Sách Lụa chỉ chữ kia nói: "Phía dưới có một hàng chữ, bởi vì quá nhỏ, thấy không rõ lắm, nhưng thuộc hạ cảm thấy, nếu chữ ở vị trí này, hẳn là Tống đại nhân cố ý lưu lại, xin cho phép thuộc hạ cẩn thận phân biệt một chút lại nói cho Vương gia."
Trình Vương gật gật đầu.
Sách Lụa nghiên cứu một buổi trưa, vẫn không có nhìn ra rốt cuộc là chữ gì.
Lúc này ở Tống gia, Tống Phúc Tin viết xong một tờ trình, đột nhiên phát hiện phía bên kia tờ giấy có ấn một ít nét mực, hắn cẩn thận kiểm tra một chút, sau đó mới phát hiện trên bàn không biết từ khi nào bị cọ một ít mực, chưa có lau khô.
"Đáng tiếc, lại phải viết một tờ nữa!" Tống Phúc Tin thở dài, tìm một cái khăn, cẩn thận lau khô nét mực trên bàn, lại lần nữa trải ra, một lần nữa sao chép.
Tống Đoàn Viên cầm theo rổ tiến vào.
"Nương, hôm nay làm món gì thế?" Tống Phúc Tin đứng dậy.
"Con cứ viết của con đi!" Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn một cái, cười tủm tỉm lấy thịt kho tàu từ trong rổ ra, "Con thích nhất là ăn thịt kho tàu, ta nấu một chén lớn, Mâu Mâu bên kia ta đã đưa qua, đây là phần của con!"
Tống Đoàn Viên nói xong, lại không nhịn được oán trách Tống Phúc Tin, "Mấy thứ này quan trọng như vậy sao, ngay cả cơm cũng không đi ra ngoài ăn?"
Tống Phúc Tin gật đầu: "Hiện giờ vụ Trình Sơn Nam muốn kết án, Vương Hải bên kia cũng tìm được cửa đột phá, rất nhanh!"
Tống Đoàn Viên do dự một chút: "Con không sợ Trình Vương sẽ giũ chuyện của ta ra sao?"
Tống Phúc Tin gật đầu: "Sợ, nhưng Kỷ công tử và con đã nghĩ ra được một biện pháp."
"Biện pháp gì?" Tống Đoàn Viên sửng sốt.
"Hiện tại còn chưa thể nói, nếu thuận lợi, qua chút thời gian nữa sẽ biết!" Tống Phúc Tin giơ tay, cầm tay Tống Đoàn Viên, "Nương, yên tâm, con sẽ cùng với Kỷ công tử bảo vệ tốt cho nương!"
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Tống Phúc Tin, cùng Kỷ Trường An bảo hộ nàng?
"Phủ Trình vương bên kia, con tạm thời nghĩ biện pháp ổn định hắn trước!" Tống Phúc Tin cười nói, "Nương, tạm thời hẳn sẽ không có việc gì."
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, vội nói: "Ăn trước đi, ăn xong lại viết!"
Tống Phúc Tin đặt thư ở một bên, tiếp nhận thịt kho tàu trong tay Tống Đoàn Viên, cắn xuống, ngoài giòn trong mềm, thập phần thơm ngọt.
Tống Đoàn Viên nhìn, trong lòng hạnh phúc, loại cảm giác thành tựu này không hề kém so với chữa khỏi cho một người bệnh.
Cùng đám trẻ sinh hoạt hơn một năm, tuy rằng đôi khi bọn nhỏ có các loại vấn đề, nhưng lại thật sự coi bọn họ như thân nhân.
Trong lúc triều đình vội vàng thẩm tra xử lí vụ án Vương Hải, khu vực thành trấn xa xôi lại có chút không yên ổn, nói là dư nghiệt Thanh quốc vẫn luôn hoạt động, hơn nữa phạm vi càng ngày càng rộng, thậm chí có người đánh cờ hiệu công chúa Thanh Nguyên bắt đầu sinh sự.
Buổi tối hôm nay, Thiên Cơ hoàng đế tiến đến trong cung Phàn quý phi, cũng không có nói gì, chỉ nhìn cây hải đường kia đến phát ngốc.
Phàn quý phi do dự một chút, bưng lên một chén rượu nhưỡng bánh trôi cho Thiên Cơ hoàng đế .
Thiên Cơ hoàng đế nhìn, nhàn nhạt cười cười: "Lúc trước, lần đầu tiên gặp nàng, nàng cũng làm một chén rượu nhưỡng bánh trôi như vậy, hiện tại ngẫm lại, đã qua thật nhiều năm!"
Phàn quý phi cười nói: "Khi đó Hoàng Thượng rất thích ăn!"
Thiên Cơ hoàng đế cúi đầu, hỏi: "Nàng có biết vì sao trẫm thích ăn không?"
Phàn quý phi cười cười, lắc đầu, "Việc này còn có nguyên nhân sao, khả năng chính là Hoàng Thượng thích mà thôi!"
Thiên Cơ hoàng đế nhàn nhạt cười cười, lại chỉ chỉ cây hải đường kia, "Hoa kia tàn khi nào?"
"Từ ngày Hoàng Thượng đi săn thú, mỗi một năm, đều là lúc hoa hải đường tàn, Hoàng Thượng liền đi ra ngoài săn thú!" Phàn quý phi nói, "Thu Lệ hải đường tàn sớm."
Thiên Cơ hoàng đế yên lặng nhìn, không nói lời nào.