Trước kia dãy núi trọc lóc đột ngột bùng phát hàn khí, toàn bộ đỉnh núi bị đóng băng thành một thế giới tuyết trắng.
Gã người sắt quỳ ngồi giữa vùng tuyết trắng xóa ấy, trong tay là một chiếc khuyên tai đã mất ánh sáng. Vai trái hắn bị thương nặng, thể lực tiêu hao gần hết, đến mức giờ đây hắn gần như không thể cử động nổi.
Ý thức không ngừng thúc ép hắn chìm vào giấc ngủ, thế nhưng hắn biết mình chưa thể để bản thân mất đi tri giác. Hắn run rẩy lấy lệnh bài ra, thấy điểm trên đó từ năm mươi lăm nhảy vọt lên bốn trăm, lúc này Venny mới thở phào nhẹ nhõm, tay mềm nhũn đổ xuống đất, thân thể lảo đảo, suýt nữa thì ngã gục.
Đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn — kỹ năng phụ thứ hai của [Nanh Băng Cổ], gọi là [Băng Hống Cổ Thét].
Venny từng nghĩ [Băng Hống Cổ Thét] hẳn sẽ có uy lực rất khủng khiếp, nhưng không ngờ lại kinh hoàng đến vậy. Con rồng băng được triệu hồi tuy chỉ là hình thái sơ khai, nhưng dù do một học đồ sơ cấp như hắn thi triển, cũng có thể đóng băng cả một vùng trời đất.
Sức mạnh như thế quả thật đáng sợ đến run người.
Burn còn chưa kịp phản ứng đã bị [Băng Hống Cổ Thét] cuốn lên trời rồi bị giết ngay lập tức.
Đây chính là sự khác biệt của một ma cụ thượng phẩm sao?
Hắn đã thắng rồi. Uy lực của [Băng Hống Cổ Thét] thật sự có thể xoay chuyển cục diện một trận chiến với chênh lệch thực lực nghiêng hẳn về một phía.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chiêu sát thủ [Băng Hống Cổ Thét], chính hắn cũng không biết rõ sức mạnh thực tế ra sao. Nếu uy lực không như mong đợi, thì hắn sẽ mất luôn chỗ dựa lớn nhất là [Nanh Băng Cổ], vì vậy hắn vẫn luôn do dự có nên sử dụng hay không. Chỉ đến khi bị dồn vào tuyệt cảnh, hắn mới quyết định đánh liều một phen.
Và [Nanh Băng Cổ] đã không khiến hắn thất vọng — sau khi hoàn mỹ phô diễn khả năng dung sai lỗi, liền giết chết một thiên tài kiếm thuật cao hơn hắn một cảnh giới rưỡi chỉ trong nháy mắt.
Có thể nói, khoảng cách khổng lồ giữa hắn và Burn đã hoàn toàn bị [Nanh Băng Cổ] san bằng, thậm chí còn vượt qua.
Nhìn chiếc khuyên tai ảm đạm trong tay, Venny cứ cảm thấy trong trận chiến này, bản thân mình gần như không đóng vai trò gì, duy nhất điều hắn làm là kéo cò kích hoạt [Nanh Băng Cổ].
Cất khuyên tai vào túi, hắn rút đao cong ra, chống xuống đất, khó nhọc đứng dậy.
Xung quanh bị băng phong hoàn toàn, vậy mà hắn đứng giữa lại chẳng cảm nhận được nhiệt độ giảm đột ngột. Có lẽ bởi vì lớp băng này là do hắn tạo ra, có tính tương thích với hắn, nên không làm hắn thấy lạnh.
... Lẽ ra là như thế. Nhưng tại sao, hắn lại cứ cảm thấy sau cổ mình lạnh lạnh?
Venny ý thức được điều gì đó. Vừa mới quay đầu, một lưỡi dao găm đã kề sát cổ hắn. Khoảng cách gần đến mức không có bất kỳ cơ hội nào để né tránh.
“Heh heh! Venny, không ngờ một thằng con hoang như ngươi lại còn sống được đến giờ, còn loại được cả Burn nữa chứ.”
“Thôi cũng được, không sao cả, hai đứa tụi bay đều sẽ là bàn đạp cho ta thăng cấp!” Gã thanh niên mỏ nhọn má hóp vung dao chém lên cổ Venny. Theo lý thì cú chém này đủ khiến Venny bị loại, nhưng do hắn cẩn thận giữ nguyên [Giáp Lũy], nên chỉ bị đánh văng vài bước vì thể lực cạn kiệt, rồi bị đá thêm một cú ngã nhào xuống đất.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, chậc chậc, trận đấu này toàn bọ ngựa với ve đầy đất.” Gã thanh niên cười hềnh hệch, mặt mũi đầy vẻ đắc ý như thể vừa nhận được phần thưởng của thiên nhiên.
“Ngươi đúng là thằng con hoang may như chó gặp cứt, hên hên xui xui mà loại được Burn? Nhưng giờ thì sức và ma lực của ngươi chắc tiêu sạch rồi nhỉ?”
Venny gắng gượng chống người dậy, quỳ một gối trên mặt đất, nhìn về phía gã thanh niên ốm nhách quen thuộc, lạnh lùng hỏi: “Malins, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì à? Tất nhiên là tiễn thằng chó điên không ai ưa như ngươi về chầu ông bà rồi.” Malins cười khẩy.
“... Ý ngươi là sao?”
“Ý là gì? Hừ, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ ta cam tâm làm chó săn cho ngươi, thật lòng muốn hợp tác với ngươi sao? Phi! Một thằng giả danh hậu duệ nữ thần, không cha không mẹ như ngươi mà cũng đòi xứng đáng?”
“Ngươi... bán đứng ta?” Venny nhìn thẳng hắn, ánh mắt lạnh lùng.
“Bán đứng ngươi thì sao? Venny, ngươi đừng tự cho mình là trung tâm nữa. Nếu không phải ngươi còn giá trị lợi dụng, ta thấy mặt ngươi là ta đã nhổ nước miếng vào rồi!”
“Trước đây cũng vậy, nếu không phải ngươi còn giá trị để ta lợi dụng, ta đời nào thèm quan tâm đến ngươi — cái đồ rác rưởi này chứ?”
“Vậy ra, những ‘ý kiến’ trước đây ngươi bày ra cho ta, vốn đều có mục đích riêng?”
“Ôi trời, ngươi đừng nói là thật sự tưởng mình có người ủng hộ nha? Ha ha ha, nhìn lại cái mặt mình trong gương đi, xem cái dạng gì rồi còn mơ tưởng!”
“Còn dám đăng ký thi vào Học viện Carriliman? Một con chuột chết làm thối cả nồi canh, ngươi có biết bao nhiêu người đang tìm cách ngăn không cho con chuột như ngươi được bỏ vào nồi không hả?”
“Nhưng, trời sinh ngươi vẫn có tác dụng. Một tên con hoang gian xảo, vô pháp vô thiên như ngươi vẫn có ích — đó là làm cọc gõ cửa giúp ta bước chân vào giới quý tộc và Học viện Carriliman.” Malins tung con dao trong tay lên như đang biểu diễn tạp kỹ.
“Chỉ vì vậy thôi sao? Đúng là đáng thương.” Venny cất tấm bản đồ Burn rơi lại vào balô, đứng lên nói.
“Phi, chết đến nơi còn mạnh miệng. Ngươi thì biết cái gì?”
“So với một thằng công tử có tiếng không có miếng như ngươi, ta rõ ràng có thiên phú, có thực lực hơn. Thế nhưng chỉ vì xuất thân mà bị bóp chết tương lai, bị mọi người coi thường, xem nhẹ!” Malins giận dữ nói.
“Còn ngươi — một con chó điên nhà giàu — vừa sinh ra đã có trong tay tất cả những gì ta cả đời không có nổi, thế mà lại phung phí tất cả!”
“Ta? Có tất cả?” Venny cau mày. “Ta có gì chứ? Nhiều hơn ngươi một cái mũi hay một cái miệng?”
“Phi! Nói nhiều vô ích, đưa mạng đây đi, đồ con hoang!” Vừa nói dứt lời, Malins đã lao vào tấn công Venny.
Hành động của hắn cực kỳ kỳ dị — hai tay cầm song đao, bốn chân chạm đất, y hệt một con dã thú đang vồ mồi.
Venny hiểu rõ, đó là phong cách chiến đấu đặc trưng do thuật hồn mà Malins lựa chọn mang lại.
Thuật hồn của Malins là một loại gọi là 【Chó săn】, xếp hai sao, mà dường như Malins có độ tương thích cực cao với loại thuật hồn này. Điều đó thể hiện ở việc hắn thi triển các thuật thức liên quan đến 【Chó săn】 cực kỳ thuần thục và vượt xa uy lực thông thường, sức chiến đấu cao hơn hẳn những người khác sở hữu thuật hồn hai sao.
Venny thấy vậy, giơ đao cong lên chắn, chặn lại song đao của Malins. Nhưng vì vừa trải qua một trận đại chiến, thể lực cạn kiệt, chỉ sau một lần va chạm, Venny đã bị đánh bật lùi lại mấy bước, loạng choạng ngã xuống đất.
Malins nhếch miệng cười lạnh, từ từ tiến đến gần Venny. Hắn dường như không vội loại Venny ngay, hoặc có thể là do 【Chó săn】 – với tư cách là thuật hồn hai sao – không có năng lực pháp thuật công kích mạnh mẽ.
Tuy không có ma pháp, nhưng đối phó với Venny trong trạng thái này là quá đủ.
Giáp rùa này đâm không thủng thì cứ đâm vài chục nhát, cứ chém cho tới khi Venny – vốn đã trọng thương – kiệt sức mà chết.
“He he he, sao thế, Venny? Không cứng miệng nữa à?” Malins chế giễu, có vẻ như mọi oán khí hắn tích tụ bao lâu nay đối với Venny rốt cuộc cũng được trút hết trong khoảnh khắc này.
“Malins, ta thật sự muốn biết, bình thường ta đã từng ức hiếp ngươi sao?” Venny trầm mặc một chút rồi hỏi.
“Phi, ngươi mà cũng đòi ức hiếp ta à? Thứ giả danh hậu duệ nữ thần như ngươi có tư cách đó sao?” Malins khinh miệt đáp.
“Vậy thì tại sao ngươi lại căm hận ta như thế?” Venny bình thản hỏi. “Kẻ bài xích ngươi không phải ta, người khinh thường ngươi cũng không phải ta, ngược lại ta là người đã dang tay chấp nhận ngươi. Vậy tại sao ngươi không hận kẻ khác, mà chỉ hận mình ta?”
“Chấp nhận? Ai cần ngươi chấp nhận? Ai thèm chứ?” Malins cười khẩy. “Đừng có nói mớ nữa, Venny. Người hướng về chỗ cao, nước chảy xuống thấp, ai lại muốn làm bạn với một kẻ như ngươi chứ? Làm bạn với ngươi chỉ khiến người ta bốc mùi, chẳng được lợi gì cả.”
“Vậy thì dù là thế, ngươi cũng nên cảm ơn ta. Nếu không có ta – Venny – thì những kẻ đứng sau ngươi sẽ không bao giờ để mắt đến ngươi.”
“Nói cách khác, nếu không có ta, ngươi đến tư cách làm ‘găng tay trắng’ cho bọn họ cũng không có.” Venny chậm rãi nói từng chữ một.
“Ngươi... đồ khốn kiếp!!” Câu nói này hoàn toàn phá nát chút tôn nghiêm còn sót lại trong lòng Malins.
Ngay cả giá trị tồn tại của hắn, hóa ra cũng là do Venny ban cho? Làm sao có thể chấp nhận nổi loại sỉ nhục này!?
“Venny, ở trong mật cảnh thì ta không giết được ngươi, nhưng muốn lột da ngươi, cho ngươi chịu chút đau khổ thì hoàn toàn làm được!” Malins cười giận dữ. Nói rồi, hắn giao nhau hai thanh đao, lập tức xuất hiện một chiếc răng rắn độc lơ lửng trên không, nhỏ từng giọt xuống mũi đao, tẩm độc lên hai lưỡi đao ấy.
【Thuật thức – Độc xà u ám】
“Giao điểm số ra đây đi, Venny!” Malins quát lớn, song đao bổ xuống, chém thẳng về phía Venny.
Venny không kịp tránh, chỉ đành cắn răng đỡ đòn. Nọc độc ăn mòn bám lên 【Giáp Lũy】, lớp giáp sáng lấp lánh tức thì phủ lên một tầng xỉn màu, bốc lên từng làn khói trắng bị ăn mòn.
Sắc mặt Venny trở nên nghiêm trọng — độ tương thích giữa Malins và 【Chó săn】 còn vượt xa tưởng tượng của hắn. Độc xà do thuật thức phóng ra thậm chí có thể ăn mòn cả 【Giáp Lũy】.
Nếu là thân thể hắn đỡ lấy hai đòn đó, hậu quả không dám tưởng tượng.
Venny biết rõ bản thân không thể đối đầu trực diện với Malins, chỉ có thể liên tục rút lui.
“Ngươi chạy không thoát đâu, Venny!” Malins cười nhe răng, tốc độ cực nhanh, như thú hoang lao tới.
Venny lăn một vòng, suýt nữa thì bị hắn chém trúng, nhưng giáp trước ngực đã bị ăn mòn, nếu cứ để độc tiếp tục lan, da thịt hắn cũng sẽ bị huỷ hoại.
Phải tìm cách thoát thân…
Nhưng, phải thoát thân thế nào đây?
【Nanh Băng Cổ】 đã cạn sạch ma lực, bản thân hắn cũng đã dùng gần hết ma lực trong trận chiến với Burn để phóng vài lần khóa băng, thể lực chẳng còn bao nhiêu.
Vậy thì giờ hắn còn gì để thắng? Dùng 【Giáp Lũy】 chống đỡ đến khi Malins kiệt sức à?
Hắn thực sự đã bị dồn đến chân tường.
Trong tình thế tuyệt vọng, Venny nhìn về phía sau Malins — nơi mà [Băng Hống Cổ Thét] trước đó đã tạo ra lớp tuyết dày nhất, ở đó hình thành một cột băng nhọn cao gần mười mét.
Linh quang lóe lên trong đầu hắn, Venny nghĩ ra một cách.
Hắn kiểm tra lượng ma lực còn lại — vừa đủ để dùng một lần khóa băng.
“Hừ, giãy chết vô ích.” Malins tiếp tục lao tới.
Venny lăn mình né tránh, nhưng lần này đã bị Malins đoán trước ý đồ, một nhát chém trúng vai trái đã bị thương nặng.
Nhát này còn được gia cố bằng thuật thức, lực đạo mạnh kinh người. Venny đau đến hít mạnh một hơi lạnh, biết vết thương của mình lại rách thêm một đoạn nữa.
Hắn tiếp tục lăn trốn, còn Malins thì không để cho hắn cơ hội thở, bám theo từng bước, liên tục bổ đao.
Malins dường như cũng phát hiện ra phần giáp vai của Venny là điểm yếu nhất, liền dồn toàn lực tấn công vào đó.
“Ha ha ha ha! Ngươi là chuột đất à? Ngu ngốc thật đấy!” Malins cười lớn sảng khoái.
Venny cắn răng chịu đựng mấy nhát chém, máu nhỏ giọt từ vai xuống đất. Ngay khi Malins lao người đến sát, hắn lập tức phóng 【Khóa Băng】 về phía cột băng.
Malins thấy vậy, cứ tưởng Venny đang phóng thuật công kích về phía mình, lập tức tránh né.
Thế là, sợi khóa móc vào đỉnh cột băng, Venny nhanh chóng kéo khóa, thân thể lập tức bị kéo bay về phía cột băng.
“Cái gì!?” Malins trợn tròn mắt, không ngờ Venny vẫn còn đường rút lui.
Sau đó, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Venny trượt theo mặt cột băng, dùng sợi khóa băng trong tay tránh được các mảnh đá vụn trên sườn núi, lướt nhanh xuống dốc.
“Hừ… đúng là ta đã xem thường ngươi. Nhưng ngươi trốn không thoát đâu, đừng quên thuật hồn của ta gọi là gì.” Malins cười lạnh, bốn chân chạm đất, đôi mắt đầy tơ máu mở to.
Đây chính là năng lực đặc hữu của thuật hồn 【Chó săn】 — 【Truy tung】.
Trong không khí xuất hiện dấu vết mùi của Venny, Malins liền lao đi như một con chó săn thực thụ, bám theo mùi mà đuổi theo.
Venny sau khi xuống núi lập tức giải trừ 【Giáp Lũy】, lẩn vào một khu rừng rậm.
Hắn biết rõ, với tình trạng này, bản thân chắc chắn không thể chạy xa. Trọng thương, đang chảy máu, lại kiệt sức, mà 【Chó săn】 của Malins vốn chuyên để truy đuổi, không chỉ tốc độ nhanh, mà còn có khả năng tự động định vị dấu vết kẻ thù.
Chỉ cần bị hắn ghi nhớ mùi, thì dù trốn đằng trời cũng vô dụng.
“Hộc… hộc…” Venny tựa lưng vào tảng đá lớn, thở dốc mấy hơi.
Tính ra, cuộc thi còn lại chắc chỉ một ngày rưỡi là kết thúc.
Venny vừa định hành động, thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập — như một dã thú bốn chân đang lần theo mùi máu đuổi tới.
Không chỉ vậy, phía trước hắn cũng truyền đến tiếng bước chân.
Tứ phía đều có người.
Venny bật cười — một kiểu cười chẳng rõ là đau hay vui.
Nếu hắn chỉ là “Venny”, thì có lẽ đến đây là hết thật rồi.
Chỉ tiếc là… hắn không phải.
Cũng được, dù sớm hơn dự tính một chút, nhưng thời điểm như thế này vẫn có thể chấp nhận.
Hắn gắng sức đứng dậy, giũ balô trên người xuống, điều chỉnh hô hấp, hai tay chắp lại như cầu nguyện.
Giây tiếp theo, sáu chiếc cánh trắng thuần khiết giáng xuống từ sau lưng hắn, tựa như nữ thần giáng phúc, hòa làm một thể với hắn.
“Khịt khịt… Hửm?” Malins đã đuổi đến lối rừng thì cau mày.
Không, có gì đó sai sai — chuyện gì thế này?
Mùi của tên đó… sao đột nhiên biến mất?
Malins không dám tin, liên tục kiểm tra lại xem có phải khứu giác mình gặp vấn đề, nhưng từ khi có thuật hồn tới nay, khứu giác của hắn chưa bao giờ sai.
Sự thật chứng minh đúng là như vậy — khứu giác không sai, mà là mùi của Venny thật sự… đột ngột biến mất, biến mất không một dấu vết.
Sao lại thế được? Lẽ nào… điểm số của mình đã bị người khác cướp mất?
Malins nhất thời phẫn nộ tột độ, điên cuồng cào xới mặt đất, trút giận như phát rồ.
Không, không thể kết luận vội vàng như vậy. Hắn phải tự mình xác nhận, xem liệu tên Venny đó có dùng thuật ẩn thân để giấu đi mùi và khí tức hay không!
Xuyên qua rừng rậm, hắn tới trước một tảng đá lớn — nơi đây chính là chỗ mùi của Venny biến mất, dưới đất vẫn còn vết máu nhỏ giọt lúc trước.
Không sai được, lúc nãy hắn nhất định còn ở đây!
Hơn nữa, nơi này không có dấu vết giao đấu, nếu có thì hắn cũng phải nghe thấy động tĩnh chứ!
Không thể sai, chắc chắn là thằng nhãi Venny dùng chiêu ẩn thân gì đó để trốn rồi!
Đúng lúc Malins đang nghĩ thế thì cảm giác cảnh giác từ ngũ giác sắc bén truyền đến — hắn vội tránh sang một bên.
“Ầm ầm ầm!!” Một cây búa khổng lồ như sao chổi bạc từ trên trời giáng xuống, nện mạnh lên mặt đất, tạo ra một hố sâu, sóng xung kích thổi bay Malins, chưa kịp đứng dậy thì một đôi ủng trắng cao gót đã giẫm mạnh lên mặt hắn, đá hắn văng ra xa.
“Khốn kiếp! Ai đó?!” Malins lồm cồm bò dậy, nhìn kỹ thì thấy một thiếu nữ tóc đào chói lọi đang đáp xuống chỗ lúc nãy hắn đứng.
Nàng chậm rãi đứng thẳng, hai tay cầm búa bạc giấu sau lưng, mỉm cười nhìn hắn không nói một lời.
“Thất lễ rồi.” Sau đó, nàng cầm búa bằng một tay, tay kia nâng váy, đặt một chân ra sau, nhẹ nhàng hành lễ theo đúng chuẩn mực tiểu thư quý tộc.