Ác Dịch Thiếu Gia Sao Có Thể Sẽ Là Thánh Nữ?

Chương 20 - 20 ~ Tính Toán Của Aisiphis

“Điện hạ Mirecia thật đẹp, mặc gì cũng khiến người ta không thể rời mắt~” Trên bàn trà, Aisiphis nâng chén lên, giọng nói mang theo vài phần tinh nghịch.

“Đa tạ lời khen, Aisiphis tiểu thư cũng khuynh quốc khuynh thành, khiến người khác khó lòng sánh kịp.”

“Ồ? Điện hạ Mirecia thấy ta đẹp thật sao?” Nghe Mirecia khen mình xinh đẹp, Aisiphis nở nụ cười như hoa, khẽ nghiêng người lại gần.

“Ta nghĩ, dù là kẻ ngoài miệng trái lòng, cũng không thể phủ nhận dung nhan khuynh thế của Aisiphis tiểu thư.” Mirecia lễ độ mỉm cười, mà lời ấy cũng là thật lòng nàng. Aisiphis đích thực là người xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp — như tinh linh trong mộng, tựa như không thuộc về trần thế.

“Thật trùng hợp, lần đầu ta gặp điện hạ cũng cảm thấy ngài đẹp vô cùng, như thiên sứ hạ phàm vậy.” Aisiphis bật cười như tiếng chuông bạc trong trẻo.

Nếu câu đó do một nam nhân nói ra thì sẽ chỉ khiến người ta thấy suồng sã, thậm chí bất kính. Nhưng nếu là một thiếu nữ cũng xinh đẹp không kém nói ra, thì lại có một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.

“Lời khen thật quá lời rồi. Không biết Aisiphis tiểu thư hôm nay đến tìm ta có việc quan trọng, hay chỉ đơn thuần là muốn trò chuyện?” Mirecia khẽ nhấp một ngụm trà.

“Cũng có thể là việc chính, mà cũng có thể chỉ là chuyện tán gẫu thôi đó~” Aisiphis khẽ áp bàn tay trắng muốt lên môi, dịu dàng nói. “Ngài cũng biết đấy, mùa nhập học của Học viện đại lục Cariliman sắp đến rồi. Ta mới đến đây, muốn tìm hiểu thêm một chút về học viện, nên mới mạo muội làm phiền điện hạ, ngài không thấy phiền chứ?”

“Nói mới nhớ, sau mùa nhập học, có lẽ ta phải gọi ngài là sư tỷ rồi nhỉ~” Giọng nói của Aisiphis ngọt như mật thấm vào tim. “Không biết như vậy có thất lễ không?”

“Không sao cả, ở đây ngươi cứ gọi thẳng tên ta cũng được.” Mirecia khẽ cong khóe môi, nở nụ cười thanh nhã.

“Vậy thì, sau này ta có thể gọi ngài là ‘Mirecia thân mến’ được không~?” Aisiphis chớp đôi mắt tím lấp lánh, trông đến mê người.

“Nếu ngươi thích.” Mirecia hơi ngập ngừng rồi đáp.

“Tốt quá rồi, vậy... Mirecia thân mến~”

Đúng lúc này, một nữ hầu định đi vào vườn hoa, nhưng bị Karin chặn lại. Nữ hầu kia khẽ thì thầm vào tai Karin mấy câu, sắc mặt Karin lập tức cau lại.

“Điện hạ mấy hôm nay mới có được chút yên tĩnh, chuyện thế này không cần phải cố tình báo lại đâu.” Karin nói nhỏ, ra hiệu bảo nữ hầu kia quay về.

“Karin, có chuyện gì sao?” Mirecia từ sớm đã để ý nữ hầu đi đến, liền lên tiếng gọi lại.

“Chuyện này… Điện hạ, không phải chuyện gì quan trọng cả.” Karin hơi lúng túng.

“Dù sao thì cứ để ta nghe thử một chút.”

“Vâng.” Dù có phần bất đắc dĩ, nhưng Karin vẫn đành tuân lệnh.

“Thứ lỗi.” Mirecia hướng Aisiphis gật đầu xin lỗi, vì đã để cuộc trò chuyện bị gián đoạn.

“Không sao đâu~ Việc chính vẫn quan trọng hơn mà~” Aisiphis mỉm cười lắc đầu.

“Xin hỏi, là chuyện gì?” Mirecia hỏi nữ hầu.

“Điện hạ, là thế này… Hình như thiếu gia Venny muốn quyết đấu một chọi một với một học đồ hộ vệ của kỵ sĩ đoàn Nộ Long, ngay tại đấu trường trong hoàng cung ạ.”

“...” Chỉ vừa nghe đến cái tên đó, ngay cả Mirecia vốn luôn điềm tĩnh mỉm cười cũng không khỏi khẽ nhíu mày.

“Chuyện là sao đây?” Trong lòng nàng thở dài, tiếp tục hỏi.

Với tính cách ăn chơi lêu lổng của Venny, tám chín phần là lại bày trò gì đó. Tuy nhiên, trước khi làm rõ tình hình, Mirecia xưa nay vẫn luôn không lấy chủ quan hay cảm tính để đánh giá mọi việc — huống hồ dạo gần đây Venny lại có vẻ khác thường.

“Cái này... nô tì cũng không rõ, nhưng nghe nói thiếu gia Venny dạo gần đây đã hấp thu được thuật hồn.”

Vậy là hắn đang ảo tưởng, muốn dùng dáng vẻ ‘trở lại mạnh mẽ’ này để phô diễn trước mặt ta sao?

Mirecia hơi nhức đầu, chỉ mong không phải như vậy. Nếu thật sự là vậy, thì chứng tỏ hắn sau sự việc đó vẫn không biết hối cải, vẫn trẻ con ngu ngốc và vô phương cứu chữa.

Nàng rất mong không phải như thế. Nhưng theo sự hiểu biết và những gì từng trải qua với hắn, khả năng đó… rất lớn.

“Điện hạ, người thấy sao ạ?”

“Là hắn nói với ngươi sao?” Mirecia hỏi, “hắn” là ai thì không cần nói cũng biết.

“Không ạ, là nô tì tình cờ nghe thấy từ một người trong kỵ sĩ đoàn Nộ Long đang trò chuyện, nô tì gặng hỏi thì họ mới nói.”

Nghe vậy, Mirecia liền trầm ngâm. Nếu không phải chính Venny báo tin, thì chứng tỏ hắn không muốn nàng biết và cũng không muốn nàng đến xem.

Một lúc sau, nàng không còn chắc chắn được lý do khởi đầu cho trận quyết đấu kỳ lạ này là gì nữa.

“Ái chà~ Là vị Venny công tử mấy hôm trước phải không?” Từ đầu vẫn im lặng, nhưng sau khi nghe nữ hầu kể, nét mặt Aisiphis liền trở nên thú vị, nhẹ giọng lên tiếng.

“Chính là hắn đó. Như ngươi thấy, lại gây chuyện rồi.”

“Nếu điện hạ muốn đi xem thì cứ đi thôi.”

“Không cần.” Mirecia do dự giây lát, rồi lắc đầu.

Không phải chuyện gì quan trọng, không cần thiết phải quan tâm.

“Không sao đâu~ Ta cũng đang muốn đi xem náo nhiệt một chút, hay là điện hạ đi cùng ta nhé, tiện thể dẫn ta tham quan hoàng cung?” Aisiphis nói, trong mắt không sót một biểu cảm nào của Mirecia.

“...Thôi được, nếu Aisiphis tiểu thư đã nói vậy.”

Mirecia khẽ thở dài, nghĩ đến chuyện nếu hắn lại làm ra chuyện gì ngu xuẩn thì sẽ rất phiền phức. Nàng cùng Aisiphis đứng dậy, được nhóm nữ hầu đi theo hộ tống rời khỏi vườn hoa.

Ở một góc không ai nhìn thấy, gương mặt Aisiphis hiện lên một tia dị sắc.

Kiếp trước, kẻ ma đầu kia quả thật từng xảy ra xung đột với vài người của kỵ sĩ đoàn Nộ Long, nhưng thời gian và nhiều chi tiết đều không khớp. Nếu nàng nhớ không lầm, sự kiện đó vốn xảy ra muộn hơn nhiều.

Tại sao lại xảy ra sớm hơn? Là do đâu mà phát sinh sớm?

… Thú vị đấy.

Nàng thật muốn xem thử, cái tên ma đầu tương lai kia rốt cuộc đang giở trò gì.

Dù mỗi phút mỗi giây ở cạnh điện hạ Mirecia đều rất quý giá, nhưng rõ ràng, ngăn chặn một mối đe dọa của tương lai ngay từ trứng nước cũng là chuyện không thể bỏ qua.

Việc xảy ra sớm hơn không sao cả. Nếu tên ma đầu đó bộc lộ quá rõ ràng tà thuật hồn của hắn, nàng có thể giả vờ vô tình nhìn thấy và lập tức vạch trần — giết chết mối nguy ngay từ trong trứng nước.

――――――――――

“Giữ bình tĩnh, phát huy bình thường là được.” Hai kỵ sĩ của Nộ Long kỵ sĩ đoàn — những người mà Venny từng gặp trong hoàng cung — lúc này đang vỗ vai vị học đồ hộ vệ.

“Đối thủ chỉ là một thuật hồn nhất tinh, lại là tên công tử bột chưa từng qua huấn luyện kỵ sĩ, ngươi đánh thắng hắn dễ như trở bàn tay.”

“Nhớ kỹ, lát nữa công chúa điện hạ cũng sẽ đến xem.” Một trong hai người còn liếc nhìn hàng ghế khán đài rộng lớn. “Biểu hiện cho tốt vào, nếu thực lực của ngươi lọt vào mắt xanh của công chúa điện hạ, tương lai nhất định một bước lên mây.”

“Vâng! Đa tạ hai vị tiền bối chỉ điểm!” Gã học đồ tóc nâu hết sức cảm kích, trong lòng ngập tràn cảm động.

Hắn rất cảm ơn hai vị tiền bối này đã đưa đến cho một kẻ bình thường như hắn cơ hội lớn đến vậy.

“Ngươi cũng coi như người của kỵ sĩ đoàn rồi, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”

“Phải rồi.” Một trong hai vị kỵ sĩ ghé sát tai hắn, lạnh giọng: “Nhớ đánh cho thật ác, không sao cả đâu.”

“Hiểu rồi!”

“Ừm.” Hai vị kỵ sĩ lúc này mới hài lòng đi lên khán đài.

Không lâu sau, đúng như họ dự đoán — công chúa điện hạ đã tới, còn đi cùng một thiếu nữ tóc bạc tuyệt mỹ.

Vị học đồ tóc nâu vừa nhìn thấy dung nhan công chúa thì lập tức đờ người ra, sau đó nhớ đến lời dặn của tiền bối, vội vàng tỉnh táo lại, vỗ vỗ mặt mình để lấy tinh thần.

Bình Luận (0)
Comment