Mộ Vân Điệp vừa nghe vậy, sắc mặt liền trắng xanh.
Mẫu thân của Mộ Vân Điệp qua đời sớm, Mộ phủ tuy rằng cũng có nữ chủ nhân, nhưng không phải người sinh ra Mộ Vân Điệp.
Ở điểm này, Mộ Vân Điệp có chút tự ti, đặc biệt là việc hôn nhân của nàng kéo dài lâu như vậy, người bên ngoài đều đang nói, nếu mẫu thân ruột thịt của nàng vẫn còn, tự nhiên sẽ có người làm chủ cho Mộ Vân Điệp.
Người bên ngoài cũng chỉ trộm nói, không có người đến trước mặt Mộ Vân Điệp nói, Mộ Vân Điệp cũng liền làm bộ không nghe thấy.
Hiện giờ một câu của Bạch lão phu nhân, chọc tới chỗ đau nhất của Mộ Vân Điệp, vạch trần nội khố của nàng, còn rẽ đường cong nói nàng không có mẫu thân dạy dỗ.
Sắc mặt Mộ Vân Điệp lập tức trắng xanh.
Những người khác đều che miệng cười.
"Bạch lão phu nhân, ta……" Mộ Vân Điệp lập tức không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Còn nhỏ tuổi, không cần quản chuyện nhà người khác, sự tình của chính nhà ngươi đã quản tốt chưa?" Bạch lão phu nhân một chút cũng không cho Mộ Vân Điệp mặt mũi.
Sắc mặt Mộ Vân Điệp càng thêm khó coi.
Mộ gia mấy năm nay, thật là Mộ Vân Điệp quản gia.
Mộ Tư Lí tuy rằng cưới vợ kế, nhưng người vợ kế kia không đấu lại Mộ Vân Điệp, cho nên Mộ gia đều là Mộ Vân Điệp định đoạt.
Con gái chưa xuất giá đã quản gia, tính cách lợi hại, đối với một ít người muốn cưới hiền thê, cũng không phải là chuyện tốt gì, còn có người ghét bỏ nữ nhân này nhiều tâm nhãn.
Rất nhiều gia đình thích thiếu nữ được cha mẹ phủng lớn lên trong lòng bàn tay, ôn nhu đơn thuần một ít.
Cho nên thanh danh của Mộ Vân Điệp cũng không tốt.
Hiện giờ bị Bạch lão phu nhân trách móc, sợ là sẽ truyền đến càng khó nghe.
Mộ Vân Điệp bị khí thế của Bạch lão phu nhân dọa sợ, một câu cũng không nói ra được, chạy nhanh thối lui đến một bên.
Thiên Linh Lung ở một bên nhìn, không nhịn được cười lạnh.
Bạch lão phu nhân thời điểm còn trẻ đi theo Bạch quốc công ra trận giết địch, Mộ Vân Điệp sao là đối thủ của Bạch lão phu nhân, chỉ nói mấy câu đã có thể diệt nàng.
Lão quận vương phi nhìn cười cười nói: "Bạch lão phu nhân đừng nóng giận, đứa trẻ đều tò mò, tuổi trẻ khí thịnh, không thể so với chúng ta lúc ấy, thận trọng từ lời nói đến việc làm, biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi!"
Bạch lão phu nhân nhàn nhạt mà cười cười: "Không có việc gì, hôm nay là sinh nhật của lão tỷ tỷ, rối rắm mấy việc của Bạch phủ chúng ta, chỉ sợ đoạt nổi bật của tỷ tỷ!"
Lão quận vương phi vội nói lời khách khí, tất cả mọi người cũng đều giảng hòa qua đi.
Mọi người dần dần đến vị trí của chính mình ngồi xuống, chuẩn bị khai tịch.
Thấy mọi người đều bị thức ăn hấp dẫn, Mộ Vân Điệp đang quẫn bách sau đó mới hòa hoãn không ít.
Trần ma ma ở bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư, hiện giờ thân phận của Tống đại phu này càng lúc càng lớn, người tài ba bên người càng ngày càng nhiều, chúng ta vẫn nên thôi đi!"
Mộ Vân Điệp âm thầm nắm chặt ngón tay, thôi đi? Nỗ lực và khổ tâm mấy năm nay của nàng không phải tất cả đều uổng phí sao? Nàng đã đợi đến 25 tuổi, đã trở thành trò cười của cả kinh thành, nàng có thể bỏ qua?"
Trần ma ma thấy nàng không nói lời nào, bà đã nhìn Mộ Vân Điệp lớn lên, biết tính tình của Mộ Vân Điệp hiếu thắng, không nhịn được thở dài một hơi.
Có Bạch lão phu nhân ở đây, tự nhiên không ai dám ức hiếp Tống Đoàn Viên, sau yến hội, Tống Đoàn Viên còn nhận thức vài vị quý phu nhân, tất cả đều trò chuyện với nhau thật vui.
Bạch lão phu nhân còn đương trường hạ mấy thiệp mời bằng miệng, nói là ba ngày sau phủ Bạch quốc công mở tiệc, chúc mừng phủ Bạch quốc công tìm được con gái thất lạc nhiều năm.