Vậy thì, trách nhiệm của gia tộc Pháp Tự Lị Tư là gì? Mỗi ngày làm một việc tốt sao?
Venny đút hai tay vào túi, bước đến khu ổ chuột trong vương đô, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ánh mắt của đám người ăn mặc rách rưới xung quanh đều đổ dồn về phía hắn.
Chuyện này cũng là lẽ thường tình, dù gia tộc Pháp Tự Lị Tư hiện tại đã sa sút đến mức nào, thì mấy bộ y phục quý tộc vẫn còn đủ để xoay xở, ăn mặc chỉnh tề như vậy đi vào khu ổ chuột, đương nhiên trở thành tiêu điểm gây chú ý.
Chuyện này không nhiều người từng thấy, bởi nơi này trong mắt quý tộc chẳng khác nào cống rãnh, bọn họ chẳng bao giờ hạ mình bước đến.
Thấy ánh mắt của đám người đổ lên y phục gọn gàng trên thân mình, xen lẫn những cảm xúc như hâm mộ, khao khát... Venny khẽ lắc đầu.
Đám dân nghèo này có lẽ không biết, vị quý tộc sa sút như hắn nếu không tìm được cách phá vỡ cục diện, rất nhanh thôi sẽ dọn tới đây ở cùng bọn họ.
“Này, ngươi.” Venny không lắm lời, đi đến trước mặt một lão nhân lưng còng, tiện tay ném một đồng bạc trong túi tiền cho ông lão.
“Đây là...??” Lão nhân không vội đưa tay nhận lấy, mà nhìn vị thiếu niên quý tộc trước mặt với ánh mắt nghi hoặc pha lẫn dè chừng.
Khu ổ chuột trị an kém, nhưng không ai dám đụng đến quý tộc.
“Sững người ra làm gì? Nhận đi, đây là bản thiếu gia ban phát cho ngươi đấy.” Venny khoanh tay trước ngực, bộ dạng cao ngạo, nhưng trong lòng thì đau như cắt.
Một đồng bạc đấy, đó là một đồng bạc đấy, hiện tại hắn mà tiêu đi một đồng là mất một đồng đó!
“Cho, cho ta sao?” Lão nhân khó tin hỏi lại, cặp mắt lão mờ đục như bỗng sáng lên, nhưng ngay sau đó lại có phần không dám nhận.
Venny lập tức nhìn ra sự do dự trong lòng lão, liền đảo mắt nhìn sang đám thanh niên khỏe mạnh bên cạnh, từ ánh mắt bọn họ, hắn thấy rõ sự tham lam.
Bọn chúng đúng là không dám động vào quý tộc, nhưng đâu có nghĩa là không thể đợi hắn đi rồi cướp tiền của lão già?
Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến Venny? Hắn đâu phải tới đây để làm từ thiện, lý do hắn chịu tổn thất tài sản chẳng qua vì cần đức hạnh mà thôi, còn lão già kia có bị cướp hay không thì liên quan gì đến hắn?
Điều duy nhất hắn cần là tận mắt thấy lão già nhận tiền, không cần nói gì, xoay người rời đi là được.
“Các ngươi nhìn cái gì vậy?” Venny đảo mắt quét qua đám vô lại cơ bắp xung quanh. “Sao thế? Có tay có chân, đứa nào cũng cao to hơn ta, khẩu phần ăn hẳn không tệ nhỉ, thế mà lại dòm ngó vào tiền trong tay lão già không tự lo nổi cho thân mình?”
“Mấy tên nhãi ranh kia, các ngươi biết ta là ai không? Ta chính là tên điên ác ôn quý tộc khét tiếng nhất vương đô, Venny Pháp Tự Lị Tư.” Venny khoanh tay, nhấn từng chữ, nói với vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Phải nói, khí thế này có thể không dọa được người khác, nhưng để dọa mấy tên tiểu lưu manh chưa từng thấy thế sự thì đủ rồi. Cộng thêm gương mặt hung tợn đầy tàn nhang của hắn, hiệu quả đạt mức hoàn hảo.
Vừa mở miệng, đám vô lại lập tức bị dọa cho cứng người, không tên nào dám hó hé nửa lời.
“Các ngươi là ai ta không quan tâm, thường ngày cặn bã cỡ nào ta cũng mặc kệ, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, nếu nói về ác, về điên, các ngươi không đủ tư cách so với ta.”
“Những trò các ngươi chơi, đều là những trò ta đã chơi chán rồi.” Venny nhếch miệng, nở một nụ cười đầy ác ý đúng chất vai phản diện, đồng thời không ngừng chỉ trỏ đám vô lại trước mặt.
“Thường ngày các ngươi làm gì, không liên quan đến ta, nhưng chuyện này thì ta nói rõ, tiền là ta cho, đứa nào dám động vào thì tức là thách thức uy quyền của ta, đối đầu với ác thiếu vương đô, để xem ta có gọi kỵ sĩ tới đập gãy chân chó của các ngươi hay không!”
“......Ngài, ngài nói vậy cũng quá rồi.” Tên cầm đầu trong đám vô lại mặt mũi tái mét, ấp úng đáp lời.
Hiển nhiên, dù có thèm tiền cách mấy, trước khi ra tay bọn họ cũng phải suy tính thiệt hơn.
Tất nhiên, cái gọi là đối đầu với ác thiếu vương đô, gọi kỵ sĩ đập gãy chân chó các ngươi chẳng qua là mồm mép dọa nạt. Venny đến một gia binh cũng không có, lấy đâu ra kỵ sĩ?
Thấy lão nhân nhận lấy đồng bạc, Venny lập tức dán mắt vào bảng đức hạnh.
Một giây trôi qua, mười giây trôi qua.
Hắn nghe được lời cảm tạ của lão nhân, nhưng mãi vẫn không thấy thông báo tăng đức hạnh.
“Cái quỷ gì vậy?!” Venny nhảy dựng lên, nóng nảy nói. “Ta đã đưa tiền rồi mà, mau cộng điểm đức hạnh cho ta đi!”
Nếu không cộng, chẳng phải một đồng bạc kia thành ra uổng phí sao? Hắn tưởng hắn là đại thiếu gia nhà giàu à? Hiện tại hắn nghèo rớt mồng tơi đấy nhé!!
Câu nói đó khiến lão nhân và đám vô lại bên cạnh đều giật nảy mình, vội vàng lùi lại mấy bước.
Lại đợi thêm vài phút.
Dưới ánh nhìn của mọi người, sắc mặt Venny ngày càng đen kịt, u ám như nước đá.
Ngay sau đó, lão nhân thấy Venny trừng mắt nhìn mình đầy dữ tợn, lão bất giác thấy oan ức, không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Còn Venny thì nghĩ, cái hệ thống chó má này bị lỗi rồi, không cộng đức hạnh, có nên đòi lại tiền không đây??
Liếc mắt nhìn bộ dạng lão nhân đang bị dọa sợ đến tái cả mặt, lại thấy cây gậy để ở góc cùng chiếc quần ống rỗng của lão, Venny lắc đầu tặc lưỡi.
Thôi vậy, đường đường là ác thiếu, tiền đã cho như bát nước hắt đi, ngay trước mặt bao nhiêu người mà lại đi đòi lại thì chẳng phải mất mặt lắm sao?
Nhưng mà.........
Chết tiệt, vẫn là đau lòng chết đi được!
Tại sao chứ!?
Tại sao không cộng đức hạnh vậy hả?! Đó là một đồng bạc đó!!
Một đồng đồng đỏ cũng cộng một điểm đức hạnh, thế thì một đồng bạc lẽ ra phải cộng rất nhiều mới đúng chứ??
Không sai, đây chính là ý tưởng mà Venny – “cao thủ tiểu xảo của Carmela” – nghĩ ra.
Nhưng xem ra, cơ chế của hệ thống đức hạnh không như hắn tưởng.
Khốn kiếp, rốt cuộc sai ở đâu vậy chứ?!
Bước ra khỏi khu ổ chuột, Venny cắn chặt ổ bánh mì trong miệng, xé một miếng to rồi nhai ngấu nghiến.
Mẹ nó chứ?! Bố thí một đồng đồng đỏ thì cộng đức hạnh, mà bố thí một đồng bạc thì chẳng được cái gì, hệ thống đức hạnh ngu xuẩn đến mức đếm tiền cũng không biết đếm sao??
Vừa mắng hệ thống chó má trong lòng, vừa trút giận lên ổ bánh mì, Venny đi về hướng nhà mình.
Thật là chuyện gì cũng không thuận.
Đi được một đoạn, Venny cảm thấy có gì đó đang nhẹ nhàng kéo lấy túi bánh mì trong tay.
Cúi đầu nhìn, bắt gặp một đôi mắt đen láy tròn xoe.
“Đại ca ca, ta... ta có thể xin một miếng bánh mì được không?.... Không, nửa miếng, nửa miếng là được rồi!” Một bé trai tóc tai rối bù, hai mắt ngập tràn cầu khẩn, giống như cún con nắm lấy túi bánh mì trên tay Venny, còn nuốt nước miếng một cái.
Nhìn qua cũng biết, đứa trẻ nhỏ gầy gò này hẳn là đã đói đến không chịu nổi, nếu không thì đâu dám mạo hiểm bị đánh mà đến xin ăn bánh mì?
“Chậc, xui xẻo!” Venny tỏ vẻ chán ghét nhìn thằng bé, rồi lập tức nhét luôn túi bánh mì vào lòng nó.
“Bánh mì của ta bị tay bẩn của ngươi làm bẩn rồi, cho ngươi đó, toàn bộ cho ngươi hết!”
“Cảm, cảm ơn đại ca ca!” Thằng bé nhận lấy túi bánh, không dám tin mà liên tục cảm ơn.
“Cảm ơn cái đầu ngươi, ta chỉ là có bệnh sạch sẽ, không muốn đụng vào đồ bị người khác làm bẩn mà thôi, cút cút cút.” Venny phẩy tay như đuổi ruồi.
Thằng bé cảm ơn mấy lần rồi chạy đi.
Thằng bé đi rồi, còn Venny thì đứng hình.
Hắn ngạc nhiên phát hiện, sau khi đưa bánh mì cho đứa nhỏ, đức hạnh của hắn lại tăng thêm 1 điểm.
Là sao đây, hệ thống chó bị lỗi đã sửa rồi sao??
Hay là...??
Venny xoa cằm, cảm thấy mình vừa chạm đến một quy luật nào đó.
Lúc trước cho tiền, lần thứ hai cũng là tiền, còn lần này là đồ ăn, đây là lần đầu tiên hắn cho người khác thức ăn.
Chẳng lẽ là như vậy sao??