Kỷ Trường An từ phủ Trình vương ra tới liền đi Tống gia.
"Trình Vương tin ngươi?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Kỷ Trường An gật đầu: "Hiện giờ Vương Hải ở trong tay Đại Lý Tự, hắn cần phải hợp tác cùng ta, cho nên tạm thời thân phận của ngươi sẽ không bị bại lộ."
Tống Đoàn Viên thở dài: "Đã khiến ngươi phải lo lắng!"
"Giữa chúng ta, hà tất phải nói những lời này?" Kỷ Trường An ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên, ánh mắt không nhịn được dừng ở trên đôi môi đỏ thắm của nàng, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, sắc mặt lại không nhịn được đỏ lên.
"Tối hôm qua là ta đường đột, về sau ta sẽ chú ý…… Mặt khác, ngươi hãy tin tưởng ta, ta sẽ quang minh chính đại cưới ngươi!" Kỷ Trường An tiến lên nắm lấy tay Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên thở dài trong lòng, thấp giọng nói: "Kỳ thật ta thật sự không để bụng……"
Tống Đoàn Viên còn chưa có nói xong, liền thấy Đại Sơn vội vã từ bên ngoài tiến vào hô: "Công tử, trong cung có thánh chỉ tới, bảo công tử chuẩn bị một chút, nói là Hoàng Thượng muốn đi săn thú, muốn công tử đi cùng, mấy ngày nữa sẽ đi."
Tống Đoàn Viên chỉ đành nuốt lời trở vào. Kỷ Trường An sửng sốt một chút hỏi: "Đi săn thú? Mấy ngày nữa còn không phải là ngày Trình Vương đón dâu sao, Thánh Thượng sao lại đi ra ngoài săn thú?"
Tống Đoàn Viên đột nhiên nghĩ tới cái gì, kéo kéo góc áo Kỷ Trường An, thấp giọng nói hai chữ hành cung.
Kỷ Trường An lập tức liền hiểu, hơn nữa nhanh chóng nghĩ tới một việc.
Sinh nhật của Thanh Hoàng Hậu là mười sáu tháng 11, nếu không có đoán sai, Thiên Cơ hoàng đế mỗi năm lúc này đều đi hành cung, để mừng sinh nhật Thanh Hoàng Hậu.
Kỷ Trường An nhíu mày.
Tuy rằng hắn không muốn tin tưởng chuyện này, nhưng mọi manh mối tựa hồ đều chỉ về sự thật này.
Kỷ Trường An không nghĩ nói cho Tống Đoàn Viên những việc này, miễn cho nàng phân tâm, cũng liền nói: "Ta tiến cung trước, còn phải xử lý sự tình Vương Hải, sợ là mấy ngày tới không thể đến xem ngươi, chính ngươi nhớ chiếu cố tốt cho bản thân!"
Tống Đoàn Viên gật đầu, thấp giọng dặn dò: "Hết thảy cẩn thận!"
Kỷ Trường An gật gật đầu, theo Đại Sơn rời đi.
Trước khi Thiên Cơ hoàng đế đi săn thú, Kỷ Trường An phải nhanh chóng giải quyết sự tình Vương Hải.
Sự tình đại hôn của Trình Vương vẫn dừng ở trên người Tống Phúc Tin, đã nhiều ngày Tống Phúc Tin cũng vội lên.
Tống Đoàn Viên vẫn lo lắng cho thân thể Tống Đại Cát, cũng may Chu Tế Tân cách mấy ngày lại cho người đưa một phong thơ tới, nói là Tống Đại Cát đã có chuyển biến tốt đẹp.
Rốt cuộc cũng tới ngày Trình Vương đón dâu.
Sáng sớm, Thục phi liền phái người tới, mời Tống Đoàn Viên vào phủ Trình vương.
Lúc này trong phủ Trình vương đã chật kín khách quý, Thục phi vẫn như trước đây an trí một vị trí bên cạnh mình, muốn Tống Đoàn Viên ngồi ở đó.
Tống Đoàn Viên ngồi xuống, hoảng hốt mà nhớ lại tình hình lần đầu tiên tham gia yến hội của phủ Trình vương, lúc ấy trong lòng nàng cảm kích Thục phi, lại không biết sao chỉ sau một năm, đã biến thành cái dạng này.
Hơn nữa, lần này ở trong yến hội, Tống Đoàn Viên thế nhưng nhìn thấy Mộ Vân Điệp.
Mộ Vân Điệp đã già đi rất nhiều, không còn bộ dáng hoa tươi nộ phóng trước kia, đứng ở bên trong các vị tiểu thư quý tộc, thực mờ nhạt.
Nhưng khi Mộ Vân Điệp ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên vẫn cảm nhận được ánh mắt tràn ngập hận ý kia.
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt cười cười, cũng không để bụng, chỉ liễm mắt rũ mi ăn thức ăn trước mắt.
Ngay cả thức ăn vẫn là món khi đó nàng dạy cho bà tử vương phủ, ai biết bắt đầu từ khi nào, nàng và phủ Trình vương lại trở thành người lạ!
"Chúc mừng Thục phi nương nương, chúc mừng Thục phi nương nương!" Các quý phu nhân thay phiên đi lên chúc mừng.
Thục phi cười đơn giản hỏi vài câu.
Tống Đoàn Viên cảm thấy không thú vị, cũng liền lấy cớ muốn đi nhà xí tạm thời rời đi.