồ kỵ sĩ phụ tá ư?

Đúng là chuyện cười thiên hạ.

Bình Luận (0)
Comment