"Đúng vậy, hơn nữa không quá ba năm nữa, sẽ không thể đứng thẳng đi lại." Tống Đoàn Viên nói.
"Ngay cả ngươi cũng không trị được?" Lương Vương nhíu mày.
Tống Đoàn Viên lắc đầu: "Không thể!"
Lương Vương không nhịn được cười ha ha lên: "Thật là trời cũng giúp ta! Chỉ là ngươi vì sao phải nói cho bổn vương một bí mật lớn như vậy?"
"Trao đổi!" Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói, "Lương Vương cứu Phúc Tin hai lần, còn vì Phúc Tin mà bị thương, thần thiếp lấy bí mật này để trả ân tình cho Lương Vương."
Lương Vương híp mắt: "Nếu bổn vương không muốn trao đổi thì sao?"
Tống Đoàn Viên cười nói: "Vương gia đã biết bí mật này, nói cách khác, giao dịch của chúng ta đã đạt thành, Vương gia, thần thiếp có thể mang hai đứa nhỏ của thần thiếp đi rồi chứ?"
Lương Vương nhìn Tống Đoàn Viên, nữ nhân này tựa hồ trời sinh đối với hắn có một loại cảm giác bài xích.
"Bổn vương thiệt tình muốn kết giao bằng hữu cùng Tống Trạng Nguyên!" Lương Vương trầm giọng nói.
Tống Đoàn Viên cười nói: "Nhiều bạn bè nhiều đường đi, Tống gia cũng hy vọng là bằng hữu của Lương Vương điện hạ!"
Lương Vương cười cười, Tống Đoàn Viên nói những lời này thật là không kẽ hở.
Tống Đoàn Viên mang theo Tống Phúc Tin và Tống Phúc Quý ra phủ Lương Vương, thuận tiện ở trên đường nói sự tình giao dịch.
"Nương, nương để lộ bệnh tình của Trình Vương cho Lương Vương điện hạ? Vậy không phải đã vi phạm……" Tống Phúc Tin mơ hồ nhớ rõ Tống Đoàn Viên thường xuyên nhắc tới hai chữ.
"Y đức!" Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói bổ sung.
"Đúng vậy!" Tống Phúc Tin vội nói, "Nói như vậy, trong lòng nương……"
"Ta không muốn các con, đặc biệt là con, ở trong lòng cảm thấy thiếu ân tình của Lương Vương!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.
Sự tình phát sinh ở đời trước, khắc cốt ghi tâm, Tống Đoàn Viên tuyệt đối không cho phép Tống Phúc Tin và Lương Vương quá mức thân cận.
Tống Phúc Tin nói: "Nương, con đã hiểu!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, trước đưa hai đứa nhỏ về nhà, lại đi phủ Trình vương.
Lần này, Tống Đoàn Viên giao tất cả dược cho Trình Vương, kê phương thuốc, nói các cấm kỵ.
Thục phi muốn Tống Đoàn Viên ở lại trong phủ Trình vương để toàn diện chiếu cố Trình Vương.
"Hiện giờ con trai con gái của ngươi đều không có vấn đề gì, tổng có thể ở lại phủ Trình vương nấu dược đi? Mắt thấy việc hôn nhân giữa Xu công chúa và Vương gia sắp đến, cũng không thể lại xảy ra sai lầm gì, cho nên liền vất vả ủy khuất Tống huyện chúa một chút!" Thục phi trầm giọng nói, "Nếu ngươi nhớ thương đứa con gái hôn mê bất tỉnh kia của ngươi, bổn cung cũng có thể sai người đưa nàng đến trong phủ Trình vương chiếu cố."
Tống Đoàn Viên vừa nghe vậy, liền biết Trình Vương sợ là đã tìm được chỗ an thân của Tống Đại Cát, cũng cảm thấy may mắn vì lúc trước sợ liên lụy Hách lão nhân, Tống Đoàn Viên đã bảo Chu Tế Tân thay đổi chỗ cho Tống Đại Cát.
"Không cần, đứa con gái kia đã có con rể thần thiếp chiếu cố, thần thiếp yên tâm!" Tống Đoàn Viên nói.
Thục phi thấy nàng đã đáp ứng, cũng liền nói: "Như vậy là tốt nhất, ngươi toàn lực chiếu cố Trình Vương, nhất định phải ở trước mùng 8 tháng 11 chữa khỏi chân cho Trình Vương, không cần chậm trễ nghênh thú Xu công chúa!"
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Dùng dược này tạm thời có thể khống chế được bệnh tình, sẽ không gây trở ngại Trình Vương thành thân, nhưng không trị tận gốc, đặc biệt hiện tại tới mùa đông, thời tiết rét lạnh, sẽ dễ tái phát!"
Thục phi nhíu mày: "Cho nên ngươi có biện pháp có thể trị được tận gốc!"
Tống Đoàn Viên do dự một chút: "Biện pháp là có, nhưng nguy hiểm rất lớn, lại còn yêu cầu một loại dược thảo gọi là Lang Gia, nghe nói dược này so với nhân sâm còn quý hiếm hơn, mấy năm nay thần thiếp và sư phụ đã tìm khắp thiên hạ, nghe nói chỉ có ở trong hoàng cung Thanh quốc gặp qua loại dược này."