Thiên Cơ hoàng đế cười lạnh: "Sát nghiệt? Không có sát nghiệt, trẫm sao có thể là chân long thiên tử, huống chi cả tòa chùa miếu này, đều là trẫm xây, kim thân của Bồ Tát đều là trẫm nắn, tựa như ngươi, mệnh của con trai ngươi, cũng vẫn là trẫm tha thứ, trẫm sợ cái gì?"
Ni cô thanh y thở dài: "Hơn hai mươi năm đã qua, tính tình của Hoàng Thượng thế nhưng một chút đều không có thay đổi!"
Thiên Cơ hoàng đế lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói đi, ngươi năm đó có phải đã giấu diếm trẫm, để đứa trẻ kia sống hay không?"
Ni cô thanh y buông mõ trong tay, chậm rãi đứng dậy, hướng về phía Bồ Tát vái, sau đó chậm rãi xoay người lại.
Nàng nhìn về phía Thiên Cơ hoàng đế, sự bình tĩnh quanh thân hình thành đối lập với cùng Thiên Cơ hoàng đế đang bực bội.
"Hoàng Thượng, năm đó từ Thanh quốc trở về, ta đã nói với người, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, từ đây làm bạn với thanh đèn, hết thảy mọi thứ trên thế gian đã không có quan hệ cùng ta." Ni cô thanh y nhàn nhạt cười cười, "Đứa bé kia hoàng thượng nguyện ý giết thì giết, nguyện ý giữ thì giữ, mệnh của ta, hoàng thượng cũng có thể lấy đi."
Thiên Cơ hoàng đế lạnh lùng híp mắt.
Ni cô thanh y thở dài một hơi: "Hoàng Thượng, vị trí này hoàng thượng đã ngồi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn chưa có ngồi đủ sao? Hoàng thượng không có hồi tưởng lại, cả đời này có cái gì mà vị trí kia không thể cho người không?"
Thiên Cơ hoàng đế lạnh lùng nhíu mày: "Bổn vương sẽ không hối hận!"
Ni cô thanh y thở dài: "Hoàng Thượng hối hận hay không, cũng chỉ có chính Hoàng Thượng biết!"
Ánh mắt Thiên Cơ hoàng đế trở nên sắc bén lên, "Hiện giờ trấn Lộc Cộc bên kia không ngừng truyền đến tin tức dư nghiệt Thanh quốc, có tin tức nói là, đứa bé kia còn sống, đang triệu tập người, tính toán phục quốc!"
Ni cô thanh y cười cười: "Cho nên Hoàng Thượng cho rằng năm đó ta lừa người? Thả đứa trẻ kia đi?"
Thiên Cơ hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng.
"Hoàng Thượng, nếu năm đó ta có bản lĩnh kia, sẽ không mang theo Thập Nhất trở về, để hắn trở thành công cụ của người!" Ni cô thanh y thở dài.
Thiên Cơ hoàng đế trầm mặc, hồi lâu, hắn không có nói nữa, xoay người rời đi.
Đợi sau khi Hoàng Thượng rời đi, ni cô thanh y sau đó mới xoay người đi ra ngoài, tới sân sau.
Trong hậu viện, có một nam tử.
Ni cô thanh y nhìn thấy nam tử, bên trong ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh rốt cuộc có một tia gợn sóng.
"Thập Nhất!" Ni cô thanh y tiến lên, nhẹ nhàng gọi.
Nam tử kia xoay người lại, đúng là Kỷ Trường An.
Ni cô thanh y chính là công chúa Thái Bình đã xuất gia.
Kỷ Trường An nhìn công chúa Thái Bình, khóe môi ngập ngừng hồi lâu, nhưng hai chữ mẫu thân vẫn không có nói được ra miệng.
Công chúa Thái Bình cười cười, tiến lên, nắm lấy tay Kỷ Trường An, "Con rốt cuộc đã chịu tới gặp ta?"
Kỷ Trường An thấp giọng hỏi: "Năm đó vì sao nương gạt con? Nương có biết, con bởi vì chuyện này, đã hận nương hơn hai mươi năm?"
Công chúa Thái Bình vươn tay tới sờ sờ mái tóc Kỷ Trường An, "Con hẳn nên hận ta, mấy năm nay, ta biết con sống cũng không dễ dàng!"
Kỷ Trường An dán mặt ở trên bàn tay thô ráp của công chúa Thái Bình.
Hơn hai mươi năm qua, công chúa Thái Bình một mình ở trong thiên điện chùa miếu hoàng gia, chỉ có một ma ma tùy thân hầu hạ, mọi thứ đều là nàng tự mình trồng rau làm việc nhà nông nuôi sống chính mình.
Trong ánh mắt công chúa Thái Bình cũng ướt át, nàng thấp giọng hỏi: "Con đã nhìn thấy người ấy?"
Kỷ Trường An gật gật đầu.
"Con không nên đi tìm hắn, đời người sẽ trôi qua rất nhanh!" Công chúa Thái Bình thở dài.
"Dù trong lòng có tiếc nuối, cũng cứ sống như vậy sao? Lúc sắp chết, có thể nào sẽ không ngủ được hay không?" Kỷ Trường An trầm giọng hỏi, "Chẳng lẽ nương không hề muốn gặp lại người ấy một lần, chính miệng nói một câu thực xin lỗi?"