Thu Kim Hồng nói: "Núi Lộc Cộc cũng không phải là biên cảnh, trước kia nó là địa bàn của Thanh quốc."
"Vậy……" Tống Phúc Tin làm bộ khó hiểu.
"Gần đây bên kia không yên ổn, Hoàng Thượng muốn lão phu đi nhìn một cái!" Thu Kim Hồng không tiện nhiều lời, nhưng lại cũng hy vọng làm Tống Phúc Tin biết, hiện giờ Hoàng Thượng đang trọng dụng hắn.
Mấy lần trước, Thu Kim Hồng nghỉ ở nhà, vài lần muốn Thu Mâu Mâu mang theo Tống Phúc Tin về nhà ăn cơm, Tống Phúc Tin cũng không chịu trở về, trong lòng Thu Kim Hồng kỳ thật rất tức giận.
Hiện giờ Thu Kim Hồng cố ý ở trước mặt Tống Phúc Tin khoe khoang hắn đang được Hoàng Thượng trọng dụng.
Tống Phúc Tin a một tiếng, liền tùy tiện lật xem tranh chữ một chút, không có hỏi nhiều nữa.
Lúc này Thu Ngọc Thừa tới kêu hai người đi dùng bữa.
Hai người một trước một sau đi ra phòng sách.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người tập trung ở phòng khách uống trà nói chuyện, Tống Phúc Tin lấy cớ bụng không thoải mái, ra phòng khách, nhìn khắp nơi thấy không có ai, một lần nữa tiến vào phòng sách.
Trong phòng sách, Tống Phúc Tin nhanh chóng mở ngăn kéo ra, lấy mật chỉ, sau khi xem xong, ánh mắt tối sầm lại.
Nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, Tống Phúc Tin vội vàng khép ngăn kéo lại, vừa mới khép lại, liền thấy Thu Mâu Mâu đẩy cửa phòng sách đi vào.
Tống Phúc Tin đang muốn nói chuyện, Thu Mâu Mâu đã đặt ngón tay ở môi nàng, ý bảo Tống Phúc Tin an tĩnh, nàng tiến lên nói: "Ta nhớ rõ đặt ở nơi này, không phải sao!"
Thu Mâu Mâu từ phía sau kệ sách bên kia tìm ra một ít tranh cuộn, mở ra xem, vừa mới mở ra, cửa phòng sách đã bị đẩy ra, Thu Kim Hồng đi đến.
Thu Mâu Mâu cười nói với Thu Kim Hồng: "Cha xem, đây là bức họa của con trước kia, ngày ấy con kể với phu quân, phu quân nói muốn nhìn xem, hôm nay tìm được rồi!"
Thu Kim Hồng nhìn thoáng qua bức họa kia nói: "Hai người các con nửa đường chạy ra ngoài tìm bức họa, bỏ lại ta và mẫu thân con ở bên kia!"
Thu Mâu Mâu vội nói: "Tình cờ đi qua bên này, con nhớ tới liền bước vào, đã quên mất cha nương còn đang chờ chúng con nói chuyện, đi thôi!"
Thu Mâu Mâu lôi kéo Tống Phúc Tin đi ra ngoài, trong lòng ngực còn ôm cuộn tranh, một bên khoe ra cùng Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin cũng thần thái tự nhiên mà nói chuyện cùng Thu Mâu Mâu.
Thu Kim Hồng nhìn bóng dáng hai người một cái, tiến lên mở ngăn kéo ra, nhìn thấy mật chỉ kia vẫn còn để như trước, liền yên tâm, do dự một chút đi ra ngoài.
Trên đường trở về từ Thu phủ, Tống Phúc Tin vài lần muốn mở miệng, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
"Phu quân, ta biết chuyện chàng làm nhất định có lý do của chính mình, ta là nữ nhân, cũng không biết quốc gia đại sự là gì, chỉ biết lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ta gả cho chàng, chàng chính là người ta muốn sinh hoạt chung cả đời, cho nên giữa phu quân và phụ thân, ta đứng về phía phu quân, chỉ cần chàng đừng làm sự tình gì thương tổn phụ thân ta là được. Tuy phụ thân ta không phải một người phu quân tốt, một người phụ thân tốt, nhưng rốt cuộc cũng đã dưỡng dục ta và Ngọc Thừa!" Thu Mâu Mâu nói.
"Yên tâm, ta sẽ không thương tổn nhạc phụ đại nhân, ta chỉ muốn biết nguyên nhân chân chính Hoàng Thượng phái nhạc phụ đại nhân đi núi Lộc Cộc, như vậy ta cũng dễ phán đoán thế cục trong triều mà thôi!" Tống Phúc Tin nói.
Thu Mâu Mâu sau đó mới yên tâm: "Ta đã biết, cảm ơn phu quân."
Tống Phúc Tin đỏ mặt lên: "Cảm ơn ta làm cái gì, sự tình hôm nay ta còn muốn đa tạ nàng, nếu không phải có nàng, ta đã bị nhạc phụ đại nhân phát hiện ra việc lén xem mật chỉ!"
Thu Mâu Mâu dựa vào trên người Tống Phúc Tin, thấp giọng nói: "Chỉ cần chàng nhớ kỹ, ta vĩnh viễn đứng cùng một chỗ với chàng là được!"