Tống Đoàn Viên đi nhìn Tống Đại Cát.
Tống Đại Cát lúc này đã ngủ rồi.
Chu Tế Tân tiến lên đắp chăn cho Đại Cát.
Tống Đoàn Viên ở bên cẩn thận hỏi thân thể Đại Cát.
Đại Cát tuy rằng đã tỉnh, nhưng trong vòng một ngày thời gian hôn mê vẫn rất dài, cũng không thế nào nói chuyện.
Tống Đoàn Viên nắm tay Đại Cát, thấp giọng nói: "Đại Cát, con yên tâm, một ngày nào đó ta sẽ làm cho người kia phải trả giá lớn!"
Chu Tế Tân cúi đầu, gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng Chu Tế Tân, biết Chu Tế Tân mấy ngày nay thực vất vả, nàng thấp giọng nói: "Nếu con quá mệt có thể giao Đại Cát cho ta, ta……"
"Nương, con biết con tuổi này còn gọi nương một tiếng nương, nương cũng thấy xấu hổ, nhưng xưng hô này làm con cảm thấy con là người Tống gia, cho nên con kiên trì gọi nương như vậy!" Chu Tế Tân nói, nhìn thoáng qua Đại Cát, "Đặc biệt ở dưới tình huống Đại Cát như vậy."
Tống Đoàn Viên cười cười: "Kỳ thật quen rồi cũng thấy bình thường."
Chu Tế Tân gọi nương cũng không thấy xấu hổ, nàng còn làm ra vẻ cái gì!
"Con sẽ chữa khỏi cho Đại Cát, nương yên tâm, Đại Cát gả cho con, chính là nương tử của con, chỉ cần nàng còn một hơi, con sẽ không giao nàng cho bất luận kẻ nào!" Chu Tế Tân nói.
Trong lòng Tống Đoàn Viên thập phần vui mừng, vừa rồi nàng tiến vào, nhìn thấy trên người Đại Cát thực sạch sẽ, ngay cả tóc và móng tay cũng đều sạch. Đại Cát tuy rằng thường xuyên hôn mê, nhưng khí sắc không tồi, cho nên nàng nhìn ra được, Chu Tế Tân đối với Đại Cát là thật sự dùng tâm.
Lúc này, Đại Cát đã tỉnh, nhìn Tống Đoàn Viên không nói chuyện.
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên nói chuyện cùng Tống Đại Cát.
Chậm rãi, Tống Đại Cát hơi nhếch miệng cười cười.
Chu Tế Tân thập phần cao hứng, nói Đại Cát hiện tại trong lòng rất vui, mới có thể làm được như vậy.
Nói chuyện trong chốc lát, Tống Đại Cát lại hôn mê.
Tống Đoàn Viên hành châm cho Đại Cát, dặn dò Chu Tế Tân ngày mai nhìn xem tình huống.
Sắc trời đã khuya, Tống Đoàn Viên cũng tạm thời ở lại Chu gia.
Ngày hôm sau, Chu Tế Tân cao hứng tới kêu Tống Đoàn Viên, nói là chu Đại Cát đã có thể nói chuyện.
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến đến.
Trên giường, Tống Đại Cát nửa nằm, tóc thắt hai bím đơn giản, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng thoạt nhìn tinh thần không tồi, đặc biệt là khi nhìn thấy Tống Đoàn Viên, nàng nhẹ nhàng hô một tiếng nương rất nhỏ.
"Ai!" Tống Đoàn Viên chưa từng cảm thấy một tiếng xưng hô này lại trân quý như thế.
"Đại Cát, đã khiến con chịu khổ, là ta liên luỵ con!" Trong lòng Tống Đoàn Viên khổ sở nói không nên lời.
Tống Đại Cát lắc đầu, không có nói gì, chỉ cười.
Chu Tế Tân cảm thấy châm cứu đối với Tống Đại Cát thập phần có tác dụng, cũng liền muốn Tống Đoàn Viên dạy cho hắn.
"Sư phụ có di huấn, bốn thầy trò chúng con, ngoại trừ đại sư huynh, các sư huynh đệ còn lại, mỗi người chỉ có thể học một loại, con học chế dược, không biết châm cứu, sư huynh tuy rằng là ca ca của con, cũng không thể cãi lời sư phụ, trực tiếp truyền dạy châm cứu cho con, nếu con học cùng nương, sẽ không tính là cãi lời sư phụ!" Chu Tế Tân nói, "Làm trao đổi, con có thể truyền dạy kỹ thuật chế dược cho nương."
Tống Đoàn Viên cười cười: "Được!"
Tống Đoàn Viên dạy bí pháp châm cứu cho Chu Tế Tân.
Buổi chiều, Bạch quốc công bên kia phái người tới Tống gia, Tống Phúc Quý vội vàng tiến đến đón Tống Đoàn Viên trở về.
Tống Đoàn Viên cũng liền cáo từ.
Ở Tống gia, Bạch quản gia đã sớm cười tủm tỉm chờ.
"Là thế này, hôm nay Thái Hậu tới Quốc công phủ thăm lão phu nhân, nghe nói lão phu nhân đã tìm được đứa con gái mất tích nhiều năm, trong lòng vui mừng, muốn gặp ngài, cho nên muốn mời ngài đi qua một chuyến. Quốc công gia chúng ta cũng nói, có đi hay không chính ngài quyết định!" Bạch quản gia nói.