Nghe Nhan Di Á nói lời chân tình thắm ý, gần như cầu xin, trong lòng Bạch Thanh có chút do dự.
Rốt cuộc vẫn thừa dịp bọn người phụ huynh thái tử không có ở trong phủ mà Di An viên gặp Tiếu Túc.
Trải qua đại nạn, máu trong thân thể gần chảy khô, muốn khôi phục cũng không phải dễ dàng.
Lúc này sắc mặt Tiếu Túc tái nhợt, trắng bệch, ngay cả bờ môi, cũng không có một tia huyết sắc, cả người hết sức suy yếu.
Chỉ khi nhìn thấy Bạch Thanh khoan thai đi vào, đôi mắt hắn đột nhiên sáng rọi, tăng thêm vài phần sinh khí.
- Nàng đến rồi!
Giọng nói của hắn trầm thấp bình thản, nhưng thần sắc trên mặt vui vẻ, muốn che dấu cũng không được.
Bạch Thanh đi vào phòng cũng chỉ đứng ở xa, không có lại gần hắn, nhìn hắn gật đầu, hỏi:
- Ta đến đây vì Di Á tỷ tỷ nói, ngươi có chuyện muốn nói cho ta biết. Ngươi muốn nói cái gì?
Giọng nói của nàng có chút khô khan, đối mặt với ánh mắt nóng rực như lửa của hắn, nàng không được tự nhiên.
Đột nhiên lại nhớ đến đêm đó hắn xông vào khuê phòng của nàng, dùng đôi tay cường kiện hữu lực gắt gao ôm nàng.
Dù nàng làm thế nào cũng giãy không được. Khác với bộ dáng hắn lúc này.
Không biết vì sao, trong lòng Bạch Thanh lại thấy chua xót, nhịn không được mà rơi nước mắt.
- Đừng khóc, ta không sao!
Tiếu Túc cố gắng nâng khóe miệng, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra tươi cười khờ ngốc, nhìn nàng sắp khóc.
Đôi tay chống lên muốn ngồi dậy, nhưng không được, chỉ đành mở miệng an ủi nói:
- Ta rất nhanh sẽ khỏe lại, dược cùng phương thuốc của nàng rất hữu dụng, đã cứu ta một mạng. Mọi người đều nói ân cứu mạng không có gì báo đáp, thì phải lấy thân báo đáp. Thanh nhi, đời này, ta là của nàng.
Lúc nói đến câu cuối, lỗ tai hắn sưng đỏ lên, nhưng có tóc mai che đậy nên không ai thấy.
Bạch Thanh không ngờ, bộ dạng hắn nghiêm túc lạnh như băng, thế nhưng lại nói ra những câu như vậy, mặt nàng liền đỏ ửng, quẫn bách cùng ngượng ngùng.
Nhìn khuôn mặt nàng xấu hổ mà kiều diễm, Tiếu Túc nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Chống hai tay nắm chặt mép giường, toàn thân dùng sức, một lần nữa muốn ngồi dậy.
Đáng tiếc, lúc này thân thể hắn suy yếu vô lực, chỉ nhấc được cái đầu, rồi lại rớt xuống.
Hai lần thử đều không có kết quả, lại ở trước mặt giai nhân trong lòng làm chuyện dọa người, hắn cảm thấy rất mất mặt
Bạch Thanh đang xấu hổ quẫn bách lại bị bộ dạng của hắn chọc cười, động tác của hắn lúc nãy giống như con rùa vài ngày trước bị nàng cố ý lật ngữa người, vung lên tứ chi, cố gắng muốn lật người, nhưng dùng lực như thế nào cũng không lật được.
Nhìn nàng tươi cười, Tiếu Túc chớp mắt, lộ ra bộ dạng đáng thương, giọng điệu mềm mỏng nói:
- Thanh nhi, ta dậy không được, nàng lại đây một chút, giúp ta, được không?
Nhìn bộ dạng hắn như vậy Bạch Thanh nhịn không được mà run rẩy, lắc đầu, kiên quyết nói:
- Trên người ngươi còn đang bị thương! Ta mới hỏi thái y, bọn họ nói tuy vết thương trên người ngươi đã kết vẩy, nhưng bên trong thương tổn không ít phải dưỡng thương nhiều ngày. Sau này nếu ngươi còn muốn ra chiến trường, phải dưỡng tốt thân thể, không thể lộn xộn.
- Nhưng ta muốn ôm nàng!
Giọng nói ôn nhu thâm tình, gần như nỉ non nói:
- Đã lâu rồi ta không thấy được nàng, ta ở bên ngoài, ngày ngày đều nhớ nàng, nàng đâu? Ùm, nàng có nhớ ta không?
Thông qua Kiêu kỵ binh hắn biết rõ mọi chuyện ở kinh thành, biết nàng tự nói với Nhan Di Á là phụ thân nàng vì nàng tìm người, mà nàng cũng không phản đối.
Nhưng hắn cũng không đề cập đến chuyện này, muốn lấy bộ dạng hiện giờ khiến nàng đồng tình thương xót.
Bạch Thanh thấy bộ dạng hắn như thế, lại nhớ tới những lời Di Á tỷ tỷ nói.
Hắn vốn mang theo mười người tùy tùng võ công cao cường, nhưng vì muốn trở về sớm một chút để gặp nàng.
Tự hắn đánh ngựa đi trước, bỏ lại bọn thuộc hạ, cho nên mới gặp trận độc sát này.
Nếu không phải hắn võ công cao cường, có thêm mười tên thuộc hạ tương trợ, thì hắn cũng không bị thương nặng như thế.
Lúc Nhan Di Á nói những lời này, cũng hết sức bình thản trần thuật sự thật, làm cho nàng biết tình cảm của Tiếu Túc đối với nàng, giọng nói cũng không có ý tứ trách cứ.
Nhưng nàng nghe xong, trong lòng lại thấy áy náy.
Nàng biết, nếu không phải phụ thân vội vàng đi xem tướng kén tế, thì hắn cũng không cần vội vàng trở về, sẽ tránh được kiếp nạn này.
Cho nên, nàng cũng không để ý chuyện nam nữ chung phòng, một mình tới phòng của hắn.
Nói những lời xa cách, không lại gần hắn là muốn biểu lộ tâm ý cùng quyết định của nàng.
Tiếu Túc sằn sỏi, một chút tâm tư này của Bạch Thanh, sao hắn có thể nhìn không hiểu?
Cho nên, đánh xà tùy côn, lợi dụng hết tất cả những thứ có thể lợi dụng, hắn sẽ vây hãm nàng trong lòng hắn, từ nay về sau không để nàng có ý tưởng rời xa hắn nữa.
Cho nên hắn mặc kệ tôn nghiêm, nghiêng người vươn tay về phía nàng, giống như không bắt được nàng, hắn sẽ lo lắng không yên.
Nhìn nửa người hắn suy yếu muốn rơi xuống đất, Bạch Thanh vẫn không đành lòng, nhanh chóng chạy lại gần, nâng hắn, muốn để hắn nằm lại trên giường.
Đợi nàng tới gần, Tiếu Túc đột nhiên nắm chặt tay nàng, gắt gao, cho dù vết thương trên mu bàn tay bị nứt ra, chảy máu, hắn cũng không chịu thả lỏng, sợ hắn buông lỏng rồi, lại không thể thấy nàng.
- Chảy máu!
Thấy vết thương bị nứt chảy ra máu, Bạch Thanh nhanh chóng lấy khăn tay, đè lên miệng vết thương, há mồm định kêu thái y tiến vào.
Tiếu Túc đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi tái nhợt vô sắc lạnh như băng, chặn lại toàn bộ lời nói của nàng.
Nàng mở to mắt, hoảng sợ nhìn khuôn mặt hắn phóng đại trước mắt mình, cảm giác đôi môi lạnh lạnh, có dược hương, cả người ngơ ngác không biết nên phản ứng như thế nào.
Thì ra là ngọt!
Trong lòng Tiếu Túc thầm than thở, giống như quen mui bén mùi, vươn đầu lưỡi, thật cẩn thận liếm bờ môi mềm mại của nàng.
( yul: quen mui bén mùi nghĩa là ăn dc một lần nhớ hoài muốn ăn nữa...)
Sau đó thử dò xét, nhẹ nhàng mở hàm răng của nàng, đầu lưỡi ôn nhuyễn nóng ướt, giống như con lươn trườm vào trong miệng nàng, tham lam quấn quýt môi lưỡi.
(Yul: ta diễn tả H k hay đâu>.<)
Khiến Bạch Thanh hít thở không thông, lúc này nàng mới thanh tỉnh, ý thức được mình bị một người bị thương xâm phạm. Hai tay dùng sức, đẩy hắn ra. Bi phẫn trách mắng:
- Ngươi, ngươi, ngươi......Sao có thể như vậy?
Quá xấu hổ nói một câu cũng không được ý tứ loạn cả lên.
Giờ khắc này, sắc mặt nàng hồng như yên hà, miệng anh đào nhỏ nhắn trơn bóng sáng rọi, đôi mắt mê mang, khiến người say mê.
Tiếu Túc ngã xuống giường, vết thương trên người đau như đao chém, nhưng trong lòng lại cao hứng vô cùng, đôi mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng hơi cong lên, cười rất đắc ý.
- Đợi ta có thể xuống giường, liền lập tức trở về chuẩn bị tốt mọi thứ, tự mình tới cửa cầu thân.
- Ngươi thật quá đáng!
Bạch Thanh vừa xấu hổ vừa cảm thấy ủy khuất.
Dù kiếp trước nàng đã thành thân làm thê người khác, nhưng nàng và Viên Mậu Lâm có cuộc sống phu thê không mấy hòa thuận tốt đẹp.
Dù hai phu thê thân mật ở chung, cũng chỉ như có lệ.
Cũng chưa kề môi gắn bó như lúc này, nàng đã quên nàng là người từng trải, lúc này bị Tiếu Túc khinh bạc, lại giống như tiểu cô nương chưa trải sự đời, tâm đập “Bang bang”, giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thấy nàng tức giận, Tiếu Túc cầm chặt tay nàng, dùng khí lực khống chế không cho nàng giãy ra. Giọng nói ôn nhu lải nhải:
- Là ta càn rỡ, là ta không tốt, nàng đừng tức giận. Thanh nhi, nàng không biết, lúc bị thương hôn mê, ta cảm thấy cả người cùng ý thức đều muốn tách rời khỏi thân thể, dù ta muốn quay trở về cũng không được. Ta rất lo lắng, lo lắng ta không thể trở về, không thể tỉnh lại, nên làm cái gì bây giờ? Sau đó ta nhìn thấy nàng, nàng trốn trong góc phòng, cúi đầu, không ai nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt nàng, nhưng ta nhìn thấy. Nàng rơi lệ, nàng thương tâm, vì luyến tiếc ta rời đi, đúng không? Ngay lúc đó, ta tự nói với chính mình, nhất định phải kiên trì, nhất định không thể chết, ta muốn sống, muốn thú nàng làm thê, đối xử tốt với nàng cả đời. Sau đó, nàng lấy tiên dược ra, rồi cho phương thuốc, cứu sống ta. Nhưng lúc ta tỉnh lại, không có nhìn thấy nàng. Thanh nhi, ta sợ hãi, lúc ở Nam Tầm, ta nhận được tin tức, bá phụ muốn gả nàng cho người khác, ta sợ trở về trễ, một lần nữa lại trơ mắt nhìn nàng cùng nam nhân khác đính ước, sau đó nhìn nàng gả cho người khác. Ta chịu không nổi, nếu nàng thật sự muốn gả cho người khác, vậy chờ ta chết rồi hãy tái giá, được không?
Nói xong, hắn gần như là khẩn cầu nhìn nàng cầu nàng cho hắn một cái hứa hẹn.
Nghe hắn bộc bạch, khuôn mặt Bạch Thanh đã đỏ rực, né tránh không dám nhìn hắn, bàn tay từ từ nắm lại tay hắn, cùng mười ngón tay đan xen vào nhau, thật chặt không có một khe hở.
Nắm chặt bàn tay, bên nhau tới già!
Không tiếng động đáp lại, so với những lời hứa hẹn, càng khiến cho Tiếu Túc cảm thấy an tâm.
Hắn nắm chặt tay giai nhân trong lòng, ghé gần môi, tay đặt sau lưng nàng ép gần thân thể, hôn tiếp.
Ước định kiếp này không buông tay, cùng nhau đến răng long đầu bạc
Còn có cái gì, có thể so với giờ khắc này, càng làm người ta say mê đây?