"Hoàng Thượng, Thập Nhất hiện tại có thể lên đường, chỉ là cần Tống huyện chúa đi theo!" Kỷ Trường An lại lần nữa nói, "Thập Nhất sợ vạn nhất phát bệnh, chậm trễ đại sự của Hoàng Thượng!"
Trương công công nhíu mày, nhìn về phía Thiên Cơ hoàng đế.
Thiên Cơ hoàng đế xua xua tay: "Vậy bảo Tống huyện chúa đi theo ngươi đi!"
Trương công công hỏi: "Hoàng Thượng, thân mình của hoàng thượng……"
"Mấy ngày nay đã khá hơn nhiều, có Hách thần y và Hách viện sử cũng đủ rồi!" Thiên Cơ hoàng đế nói.
Nghĩ đến mấy ngày nhìn thấy bóng dáng người kia trên người Tống Đoàn Viên, Thiên Cơ hoàng đế không nói rõ tư vị trong lòng.
Hiện giờ Thiên Cơ hoàng đế vừa muốn nhìn thấy Tống Đoàn Viên, lại sợ nhìn thấy Tống Đoàn Viên.
Muốn nhìn thấy Tống Đoàn Viên, là bởi vì tưởng niệm người kia; sợ nhìn thấy, là vì sợ phát hiện Tống Đoàn Viên không giống người kia!
Kỷ Trường An run rẩy đứng dậy: "Hoàng Thượng, vậy Thập Nhất trở về chuẩn bị một chút, cáo từ!"
Thiên Cơ hoàng đế xua xua tay.
Kỷ Trường An chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Đại Sơn liền tiến lên đỡ Kỷ Trường An: "Công tử, công tử vẫn ổn chứ?"
Kỷ Trường An nhịn xuống muốn nhếch khóe môi lên, xua xua tay.
Đại Sơn hiểu ý, lập tức đỡ Kỷ Trường An rời đi.
Kỷ Trường An vừa trở lại tiền viện, một khắc cũng không chậm trễ, sai Thẩm Lận chuẩn bị xe ngựa, nửa canh giờ sau, xe ngựa đã ra khỏi hành cung.
Thiên Cơ hoàng đế ngồi ở trên giường hoảng hốt trong chốc lát, ngước mắt hỏi: "Kỷ Thập Nhất có thể đi được không?"
Trương công công vội nói: "Vừa rồi Kỷ công tử đã phái người tiến đến bẩm báo, nói là đã xuất phát!"
Thiên Cơ hoàng đế trố mắt trong chốc lát: "Đi thật nhanh!"
Trương công công cười nói: "Kỷ công tử luôn luôn nghe lời Hoàng Thượng, tận tâm làm việc vì Hoàng Thượng!"
Thiên Cơ hoàng đế gật gật đầu: "Mấy năm nay, một đám hoàng tử của trẫm không có tiền đồ, chỉ có Thập Nhất vẫn luôn ở bên cạnh trẫm, chỉ đáng tiếc, trên người y có huyết mạch Kỷ gia……"
Trương công công không dám nói tiếp nữa.
Trầm mặc trong chốc lát, Thiên Cơ hoàng đế còn nói thêm: "Gọi Tống Đoàn Viên đến đây đi!"
Trương công công sửng sốt, vội nói: "Hoàng Thượng, hoàng thượng đã quên sao, hoàng thượng tự mình đáp ứng Kỷ công tử, cho Kỷ công tử mang theo Tống huyện chúa cùng lên đường, bởi vì thân mình Kỷ công tử cần Tống huyện chúa."
Thiên Cơ hoàng đế bừng tỉnh một chút: "Trẫm đã quên mất!"
Trương công công lại lần nữa cúi đầu.
"Trương Phúc, ngươi nói trẫm gần đây có phải thực dễ quên hay không?" Thiên Cơ hoàng đế ngước mắt hỏi.
Trương Phúc tiến lên đấm chân cho Thiên Cơ hoàng đế, nói, "Hoàng Thượng, hoàng thượng bị thương, thân mình còn chưa có khôi phục hoàn toàn, lão nô cảm thấy, hoàng thượng không cần nghĩ quá nhiều, trước dưỡng thân mình cho tốt đã!"
Thiên Cơ hoàng đế mệt mỏi nhắm mắt lại: "Trẫm gần đây cảm giác có hơi chút mệt, buổi tối luôn ngủ không an ổn, luôn mơ thấy nàng…… Ngươi nói xem, tại sao trẫm không thể quên được nàng?"
Trương công công sâu kín thở dài, xoa bả vai cho Thiên Cơ hoàng đế.
Thiên Cơ hoàng đế trong chốc lát liền chìm vào ngủ.
Trương công công nhìn bộ dáng Thiên Cơ hoàng đế ngủ say, hơi hơi nhíu mày.
Hắn hầu hạ Thiên Cơ hoàng đế hơn ba mươi năm, trước kia, Thiên Cơ hoàng đế chưa từng sa sút tinh thần, mệt mỏi quá độ như thế, xem ra chung quy là năm tháng không buông tha người!
Trương Phúc cảm thấy, có lẽ hắn nên vì chính mình tính toán một chút!
Lương Vương và Trình Vương, tổng phải chọn một người!
Chính là không biết vì sao, Trương Phúc cảm thấy hai người này không ai có phong phạm của đế vương.
Nhưng thật ra Kỷ Thập Nhất kia……
Trương phúc không dám nghĩ tiếp.