"Sứ thần, ngươi cũng nhìn thấy, Trình Vương hành tẩu không có vấn đề, ngươi còn có nghi vấn gì không?" Thiên Cơ hoàng đế nhìn về phía sứ thần Xu quốc, trầm giọng hỏi.
Sứ thần chỉ đành nói: "Tạm thời đã không có, Trình Vương điện hạ thân thể khỏe mạnh, là phúc khí của công chúa chúng ta, xem ra là có người cố ý muốn phá hư hai nước chúng ta liên hôn!"
Thiên Cơ hoàng đế gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, việc hôn nhân này liền tiếp tục chứ?"
Sứ thần gật gật đầu: "Nếu Trình Vương điện hạ không có việc gì, hôn sự tự nhiên tiếp tục!"
Thiên Cơ hoàng đế vẫy vẫy tay.
Sứ thần chạy nhanh lui ra.
Thiên Cơ hoàng đế liếc mắt nhìn Trình Vương một cái nói: "Ngươi cũng trở về đi, chuẩn bị hôn sự cho tốt!"
Trình Vương chạy nhanh gật đầu, xoay người rời đi.
Thiên Cơ hoàng đế liếc mắt nhìn Liễu Càn Khôn một cái, muốn Liễu Càn Khôn ở lại.
Lương Vương và Hách Ly Cung đi ra Ngự thư phòng.
Hách Ly Cung đi được hai bước, đột nhiên nhìn thẳng vào cánh tay Lương Vương hỏi: "Lương Vương điện hạ, điện hạ đây là……"
Quần áo của Lương Vương đã sũng máu.
Lương Vương nhíu mày, vừa rồi miệng vết thương bị Trình Vương ấn, đã nứt ra.
"Hách viện sử, có thể giúp một chút không?" Lương Vương trầm giọng hỏi.
Hách Ly Cung do dự một chút, gật gật đầu.
Tìm một chỗ không ai trong cung điện, Hách Ly Cung băng bó miệng vết thương cho Lương Vương.
Lương Vương phủ thêm áo choàng, che khuất ống tay áo dính máu, liếc mắt nhìn Hách Ly Cung một cái, nói: "Ân tình của Hách viện sử, bổn vương nhớ kỹ!"
Hách Ly Cung ngước mắt cười nói: "Lương Vương điện hạ sao biết hạ quan có bẩm báo Hoàng Thượng hay không?"
Lương Vương cười lạnh: "Nếu ngươi muốn bẩm báo, vừa rồi đã không băng bó miệng vết thương, để bổn vương đổ máu ướt hết cả người, lúc ấy lại đi bẩm báo, Hoàng Thượng không phải càng thêm tin tưởng sao?"
Hách Ly Cung cười cười không nói chuyện.
"Tóm lại bổn vương thiếu ngươi một ân tình, về sau có chuyện gì cần bổn vương hỗ trợ, bổn vương nhất định sẽ trả lại ân tình này!" Lương Vương tiến lên vỗ vỗ bả vai Hách Ly Cung, "Nhưng bổn vương nhắc nhở ngươi một chút, lão bát là người có tâm tư rất nặng, bổn vương phá hủy ở mặt ngoài, lão bát là người phá hủy ở trong lòng, vừa rồi ở trước mặt phụ hoàng, ngươi không có thế hắn nói chuyện, hắn sợ là đã ghi hận trong lòng, cho nên cơ hội ngươi cầu bổn vương, có rất nhiều, bổn vương sẽ chờ!"
Lương Vương nói xong, xua xua tay, tiêu sái rời đi.
Hách Ly Cung nhíu mày, nội tâm có chút xúc động.
Giờ phút này trong Ngự thư phòng, Thiên Cơ hoàng đế nhìn chằm chằm Liễu Càn Khôn nói: "Ngươi có biết sự tình sư phụ Ngọc Côn của ngươi vì sao không có liên lụy đến ngươi không?"
Liễu Càn Khôn quỳ xuống: "Là Hoàng Thượng khai ân!"
Thiên Cơ hoàng đế lắc đầu: "Bởi vì ngươi khác với sư phụ ngươi, trên người ngươi có bóng dáng của sư gia ngươi."
Liễu Càn Khôn sửng sốt, lại lần nữa dập đầu: "Liễu Càn Khôn bất tài, so với sư gia còn kém xa."
"Trên y thuật có lẽ có chút chênh lệch, nhưng trên nhân phẩm lại chính trực giống nhau, đáng giá trẫm tín nhiệm!" Thiên Cơ hoàng đế cười nói.
Liễu Càn Khôn quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu.
Ở bên người Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, Liễu Càn Khôn vẫn không sờ chuẩn tâm tư của Hoàng Thượng.
"Chân của Trình Vương, rốt cuộc là như thế nào?" Thiên Cơ hoàng đế đột nhiên hỏi.
Liễu Càn Khôn thấp giọng nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, chân của Trình Vương điện hạ thật là có vấn đề, trước mắt tới xem, hẳn là không ảnh hưởng tới việc đi lại, nhưng về sau khó nói!"
Thiên Cơ hoàng đế ngẩn ra, hỏi: "Về sau khó nói là có ý gì?"
Liễu Càn Khôn khom lưng: "Hạ quan chỉ có thể nói, y thuật dưới hạ quan, vô pháp chữa khỏi, nếu Trình Vương tiếp tục đứng thẳng đi lại, sẽ gia tăng gánh nặng lên hai chân, nhanh thì hai năm, nhiều thì ba năm, chân của Trình Vương điện hạ có lẽ sẽ không bao giờ có thể đứng thẳng được nữa!"