Thu Mâu Mâu xoay người rời đi.
Tống Phúc Tin nhìn, trong lòng sâu kín mà thở dài.
Trong lòng hắn vẫn thập phần yêu Thu Mâu Mâu, chỉ là hiện giờ thân thế hắn như vậy, hắn không thể chậm trễ, chỉ có thể tạm thời vắng vẻ Thu Mâu Mâu.
Tống Phúc Tin viết xong tấu chương, đi đến Tống gia.
"Sao muộn như vậy còn lại đây?" Tống Đoàn Viên đã đi nghỉ ngơi, thấy Tống Phúc Tin tiến đến, cũng liền khoác kiện xiêm y đứng dậy.
"Cãi nhau với Mâu Mâu sao?" Tống Đoàn Viên lo lắng hỏi.
Tống Phúc Tin lắc đầu: "Không có, chỉ là Mâu Mâu nói, Thu Kim Hồng được phái làm đại sử biên giới, muốn đi núi Lộc Cộc, liệu có phải có quan hệ với Thanh quốc hay không?"
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, "đại sử biên giới?"
"Mâu Mâu nói như vậy, chạng vạng hôm nay, Thu phủ phái người tới mời chúng con qua phủ, làm tiệc tiễn Thu Kim Hồng, con định thừa dịp đêm mai đi thám thính một chút tin tức." Tống Phúc Tin nói, "Nếu thật là vì Thanh quốc, chúng ta sẽ phải cẩn thận!"
Tống Đoàn Viên nghĩ đến Kỷ Mặc Thiên ở núi Lộc Cộc, không biết Kỷ Trường An có biết tin tức này hay không.
"Nương, nương đang suy nghĩ gì vậy?" Tống Phúc Tin thấy Tống Đoàn Viên vẫn luôn ngẩn người, vội vàng hỏi.
"Núi Lộc Cộc đích xác có người Thanh quốc!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, "Nếu con biết được tin tức gì thì hãy nói cho ta."
Tống Phúc Tin gật đầu.
Đợi sau khi Tống Phúc Tin rời đi, Tống Đoàn Viên đang định đi tìm Kỷ Trường An, liền nghe thấy trên cửa sổ bị đá gõ vào một chút, nàng mở cửa sổ ra ngẩng đầu đi xem, liền thấy trên nóc nhà đối diện có một bạch y nhân, vạt áo bay bay, nương theo ánh trăng nhìn lên, đúng là Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, chạy nhanh nhìn khắp nơi, không có phát hiện người khác, sau đó mới ra hiệu cho hắn đi xuống.
Kỷ Trường An không xuống dưới, mà chỉ lên trời.
Tống Đoàn Viên ngước mắt, trên bầu trời hạ bông tuyết.
Hóa ra Kỷ Trường An hơn phân nửa đêm không ngủ được, chạy đến trên nóc nhà đối diện, là muốn nàng xem tuyết!
Tống Đoàn Viên cười cười, vươn tay tới, đón bông tuyết.
Bông tuyết trong suốt, dừng ở trong lòng bàn tay liền tan ra.
Trong lòng Tống Đoàn Viên mềm mại, ngước mắt đi nhìn nam nhân đứng ở trên nóc nhà cười với nàng, dưới ánh trăng, vạt áo màu trắng, sợi tóc ngăm đen phiêu phiêu muốn bay.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên mang theo bánh bao nhỏ nóng hôi hổi, cháo gạo kê sánh mịn, tiến đến Kỷ phủ.
Lần này Tống Đoàn Viên đi vào từ cửa chính Kỷ phủ.
"Biết ngươi thích ăn ngó sen, bên trong ta có bỏ thêm một chút ngó sen, ngươi nếm thử hương vị đi!" Tống Đoàn Viên lấy bánh bao nhỏ ra.
Kỷ Trường An nếm một ngụm, gật đầu liên tục.
"Sự tình Thu Kim Hồng muốn đi núi Lộc Cộc ngươi đã biết chưa?" Tống Đoàn Viên đè thấp âm thanh hỏi.
"Thu Kim Hồng muốn đi núi Lộc Cộc?" Kỷ Trường An sửng sốt, nhanh chóng ngước mắt, bánh bao trong tay cũng không còn thơm nữa.
"Đúng!" Tống Đoàn Viên hỏi hắn, "Ngươi không biết chuyện này?"
Kỷ Trường An lắc đầu.
"Thu Kim Hồng muốn Phúc Tin và Mâu Mâu về nhà, tiễn hắn, Phúc Tin nói buổi tối tìm cơ hội nhìn xem có phải Hoàng Thượng cho mật chỉ gì đó hay không!" Tống Đoàn Viên nói.
"Không cần!" Kỷ Trường An trầm mi mắt, "Ta cho rằng Hoàng Thượng sẽ tín nhiệm Trần lão tướng quân, bằng không chính là Trấn Quốc tướng quân, không thể tưởng được thế nhưng lại là Thu Kim Hồng!"
Thu Kim Hồng trước kia có quan hệ mật thiết cùng Trình Vương, Hoàng Thượng hẳn cũng biết.