Đây chính là mức độ bá đạo của thiên phú hỏa hệ cấp【Phá Tỏa】, đến mức có thể khiến quả cầu đo độ tương thích nguyên tố nổ tung sao??
Thật sự quá khủng bố.
Vanessa cảm thấy may mắn vì khi nãy Aisyphise chưa kịp dùng ma pháp lên mình, tuy nàng chịu được, nhưng cũng chỉ là cố chịu được, nếu thật sự bị ma pháp hệ viêm cấp Phá Tỏa đánh trúng thì dù không chết cũng lột da.
Vừa rồi Aisyphise dùng ma pháp có vẻ là 【Viêm Lãng Nộ Tiếu】, là cao cấp ma pháp của bậc Ma Linh, điều này cũng có nghĩa là cảnh giới của nàng ta ít nhất cũng là Ma Linh cao cấp.
Mà nàng... chỉ mới là học đồ sơ cấp.
Tay đôi đánh gần thì Vanessa còn có thể ép được Aisyphise một đầu, nhưng nếu dùng đến ma pháp, sự chênh lệch lập tức lộ rõ.
“Được rồi được rồi, đám ruồi nhặng ồn ào đã tan biến, xung quanh cũng không còn ai nữa. Người yêu, bây giờ có thể nói cho ta biết tên rồi chứ~?” — Aisyphise quay đầu lại, đổi ngay sắc mặt, cười tít mắt nhìn Vanessa.
Vanessa nhất thời không biết nên nói gì.
Dù gì Aisyphise cũng đã cứu nàng, còn giúp nàng giải quyết một phiền toái lớn, lại không có ý làm kẻ địch với nàng, giờ mà gây gổ với nàng ta thì chẳng có lợi gì.
Nhưng mà... cái loại "Phượng Ngạo Thiên" này thực sự rất phiền...
Chưa kịp mở miệng, dưới chân bỗng chấn động.
Vanessa kinh ngạc nhìn xuống, phát hiện khu đất của tế đàn bị thiêu cháy bởi hồng liên đang bắt đầu tan chảy nhanh chóng, giống như băng gặp nhiệt độ cao.
Chuyện quái gì vậy??
Còn chưa kịp phản ứng, mặt đất đã hóa thành bùn lầy, cả hai người cùng rơi xuống tầng đất bên dưới của tế đàn.
“Cạch cạch!” — Cả hai dẫm lên đá vụn rơi xuống đất bên dưới. Vanessa ngẩng đầu nhìn lên — nơi này cách mặt đất bên trên cũng không xa đến mức không lên được.
Đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện bên dưới tế đàn có dấu vết bị khai mở thủ công, bên trong ẩn chứa không gian khác, có vẻ không phải là do tế đàn quá cũ kỹ sụp đổ, mà là từ đầu đã có mật thất ngầm ở đây.
Nhưng điều khiến nàng nghi hoặc là, sau khi rơi xuống đây, thính giác đột nhiên yên tĩnh hẳn, nàng không nhịn được quay đầu nhìn thiếu nữ tóc bạc đứng kế bên — không hiểu vì sao đang bất động tại chỗ.
Đối phương đang chăm chú nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Vanessa nhìn theo ánh mắt nàng, liền phát hiện phía trước có một cánh cổng đá hình vòm khổng lồ, dưới ánh trăng lờ mờ miễn cưỡng có thể nhìn rõ — trên đó khảm một biểu tượng rắn cắn đuôi và một con sư điểu đang bay.
Đây chẳng phải là huy hiệu và biểu tượng của đế quốc cổ Tyrilis sao!?
Trong mật cảnh lại xuất hiện loại kiến trúc này... chẳng lẽ là??
Nhìn thấy ký hiệu trước mắt, Vanessa lập tức liếc mắt sang Aisyphise, sắc mặt hiện rõ vẻ “hiểu rồi.”
Không cần hỏi. Bị động kỹ năng của nữ chính lại kích hoạt — họa phúc tương sinh, cơ duyên lại đến.
Đừng hỏi "họa" ở đâu. Ngươi chỉ cần nhìn là biết có "cơ duyên" là đủ rồi. Con gái khí vận chính truyện đi đâu cũng có thể nhặt được di sản tổ tiên, chuyện bình thường thôi.
Chưa kể, chỉ riêng cái thân phận là hậu duệ duy nhất còn sống của đế quốc Tyrilis cổ đại đã là một đại buff ngoại vi rồi.
Có điều nhìn vẻ mặt Aisyphise, có vẻ ngay cả nàng ta cũng không biết nơi này lại có di tích tổ tiên để lại.
Dù sao thì học viện Carriman cũng không thể khai phá toàn bộ mật cảnh, chắc chắn vẫn có những nơi bị bỏ sót, hoặc những di tích hoàng thất mà họ không đủ tư cách tiếp cận.
Ừm, nữ chính vô tình va vào di tích tổ tiên, sau đó được truyền thừa, rất hợp logic.
Vanessa nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có gì đó sai sai — rồi đột nhiên bừng tỉnh.
Xong rồi!!
Tại sao... ta cũng theo vào luôn rồi???
Ai cũng biết mà, vai phụ đi theo nữ chính vào di tích thì chả có kết cục gì tốt cả. Hoặc là bị nghi ngờ có ý chiếm bảo vật, bị nữ chính tiện tay xử luôn lấy cớ là "đường ai nấy đi", hoặc là bị đá ra vì "người đông cháo ít."
Dù cho không có lòng tham, cũng rất có thể trong quá trình thám hiểm vì cứu nữ chính mà chết.
Tóm lại, đi vào di tích có cơ duyên cùng nữ chính là một hành động cực kỳ nguy hiểm.
Mà nhìn sơ là biết đây chính là di tích tổ tiên của đế quốc cổ, là thứ thuộc về Aisyphise, nàng chẳng có hứng thú mơ tưởng đến bảo vật của người khác.
Ngay lúc Vanessa đang định nghĩ cách né khỏi Aisyphise để bay lên rời khỏi di tích, thì — Aisyphise lại làm nàng trở tay không kịp: trực tiếp bước đến, cực kỳ thuần thục cắn đầu ngón tay, để giọt máu nhỏ xuống mặt đá của cổng vòm.
Vanessa đơ người tại chỗ.
Không phải đâu? Đây còn có người ngoài ở đây mà?? Ngươi mở di tích tổ tiên ngay trước mặt ta luôn à??
Ngươi không sợ ta có ý xấu sao??
Vanessa nhíu nhẹ mày.
Nhưng người ta là nữ chính, tự tin vào sức mạnh của mình, kiểu khí thế "cười ngạo thiên hạ" đúng là rất phong phú.
Nhưng vấn đề không phải là Aisyphise có tin nàng hay không, mà là Vanessa không muốn dính vào cái nhân quả này.
Nhân quả như thế quá lớn, đã vượt khỏi mức độ nguy hiểm mà nàng có thể chịu đựng được — phải tìm cách tránh né!
“Cạch cạch cạch!” — Theo tiếng chuyển động của cơ quan cổ xưa, cổng đá khổng lồ từ từ mở ra, cảnh tượng bên trong hiện ra rõ ràng.
Khi không khí tràn vào bên trong, hai bên tường lập tức sáng đèn pha lê, ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi chiếc vương tọa khảm mã não bên trong đến lấp lánh rực rỡ.
Trung tâm di tích là một hồ nước màu bạc hà, vương tọa được đặt giữa mặt hồ, có một con đường nhỏ dẫn thẳng tới. Hai bên là đèn pha lê đang cháy cùng những bức phù điêu, bích họa cổ.
Vanessa từng thấy kiểu bích họa này trên xe ngựa của học viện Carriman, đó là phong cách nghệ thuật điển hình của đế quốc cổ, chỉ là xe ngựa kia là bản vẽ giả do hậu nhân phục chế, còn cái trước mắt đây — là di vật nguyên gốc, vượt thời gian mà tồn tại.
Thật sự là di tích do đế quốc cổ lưu lại.
“Chị gái xinh đẹp, sao đứng xa thế? Chẳng phải chị cũng tò mò nơi này là đâu sao? Vào xem cùng ta nhé?” — Aisyphise quay đầu cười rạng rỡ nói.
“Không, ta không tò mò.” — Vanessa đứng xa thật xa, cố giữ khoảng cách lớn nhất với nàng. “Cánh cửa là ngươi mở, ta sẽ không vào.”
“Phù phù.” — Thấy dáng vẻ này của Vanessa, Aisyphise cũng không tiếp tục khuyên. Nàng đã hiểu đây là đâu rồi.
Quả là không tốn chút sức nào.
Kiếp trước nàng luôn tìm kiếm mà không có manh mối nào — di tích hoàng thất đế quốc cổ ẩn trong mật cảnh nhập học Carriman, vậy mà đời này lại vô tình đụng trúng.
Nàng lặng lẽ quay đầu, nhìn Vanessa đang đứng lùi lại, không dám bước lên nửa bước.
Nếu không gặp được thiếu nữ tóc anh đào này, có khi nàng đã bỏ lỡ cơ hội này rồi.
Đây... chẳng lẽ là một loại “mặc khải” nào đó?
“Lại đây nào, không sao đâu~ Có thể tìm được nơi này đều nhờ vào chị gái đấy. Biết đâu trong di tích này lại cất giấu bảo vật quý giá gì đó, ai thấy đều có phần mà~”
“Không cần.” Vanessa không hề dao động, ngược lại càng cho rằng đây là Aisyphise đang thử lòng mình, nàng lặp lại câu trả lời: “Cửa là do tiểu thư mở ra, ta sẽ không vào.”
Nói đùa chắc? Đây là di tích hoàng thất cổ đại lưu lại riêng cho huyết mạch Carriman, ngoài Aisyphise ra, ai dám mơ tưởng thì chỉ có chết.
“Vậy ngươi không tò mò sao? Vì sao ta có thể mở được cánh cửa này? Vì sao chỉ cần ta nhỏ máu là nó mở ra?” Aisyphise nghiêng đầu hỏi tiếp.
Đến rồi, câu hỏi chết người!
“Ta nghĩ nếu ta nhỏ máu chắc cũng có tác dụng tương tự, nhưng ta hoàn toàn không muốn biết những chuyện này, đối với những gì liên quan đến tiểu thư ta không hề có chút hứng thú nào, cũng không muốn tìm hiểu thêm. Làm ơn đừng nói mấy thứ này nữa.” Vanessa nói ra câu này, thể hiện toàn bộ sự giả vờ ngây thơ và ý chí cầu sinh mãnh liệt.
“Phù phù.” Tự nhiên nghe ra ý tứ của Vanessa.
Cô gái tóc hồng xinh đẹp này rất thông minh, có lẽ đã đoán được thân phận mình không hề đơn giản, nên cố gắng giữ khoảng cách, không muốn dính vào rắc rối.
Quan sát sơ qua, Aisyphise càng lúc càng hài lòng với Vanessa.
Là người sống hai đời, nàng đương nhiên không thể vì ngoại hình mà hoàn toàn tin tưởng một ai.
Cách nói chuyện, hành vi, thói quen nhỏ nhặt đều phản ánh bản tính con người. Với kinh nghiệm hai kiếp, thứ Aisyphise giỏi nhất chính là nhìn người.
Chỉ cần nhìn qua lời nói, thái độ, phản ứng, nàng có thể phán đoán ra đối phương là dạng người gì.
Trước đó nàng cố tình diễn ra bộ dạng kia trước mặt Vanessa, cũng là để dựng hình tượng, khiến đối phương nghĩ nàng chỉ là một kẻ đầu óc toàn yêu đương.
Bởi chỉ có người được cưng chiều, vô tư, mới dễ dàng khiến bản tính người khác dần lộ ra.
Tất nhiên, một phần lớn nguyên nhân cũng là vì nàng thật sự động lòng trước nhan sắc của Vanessa.
Cô gái tóc anh đào này đúng là chuẩn gu thẩm mỹ của nàng, mỗi đường nét đều hoàn hảo, giống như bước ra từ trong tưởng tượng của nàng về hai chữ “mỹ nhân.” Nếu nói là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” cũng không sai.
Ai bảo nàng đúng là một con nghiện sắc đẹp chính hiệu chứ?
Lời nói dối, thường phải nửa thật nửa giả mới có thể đánh lừa được người khác.
Chỉ là... không biết tính cách của Vanessa có hoàn hảo như tiêu chuẩn chọn bạn đời trong lòng nàng không. Nếu có thì...
Quan sát sơ qua, Aisyphise cảm thấy Vanessa là người không có nhiều dã tâm, rất biết lượng sức mình, hiểu rõ mình nên làm gì và không nên làm gì, không ham quyền thế, chỉ muốn giữ vững lãnh địa nhỏ bé của mình, chỉ cần lấy thứ thuộc về mình là đủ.
So với đám yêu quái thần quái, ma thần quỷ quái kiếp trước, thì Vanessa thật sự là người rất thành thật.
Tuy Aisyphise rất thích những cô gái xinh đẹp, nhưng nếu tính cách quá tệ, nàng cũng chỉ xem như bình hoa trang trí, giữ lại chút yêu thích bên ngoài mà thôi.
Chuyện này nàng rất rạch ròi — thích là thích, nhưng nếu chỉ có nhan sắc thì chỉ dừng lại ở mức độ nhìn cho đẹp mắt.
Dĩ nhiên, vẫn có ngoại lệ. Nếu có người nào đó vừa xinh đẹp đến mức hoàn hảo trong mắt nàng, dù tính cách có bao nhiêu khiếm khuyết nàng cũng sẵn sàng bao dung, không phải không thể.
Nhưng gần như không tồn tại ai như thế, vì Aisyphise cũng là một mỹ nhân đỉnh cao, yêu cầu ngoại hình rất khắt khe, hầu như không ai lọt được vào mắt xanh.
Còn bây giờ… có lẽ đã có một người.
Aisyphise xoay người, bước đi nhẹ nhàng, đôi giày cao gót đen giẫm lên con đường nhỏ dẫn đến vương tọa giữa hồ, bắn lên những giọt nước li ti.
Nàng bắt chéo chân, đối diện về phía Vanessa, ngồi xuống vương tọa pha lê, một tay tựa cằm, nét mặt hơi mang vẻ lười nhác.
Lúc này đây, nàng như hóa thành nữ hoàng thống trị thiên hạ, nhìn xuống đám thần dân đang quỳ bái dưới chân.
Khí chất thay đổi đột ngột khiến Vanessa nhất thời ngây ra, trong lòng cũng bắt đầu cảnh giác và nghi hoặc.
Aisyphise lúc mới gặp nàng đã tỏ ra cực kỳ ngốc nghếch và vô hại, khiến nàng không nghi ngờ gì về thân phận thật sự của đối phương.
Nhưng giờ nghĩ lại kỹ càng, Aisyphise là một kẻ sống hai đời, làm sao có thể dễ dàng động lòng trước một người mới gặp?
Cái kiểu thay đổi khí chất vừa rồi lại càng chứng minh rõ — Aisyphise có vô số mặt nạ, nàng có thể nhập vai bất kỳ hình tượng nào, khiến người ta không thể nhận ra đâu là thật đâu là giả.
Vậy ai biết được, lúc nàng nói những lời đó với ta, có đang mang mặt nạ không?
Lúc gặp nàng, đúng là Aisyphise có phản ứng cảm xúc rất mãnh liệt. Nhưng cảm xúc mạnh không đồng nghĩa với tình cảm. Aisyphise thích gái đẹp, nên phản ứng lớn cũng không lạ. Còn nói là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì… có vẻ hơi vội vàng, hơi khiên cưỡng.
Biết đâu, đến giờ nàng ta vẫn đang diễn trò với ta.
Nghĩ đến đây, Vanessa né tránh ánh mắt, không nhìn vào Aisyphise nữa.
Thấy vậy, Aisyphise chỉ khẽ nhếch môi cười, mang theo một nụ cười thần bí, rồi nhắm mắt lại.
Cũng chính lúc này, nước trong hồ bắt đầu sôi lên, tụ lại thành từng dòng rồi nhập vào cơ thể Aisyphise.
Thiếu nữ tóc bạc ngồi trên vương tọa vẫn bất động, đôi mắt nhắm hờ, như thể đang hấp thụ linh khí từ hồ nước.
Nước hồ màu bạc hà này… có lẽ chính là một loại truyền thừa hoặc cơ duyên mà hoàng thất cổ đại để lại?
Vậy là, nàng đang nhận truyền thừa? Hay là thu được cơ duyên?
Vanessa không biết, chỉ có Aisyphise mới rõ.
Thấy Aisyphise đã nhắm mắt, Vanessa cảm thấy mình nên rời đi thôi, ở gần “Tai họa sống” như nàng quá lâu hại sức khỏe, giảm tuổi thọ.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trên, với độ cao này thì với người khác có thể khó, nhưng với Vanessa thì dùng kỹ năng【Thánh Vũ Vô Tì】 là có thể dễ dàng bay ra ngoài.
Nhưng — chưa kịp triển khai cánh, một cột ánh sáng từ trong di tích phóng thẳng lên trời, xuyên qua tầng mây, tỏa sáng khắp vùng đất rộng hàng trăm dặm.
“…” Vanessa lặng lẽ nhìn Aisyphise đang hoàn toàn không biết chuyện gì, tiếp tục hấp thụ nước hồ.
Nàng quên mất, ngoài buff “gặp họa được phúc” ra, nữ chính còn có buff “gây thù chuốc oán toàn map.”
Tuy không phải Aisyphise cố ý, nhưng với số mệnh của nữ chính, nhận truyền thừa mà không mời người đến xem thì sao được?
Vanessa liếc nhìn hai bên cánh cổng — do cửa đá đã mở hoàn toàn và rút lại vào vách, nên biểu tượng trên cánh cửa cũng biến mất.
Đây rõ ràng là tin xấu.
Quả nhiên — chưa kịp rời khỏi, ba bóng người đã bị ánh sáng dẫn dụ tìm đến, từ trên trời giáng xuống, đáp ngay gần nàng. Có vẻ như họ vốn đang quan sát tế đàn gần đó, thấy dị biến liền lập tức xuống kiểm tra.
“Đó là… thứ gì vậy?” — Thanh niên lực lưỡng mặc đồ đen nhìn chằm chằm vào hồ nước đang tụ lại bên trong di tích, lông mày nhíu lại, lẩm bẩm nói.
“Quả nhiên! Ta đã nói mà, nhìn cái cổ bảo này rất lạ, thì ra dưới trung tâm tế đàn lại có một mật thất ẩn giấu!” — Một thanh niên đeo kính với chiếc ba lô to đùng cảm thán không thôi.
Thực tế thì — hầu như mọi người đều đoán được đây là gì.
Mật cảnh dùng để khảo thí của học viện Carriman vốn là lãnh địa cũ của đế quốc cổ, đây là điều mọi thí sinh đều biết, hơn nữa nghe nói học viện cũng chưa khám phá hết toàn bộ di tích trong mật cảnh.
Nếu trong kỳ khảo thí phát hiện được một di tích, thì đó là một cơ duyên trời giáng!
Tất cả mọi người ngầm hiểu điều đó.
Cả ba đều nghĩ đến điều này, ánh mắt nhìn về vương tọa bên trong di tích, đồng loạt lộ ra vẻ thèm muốn.