Tống Đoàn Viên cười cười, "Con cũng hy vọng chính mình là Bạch Dĩnh."
Vì tuyên bố tin tức này, Bạch lão phu nhân còn mang theo Tống Đoàn Viên tham gia yến hội của phủ Lam quận vương.
Lam quận vương từ sau khi được thăng nhiệm thành thủ thành tư, địa vị ở trong triều càng ngày càng cao, buổi yến hội này kỳ thật là tiệc mừng thọ cho lão quận vương phi, trước kia thật không có nhiều người tham gia như vậy, năm nay phá lệ náo nhiệt.
Tống Đoàn Viên biết ý tứ của Bạch lão phu nhân, cũng liền sáng sớm dậy trang điểm, mở hộp trang sức ra, cắm một cây trâm mà Thái Hậu ban thưởng lên trên đầu.
Bạch lão phu nhân mặc áo tơ lụa màu tím tiến vào, nhìn cây trâm của Tống Đoàn Viên cười nói: "Cây trâm này đúng là thích hợp nhất, không khoa trương nhưng giá trị lại xa xỉ, hơn nữa quan trọng nhất chính là, cây trâm này Thái Hậu đã từng mang trong sinh nhật, rất nhiều người đã từng nhìn thấy."
Tống Đoàn Viên cười cười: "Con chỉ cảm thấy cây trâm này vừa hoa lệ lại vừa long trọng, nhưng cũng không quá khoa trương, không thể tưởng được thế nhưng còn có chuyện như vậy."
Bạch lão phu nhân cười nói: "Con ngẫm lại xem, nữ nhân trong phủ hậu duệ hào môn quý tộc, mỗi ngày nhàn rỗi không có chuyện gì, còn không phải là tranh sủng, so sánh sao, vị phu nhân nào mặc quần áo gì, đeo trang sức quý trọng gì, nói gì, đều nghe nhìn!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Con còn phải học cùng Bạch lão phu nhân nhiều hơn!"
"Con phải sửa lại xưng hô!" Bạch lão phu nhân nói.
Tống Đoàn Viên cười cười, gọi một tiếng mẫu thân.
Bạch lão phu nhân quay mặt đi, tựa hồ nhịn cái gì, ngoái đầu nhìn lại cười nói: "Ai, về sau chúng ta chính là mẫu tử!"
Tống Đoàn Viên biết một tiếng xưng hô mẫu thân này, sợ là đã làm Bạch lão phu nhân nhớ tới chuyện cũ, nàng tiến lên nắm lấy tay Bạch lão phu nhân nói: "Mẫu thân, về sau con chính là Bạch Dĩnh!"
Khóe môi Bạch lão phu nhân hơi hơi run rẩy, gật gật đầu.
Quận vương phủ, khi Tống Đoàn Viên đỡ Bạch lão phu nhân vào phủ, quận vương phi đang đứng ở phòng khách đón khách liền sửng sốt một chút, cười tủm tỉm tiến lên: "Bạch lão phu nhân, Tống huyện chúa, sao hai người lại tới cùng nhau?"
Bạch lão phu nhân nắm tay Tống Đoàn Viên, cười tủm tỉm nói: "Vị Tống huyện chúa này là đứa con gái bị mất tích hai mươi mấy năm của lão thân, mới nhận lại nhau, hôm nay liền muốn mang tới cho mọi người trông thấy."
Bạch lão phu nhân vừa thốt ra lời này, các phu nhân tiểu thư ban đầu vẫn còn ở bên cạnh nói chuyện phiếm liền đều vây quanh lên.
"Đây không phải Bạch lão phu nhân sao, nghe nói phu nhân đã trở về kinh thành, còn chưa có kịp đi bái kiến, thật trùng hợp gặp được ở chỗ này!"
"Nghe nói Bạch lão phu nhân vừa trở về liền nhận con gái, hóa ra chính là huyện chúa Thanh Sơn?"
……
Mọi người nghị luận sôi nổi, cũng hấp dẫn sự chú ý của Thiên Linh Lung và Mộ Vân Điệp đang ở một bên nói chuyện.
Mộ Vân Điệp vừa nghe nói người con gái mất tích nhiều năm của Bạch lão phu nhân thế nhưng là Tống Đoàn Viên, lập tức liền sửng sốt.
Thấy mọi người vây đến không sai biệt lắm, Bạch lão phu nhân cũng liền thanh thanh giọng nói: "Lão thân vừa trở lại Thiên Thành, cũng không phải là nhận con gái, mà là tìm được con gái mất tích hơn hai mươi năm!"
Bạch lão phu nhân cầm tay Tống Đoàn Viên đi đến trước mặt mọi người, "Chuyện này ngay cả Thái Hậu cũng giúp lão thân chứng thực, về sau Tống huyện chúa chính là Bạch Dĩnh, con gái của Bạch gia ta!"
"Ngay cả Thái Hậu cũng chứng thực?"
"Ai nha, các ngươi nhìn cây trâm trên đầu Tống huyện chúa, có phải cây trâm phượng Thái Hậu đeo trong lễ mừng thọ năm ngoái hay không?"
Lúc này, có người nhận ra cây trâm phượng của Tống Đoàn Viên.
Mọi người nhìn lên, sôi nổi gật đầu.