Chưởng quầy lập tức đáp ứng thanh toán cho Tống Đoàn Viên năm lượng bạc.
Năm lượng bạc tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đối với một sạp hàng mà nói, cũng coi như là một số tiền khổng lồ.
Tống Đoàn Viên không có nhận năm lượng bạc kia, chỉ nhờ chưởng quầy hỗ trợ hỏi thăm một người.
Chưởng quầy tự nhiên nguyện ý, hỏi tên gọi và đặc điểm của người mà Tống Đoàn Viên muốn tìm.
Tống Đoàn Viên nghĩ, nếu Kỷ Mặc Thiên còn sống, tự nhiên sẽ không dùng tên thật, cũng chỉ nói đặc thù tướng mạo, nhờ chưởng quầy lưu ý.
Chạng vạng trở về, đến khi dùng bữa Kỷ Trường An cũng chưa trở về.
Đêm đã khuya, Tống Đoàn Viên thật sự không chờ được, cũng liền đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tống Đoàn Viên mới biết Kỷ Trường An căn bản là không có trở về.
Xem ra Kỷ Trường An có thu hoạch.
Tống Đoàn Viên đi báo danh tham gia thi đấu bào chế dược, sau đó liền đi bộ đến sạp canh Lộc Cộc.
Còn chưa tới chỗ sạp kia, đã nhìn thấy một đội ngũ xếp hàng thật dài.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, tiến lên, sau đó mới nhìn thấy thật là sạp của Tống chưởng quầy.
Tống chưởng quầy hôm nay nấu hai nồi to, một nồi là phối phương canh lộc cộc cũ, một cái nồi khác bỏ thêm nước cốt lẩu mà Tống Đoàn Viên đưa cho, mùi thơm ngào ngạt lập tức hấp dẫn toàn bộ người trên phố lại đây.
Cuối cùng, một cái nồi không đủ dùng, Tống chưởng quầy lại cho nước cốt vào nốt chiếc nồi còn lại.
Một đám người bưng chén, ngâm bánh bao, ở trong gió lạnh thấu xương ăn đến đổ mồ hôi nóng đầy mặt.
Tống chưởng quầy đang vội vàng, vừa nhấc mắt thấy Tống Đoàn Viên, lập tức tiến lên, thấp giọng nói: "Hoàng Dược Sư hôm nay tới, ngài muốn gặp không?"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Tống chưởng quầy liền lập tức đưa Tống Đoàn Viên tới chiếc bàn ở tận cùng bên trong.
"Hoàng Dược Sư, đây là Tống phu nhân, là chủ nhân của món canh lộc cộc cay rát hợp tác cùng ta, món canh lộc cộc cay rát mà ngài thích ăn này chính là tay nghề của Tống phu nhân, nàng cũng báo danh tham gia thi đấu bào chế dược, muốn lãnh giáo cùng ngài một chút!" Tống chưởng quầy tiến lên, cười tủm tỉm giới thiệu Tống Đoàn Viên.
Một nam tử hơn 50 tuổi chậm rãi ngẩng mặt lên.
Nam tử kia khô gầy, đôi mắt nhỏ rất sắc bén, đánh giá Tống Đoàn Viên một cái hỏi: "Nước cốt canh này là ngươi làm được?"
Tống Đoàn Viên cười cười gật gật đầu, tự quen thuộc tiến lên ngồi ở đối diện Hoàng Dược Sư: "Đúng vậy, Hoàng Dược Sư thích chứ?"
Hoàng Dược Sư gật đầu: "Hương vị không tồi, hay nhất chính là bên trong còn có vài vị dược liệu giúp cường thân kiện thể, nhưng lại hoàn toàn không ăn ra hương vị dược liệu, nếu không phải bổn dược sư cẩn thận phân biệt, cũng không nhận ra được."
Tống Đoàn Viên cười nói: "Món này chẳng những ngon còn tốt cho sức khỏe, không biết Hoàng Dược Sư đã nghe nói qua về thực liệu chưa?"
Hoàng Dược Sư vuốt vuốt chòm râu: "Cũng hiểu một ít!"