Bạch quốc công tiến lên nói: "Khóc cái gì, không phải một nhà đã đoàn tụ sao?"
Bạch lão phu nhân sợ Bạch quốc công nhìn ra sơ hở, chạy nhanh xoa xoa nước mắt gật gật đầu.
Một bữa cơm xem như hòa hợp.
Cơm nước xong, Bạch lão phu nhân liền nói chính mình mệt mỏi, bảo Tống Đoàn Viên cùng đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Tống Đoàn Viên và Bạch lão phu nhân rời đi, Bạch quốc công liền nói với Bạch phu nhân: "Hiện giờ muội muội con đã trở lại, trong nhà rất nhiều sự tình còn cần con quan tâm nhiều hơn!"
Trước đó thái độ của Bạch phu nhân đối với Tống Đoàn Viên không tốt, Bạch Cảnh Năm đã giáo dục Bạch phu nhân, Bạch phu nhân chạy nhanh gật đầu nói: "Phụ thân đại nhân, tức phụ đã hiểu!"
Bạch quốc công gật gật đầu, ra hiệu cho Bạch Cảnh Năm cùng hắn đi phòng sách.
Trong phòng sách, Bạch Cảnh Năm nói khẽ với Bạch quốc công: "Mẫu thân thoạt nhìn thật cao hứng!"
Bạch quốc công gật đầu: "Như vậy trong lòng ta cũng an ủi, chỉ là chuyện này ngàn vạn không cần nói ra với những người khác, chỉ có thể hai người chúng ta biết!"
Bạch Cảnh Năm vội nói: "Đương nhiên, phụ thân, phụ thân yên tâm đi, nương tử con cũng sẽ không nói cho!"
Bạch quốc công gật đầu: "Hôm nay ở trong triều, Hoàng Thượng thưởng cho con chức tứ phẩm lang trung, tuy rằng quan không lớn, nhưng ít nhất không phải chức quan nhàn tản, con hãy làm cho tốt, có thành tích Kỷ công tử bên kia cũng sẽ dễ nói chuyện thay con."
Bạch Cảnh Năm gật gật đầu.
Lúc này có quản gia tiến đến, nói là lão phu nhân muốn ăn bánh trôi rượu nếp do chính tay Bạch quốc công làm.
Bạch quốc công vừa nghe vậy, trên mặt không nhịn được có ý cười, nói với Bạch Cảnh Năm: "Nương con rất nhiều năm chưa có ăn bánh trôi rượu nếp, chủ yếu là thân mình không tốt, tiêu hóa không được, nàng cũng biết chính mình không chịu nổi. Hôm nay muốn ăn, xem ra là thân mình khá hơn nhiều!"
Bạch Cảnh Năm vội nói: "Con làm cùng cha!"
Bạch quốc công gật gật đầu.
Giờ phút này trong phòng, Bạch lão phu nhân vẫn còn nói cùng Tống Đoàn Viên ngọn nguồn của bánh trôi rượu nếp: "Bánh trôi rượu nếp này là một vị cố nhân dạy cho lão thân làm, sau này ta và nàng cùng nhau mang thai, nôn nghén đến lợi hại, không làm được, cha Cảnh Năm liền học làm, tuy rằng không có ăn được mấy lần, nhưng mỗi lần ăn lên, tổng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, ấm áp."
Bánh trôi rượu nếp…… trong đầu Tống Đoàn Viên đột nhiên hiện ra một hình ảnh, trong một chiếc chén ngọc, đựng đầy mười mấy viên màu trắng tròn vo, ở trong ngày đại tuyết bay tán loạn, từng viên nóng hôi hổi đặt vào trong miệng.
Bên tai vang lên âm thanh nữ nhân nhẹ nhàng gọi nàng Nguyên Nguyên.
Tống Đoàn Viên lập tức bưng kín đầu, đau!
"Làm sao vậy?" Bạch lão phu nhân vội vàng hỏi.
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ cười cười, gần đây, những mảnh nhỏ ký ức trước năm mười ba tuổi thường xuyên sẽ không định kỳ mà nhảy vào đầu nàng, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ nhớ lại.
Không có đoạn ký ức kia, trong lòng Tống Đoàn Viên tổng cảm thấy không yên ổn, nàng sợ người mà Kỷ Trường An yêu không phải nàng!
"Ngươi đứa nhỏ này, chính mình là một đại phu, thân mình có địa phương không thoải mái sao không nói ra?" Bạch lão phu nhân thập phần lo lắng, "Muốn mời đại phu nhìn một cái hay không?"
Tống Đoàn Viên cười cười, "Con có hai sư phụ, khuê nữ con rể đều là đại phu, còn cần mời người ngoài sao, thật sự không có việc gì!"
Bạch lão phu nhân sau đó mới yên tâm.
Lát sau, Bạch quốc công bưng bánh trôi tiến vào.
Tống Đoàn Viên đứng dậy hướng về Bạch quốc công hành lễ.
"Con mau ngồi đi, mau nếm thử bánh trôi này, có giống hương vị con ăn khi còn nhỏ không?" Bạch lão phu nhân cười tủm tỉm hỏi.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, cắn một ngụm, khi một ngụm bánh trôi kia vào miệng, trong óc lại có một ít ký ức nhanh chóng thoáng hiện ra.