Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 73.2

Bạch Triệt từ bỏ, nhưng Nhan Di Á không chịu chấp nhận sự thật này, nàng làm càn khóc lóc, cũng không để ý đến thân phận, nước mắt giàn giụa túm chặt một lão thái y, nói năng lộn xộn cầu xin:

- Đại ca từng bị thương rất nhiều lần, cũng có nhiều lần thiếu chút nữa không thể cứu được, nhưng hắn vẫn sống đến bây giờ, lúc này nhất định không có việc gì. Tống thái y, ngươi cũng biết, đúng không? Ngươi đã cứu hắn nhiều lần, lúc này ngươi cũng phải cứu hắn, van cầu ngươi, cứu hắn, cứu đại ca của ta đi!

Thần sắc Tống thái y có chút khó xử, hắn cùng Tiếu Túc cũng được xem là có giao tình, bị thương mười lần, có bảy tám lần đều là hắn xử lý.

Nhưng trước kia tình huống của hắn chưa bao giờ nghiêm trọng như lúc này, hắn thật sự là hữu tâm vô lực.

Thấy Nhan Di Á có bộ dạng như vậy, trong lòng cũng có chút đồng tình, chỉ có thể an ủi nói:

- Nhan cô nương nén bi thương. lần này thương thế của Tiếu đại nhân thật sự quá mức nghiêm trọng, lão phu y thuật không tinh, quả thật bất lực.

Nhan Di Á nghe lời này giống như phán quyết tử vong, chật vật ngã ngồi trên mặt đất, khóc đến nổi không kềm chế được.

Cuộc đời này, nàng chỉ còn một người thân duy nhất là đại ca thôi, ông trời vẫn muốn đưa hắn đi.

Nàng quả nhiên là khắc phụ khắc mẫu khắc tất cả thân nhân, là sao chổi sao? Có phải chỉ cần là thân nhân của nàng, đều không có kết cục tốt?

Nhan Di Á không có nghe ra lời của Tống thái y có hàm chứa ý tứ, nhưng thái tử lại hiểu được liền mở miệng nói:

- Thỉnh các vị thái y đem hết toàn lực cứu chữa, mặc kệ là cần cái gì, cứ nói, nếu cô không có, liền lập tức tiến cung xin phụ hoàng. Các ngươi cũng biết, lần này Tiếu đại nhân là vì thủ dụ của phụ hoàng mới rời kinh, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện sai lầm gì, chỉ sợ là ai cũng không đủ sức gánh trách nhiệm.

Đám thái y ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút ấp úng không dám nói.

Cuối cùng, vẫn là Tống thái y mở miệng giọng nói tối tăm:

- Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thương thế của Tiếu đại nhân, hạ thần thật sự bất lực. Nhưng nếu có thể tìm được vị đại phu vào ngày mùng mười tháng giêng vì Ký Vương trị thương, có lẽ sẽ có vài phần hy vọng.

Thân là ngự y của hoàng gia, bọn họ không muốn thừa nhận, ở trong dân gian lại có một đại phu chưa nổi danh, mà bọn hắn hợp lại cũng không bằng, y thuật của người nọ còn muốn cao minh hơn.

Nhưng ngày đó Ký Vương bị thương, tất cả bọn họ đều từng kiểm tra chẩn mạch, cũng hiểu rõ, nếu không có cơ duyên xảo hợp, Ký Vương bị bắt đi, được đối phương trị thương.

Ngược lại chuyển về cung, bọn họ đối với thương thế của hắn, chỉ sợ cũng là vô năng vô lực.

Đương nhiên, chuyện này bọn họ vẫn luôn giấu ở trong lòng, dù là hoàng thượng cũng không nói ra.

Hôm nay nếu người bị thương không phải là An Nhạc hầu Tiếu đại nhân được ân sủng thâm đại, thì cái loại chuyện khiến bọn họ mất mặt như thế này, tuyệt đối sẽ không nói ra.

- Đại phu trị thương cho tứ hoàng đệ?

Thái tử có chút mờ mịt không hiểu, Bạch Triệt đột nhiên xoay người, nhìn muội muội, trong ánh mắt lại hàm chứa ý tứ khẩn cầu.

Đúng lúc này, Bạch Thanh cũng ngẩng đầu lên, trên mặt có chút chần chờ, bàn tay không tự chủ được mà gắt gao cầm chặt nửa bình tiên dược trong hà bao.

Từ lúc nhìn thấy Tiếu Túc bị thương được mang về Bạch phủ, thì trong lòng nàng vẫn luôn rối rắm.

Nên đem tiên dược khó có này cho hắn dùng, cứu hắn một mạng, hay là giữ lại để giành sau này, dự phòng thân nhân gặp bất hạnh?

Từ lúc nàng trùng sinh trở về, Đồ thị Thiên Nhược đều chết.

Vương Thục Nghi bị hủy thanh danh, không được phu gia chào đón, từ lúc đến Bạch gia dự yến về phủ liền bị cấm túc không được ra ngoài.

Viên Mậu Lâm Tô Mai cũng bị giam giữ trong đại lao.

Ký Vương cùng Thục Phi, cũng không được sủng ái như trước kia, nhiều lần bị chèn ép.

Một đám cừu nhân hoặc chết hoặc bị nhốt, thay đổi tốt như vậy, lẽ ra Bạch Thanh phải buông lỏng tâm tư mới đúng.

Nhưng chuyện kiếp trước trong sách miêu tả, vẫn khiến Bạch Thanh cảm thấy Bạch phủ tràn ngập nguy cơ, nàng cần một cái bảo đảm.

Cho nên, nàng muốn tiêu hủy độc dược thiên của Tô Mai, cướp đi tiên dược của nàng.

Lại không nghĩ tới, vừa có được tiên dược trong tay lại phải dùng liền như vậy.

Chẳng lẽ tất cả là định mệnh, hôm nay nàng đến đại lao cận vệ doanh, là vì lấy tiên dược cho Tiếu Túc dùng sao?

Giờ khắc này, ngay cả nàng đối với Tiếu Túc vẫn luôn mâu thuẫn rối ren, cũng hoàn toàn tiêu tán.

Nếu số phận đã định bọn họ liên quan đến nhau, thì nàng chỉ là phàm nhân nho nhỏ sao có thể phản kháng ý trời.

Ngay lúc Bạch Thanh suy nghĩ lung tung mà thất thần, thái tử nghe đám thái y xác nhận xong, liền nói:

- Ta đến hỏi tứ hoàng đệ! Tìm đại phu kia mang đếb đây. Các ngươi chăm sóc hắn thật tốt, chờ ta trở lại.

Dù chỉ có một phần hy vọng, hắn cũng không muốn mất đi người vừa là hảo hữu vừa là biểu đệ của hắn.

Nói xong lập tức xoay người chuẩn bị hồi cung tìm Ký Vương.

- Không cần

Bạch Triệt ngăn cản hắn, nói:

- Ta biết người kia là ai.

- Ngươi biết!

Trừ Bạch Thanh, tất cả mọi người  đang ở đây đều nhìn hắn. Thái tử nhịn không được vội vàng thúc giục nói:

- Hắn ở nơi nào? Chúng ta mau mời hắn đến đây.

Bạch Triệt lắc lắc đầu, biểu tình có chút tối tăm, lại thâm trầm nhìn muội muội đang thất thần.

Lúc này mới quay mặt đi chổ khác, cắn chặt răng nói:

- Nàng bị nhốt trong đại lao cận vệ doanh, chỉ cần có ý chỉ của hoàng thượng, là có thể thả ra ngoài.

Chỉ sợ bọn họ còn phải đem đứa nhỏ trả lại cho nàng, thì nàng mới có khả năng ra tay cứu giúp.

Hao phí nhiều tâm cơ như vậy, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, bọn họ mới danh chính ngôn thuận đưa nàng vào đại lao.

Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn phải thả nàng ra, nghĩ lại, không chỉ muội muội, mà chính hắn cũng không cam lòng.

Nhưng lúc này mệnh của Tử Truyền đã như dầu cạn đèn tắt, hắn cũng bất chấp, chỉ có thể ủy khuất muội muội.

Dù kiếp này Tô Mai khôi phục được tự do, dù nàng vẫn giống như ký ức của muội muội.

Lấy tài năng trác tuyệt về nông nghiệp cùng y thuật cao minh chiếm được lòng tin của dân chúng, được hoàng gia coi trọng.

Muội muội có hắn cùng phụ thân bảo hộ sẽ không bị nàng bức đến tuyệt cảnh.

Nhan Di Á nghe Bạch Triệt nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Thanh đang trầm mặc không nói.

Người hắn nói, có phải là nữ nhân mà hôm nay các nàng đi thăm?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nàng cũng không mở miệng hỏi, mà thái tử lại không biết cố kỵ hỏi thẳng:

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sao lại liên lụy đến đại lao cận vệ doanh?

Nếu là những chuyện khác, hắn có thể làm chủ, nhưng Kiêu kỵ binh, Cận vệ doanh cùng với Oai vũ doanh đều nằm trong tay Hưng Khánh đế.

Đô Chỉ Huy Sứ của tam doanh cũng là tâm phúc của hoàng thượng.

Trừ Tiếu Túc cai quản Kiêu kỵ binh có quan hệ thân thuộc có chút thân mật.

Thì hai doanh kia, dù hắn là thái tử, cũng không tiếp xúc nhiều, sợ đụng chạm kiêng kị.

Nếu vị đại phu có y thuật cao thâm thật sự bị nhốt ở đại lao cận vệ doanh, chỉ sợ phải cầu thủ dụ của phụ hoàng mới có thể đến đây.

Rốt cục Bạch Thanh cũng mở miệng, nói:

- Không cần đi, hôm nay ta cùng Di Á tỷ tỷ đã đến đại lao cận vệ doanh, Tô Mai dùng tiên dược để cứu Phùng Chí Viễn cùng Ký Vương điện hạ, ta cũng đã lấy.

Khi nói chuyện, nàng đã lấy ra một bình ngọc xanh biết từ bên trong hà bao, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Rồi lại cúi thấp đầu xuống, làm mọi người không nhìn ra thần sắc trên mặt nàng, chỉ là giọng điệu nhẹ nhàng giới thiệu:

- Vật này tên là tiên dược, tương truyền vật này chính là thiên hạ chí bảo, có bổ khí ích huyết công. Nhân sâm, thục địa, đương quy, hoàng kì...... phối hợp ba mươi sáu vị dược liệu, dùng phương thức hỗn hợp đặt thù điều chế một canh giờ, lấy nước dược hòa chung với vật này, đun khô nửa canh giờ, cuối cùng sẽ hình thành một dạng cao màu xanh biếc, gọi là Hồi Nguyên cao, có công hiệu cải tử hồi sinh.

Phương thuốc này, là nàng biết được từ trong quyển sách, lúc Tô Mai cứu chữa vết thương bị độc xà cắn, lúc Ký Vương sắp bước chân vào quỷ môn quan, nàng đã sử dụng phương thuốc này.

Khi đó, nàng nhắc đến tên các vật liệu quý hiếm, trong lòng lại trêu chọc, nói Ký Vương có số phận tốt.

Lúc nàng lưu giữ rất nhiều dược liệu trân quý có thể điều chế thì hắn lại may mắn gặp được nàng.

Không giống năm đó lúc cứu Phùng Chí Viễn, khi đó bên người nàng dược liệu gì cũng không có.

Bên trong rừng núi hoang dã, những dược liệu trân quý như nhân sâm, tuyết liên có tiền cũng không mua được.

Nàng đành phải tìm kiếm tài liệu trong y dược thiên, tìm loại khác để thay thế, công hiệu của cao dược thấp hơn rất nhiều, cũng làm cho hắn ăn chút khổ sở.

Cũng nhờ Tô Mai cảm thán mà nàng mới biết được dược này nên phối hợp như thế nào mới có hiệu quả tốt nhất.

Nếu không dù có tiên dược mà không biết dùng, thì hiệu quả sẽ đại suy giảm.

Chỉ sợ, cũng vì điều này mà hôm nay Tô Mai mới dễ dàng đáp ứng đưa cho nàng.
Bình Luận (0)
Comment