"Kỷ công tử, Hoàng Thượng ở bên trong chờ công tử!" Trương công công nói, tiến lên giúp Kỷ Trường An mở cửa phòng.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, bên trong đen như mực, nhìn còn có chút âm trầm.
Kỷ Trường An tiến lên, chờ đến khi Kỷ Trường An đi vào, Trương công công liền lập tức đóng cửa phòng lại.
Bên trong đen như mực, Kỷ Trường An đứng ở cửa hành lễ: "Hoàng Thượng, Thập Nhất đã tới!"
"Lại đây đi!" Âm thanh từ vị trí giường truyền tới.
Kỷ Trường An tiến lên, hắn nhớ rõ trong phòng có bình phong, hiện giờ lờ mờ hắn đúng lúc thấy rõ ràng.
"Hoàng Thượng, hoàng thượng ở nơi nào?" Kỷ Trường An cố ý dừng lại trước tấm bình phong, vươn tay tới sờ sờ bình phong phía trước.
Thiên Cơ hoàng đế ngồi ở trên giường, nương ánh trăng bên kia quan sát Kỷ Trường An.
"Trẫm ở đây!" Thiên Cơ hoàng đế nhàn nhạt mở miệng.
Kỷ Trường An lướt qua bình phong, đứng ở trước mặt Thiên Cơ hoàng đế.
"Hoàng Thượng, vì sao không đốt đèn vậy?" Kỷ Trường An thấp giọng hỏi.
Thiên Cơ hoàng đế ngước mắt nhìn sang ánh trăng kia: "Bóng đêm thực đẹp!"
Kỷ Trường An ngửi được mùi rượu.
"Hoàng Thượng uống rượu sao?" Kỷ Trường An thấp giọng hỏi.
"Uống lên một chút!" Thiên Cơ hoàng đế nhàn nhạt mà cười cười.
Kỷ Trường An liễm mắt rũ mi chờ đợi.
Qua hồi lâu, Thiên Cơ hoàng đế lại không có nói bất luận cái gì, chỉ vẫy vẫy tay, muốn Kỷ Trường An rời đi.
Chờ sau khi Kỷ Trường An rời đi, Trương công công không nhịn được tiến lên thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, người đã mất vài thập niên, Hoàng Thượng cũng nên buông xuống!"
Thiên Cơ hoàng đế nắm cây trâm trong tay: "Đúng vậy, mỗi năm đến nơi đây, mỗi năm trẫm đều phải đau ngực…… vừa rồi trẫm thiếu chút nữa……"
Trong nháy mắt khi Kỷ Trường An đi vào, trong lòng Thiên Cơ hoàng đế đã động sát khí, hắn muốn diệt trừ toàn bộ người Thanh quốc, như vậy hắn mới có thể hoàn toàn quên nữ nhân kia, bao gồm cả đứa cháu chảy trên người dòng máu Thanh quốc kia!
Nhưng nghĩ đến người tỷ tỷ đáng thương của mình, Thiên Cơ hoàng đế vẫn nhịn xuống sát ý mênh mông trong lòng.
"Tên trộm tiến vào hành cung và người hành thích hôm qua……" Trương công công thấp giọng nói, "Có lẽ không có quan hệ với người Thanh quốc?"
Thiên Cơ hoàng đế nắm chặt ngón tay, một đầu sắc nhọn của cây trâm phượng cắm vào trong lòng bàn tay hắn.
"Đồ mà nàng lưu lại, chỉ có thể cho người Thanh quốc, còn có thể cho ai?" Ánh mắt Thiên Cơ hoàng đế âm trầm, lạnh lùng, "Trương Phúc, về sau trẫm sẽ không tới đây nữa, nhiều năm như vậy, trẫm cũng nên buông nơi này xuống, mới có thể làm một hoàng đế tốt!"
Trương công công lập tức liền hiểu hàm nghĩa của chữ ‘hoàng đế tốt’ này, không nhịn được toát ra mồ hôi lạnh thay cho Kỷ Trường An vừa mới rời đi.
Kỷ Trường An từ trong phòng ra tới, ánh mắt lãnh ám.
Chờ đến khi đôi mắt hắn thích ứng được với hắc ám, hắn rõ ràng thấy trong tay Thiên Cơ hoàng đế cầm một chiếc trâm phượng, trên chiếc trâm phượng có một viên hồng bảo thạch to bằng đầu ngón tay, đó là tín vật đính ước năm đó Thanh Hoàng Đế đã hao phí mười năm thời gian, tự mình chế tạo cho Thanh Hoàng Hậu.
Giữa Thiên Cơ hoàng đế và Thanh Hoàng Hậu, đích xác không đơn giản.
Ngày thứ hai, Hoàng Thượng liền nói phải trở về cung, đám người Kỷ Trường An cũng liền chạy nhanh thu thập.
Qua mấy ngày, đoàn người lên đường, không nghĩ tới ở trên nửa đường gặp phải núi lở, cục đá kia vừa lúc nện ở trên xe ngựa của Thiên Cơ hoàng đế, Thiên Cơ hoàng đế bị thương.
Hiện trường một trận rối ren.
Thiên Thành, Tống Đoàn Viên sống mấy ngày thư thái, mắt thấy chân Trình Vương tạm thời không có vấn đề gì, cũng tính toán chào tạm biệt Thục phi.
Tống Đoàn Viên vừa mới tiến vào phủ Trình vương, liền cảm thấy không khí không đúng lắm, trong không khí tựa hồ có chút ngưng trọng.
Trong đại sảnh, Thục phi đang chỉ huy người thu thập, tay nải đầy đất.
Tống Đoàn Viên tiến lên hành lễ.
"Tống huyện chúa, ngươi tới vừa lúc, Hoàng Thượng bị bệnh, muốn chúng ta tiến đến chăm sóc, ngươi cũng đi cùng chúng ta đi!" Thục phi nói.